Tổng hợp những câu chuyện kinh dị Creepypasta (Phần 6)


Tổng hợp những câu chuyện kinh dị Creepypasta (Phần 6)

Cùng tiếp tục với phần 6 của chủ đề truyện kinh dị Creepypasta, các bạn có thể đọc các phần trước tại đây.


1/ Tập phim Naruto bị mất

Có lẽ không còn phải nói gì nhiều về bộ truyện tranh này nữa nhỉ, nổi quá rồi!
Mà thôi, cứ nói qua chút:  Naruto (ナルト) là bộ truyện tranh nổi tiếng của tác giả Masashi Kishimoto được xuất bản hàng tuần trên tuần san Shonen Jump của Nhật Bản, bắt đầu từ số 43 năm 1999, đến nay đã được 613 chương tương đương 62 tập. Bộ truyện này nói về cậu bé Naruto mồ côi cha mẹ từ nhỏ và mang trong mình một con yêu quái tên gọi Cửu Vĩ Hồ (Kyuubi Gitsune) do Hỏa Ảnh Đệ Tứ (Yondaime Hokage) đã phong ấn vào cơ thể cậu trước khi hi sinh. Vì điều đó mà cậu bị dân làng và bạn bè xa lánh...
Bộ truyện tranh Naruto, và phần hai là Naruto Shippuuden đã đạt được thành công vang dội với hàng trăm triệu bản được bán ra trên khắp thế giới, trở thành bộ truyện tranh ăn khách thứ hai thế giới và đứng đầu Nhật Bản. Anime của bộ truyện này cũng đã được sản xuất bởi Studio Pierrot và Aniplex đã công chiếu khắp Nhật Bản trên mạng lưới truyền hình TV Tokyo và mạng lưới hoạt hình truyền hình vệ tinh Animax vào ngày 3 tháng 10 năm 2002, và đến giờ vẫn đang được trình chiếu hàng tuần.

Sau đây mình xin giới thiệu bài viết của một bạn vô tình xem được một tập phim bị coi là "Lost Episode" (tập phim bị mất) của Naruto:

Bạn đã bao giờ vô tình xem một anime và yêu thích nó ngay lập tức chưa? Tôi đã chứng kiến Naruto trở nên trở nên phổ biến như thế, và thậm chí xem người khác chơi game Naruto, nhưng chưa bao giờ tôi lại có ý nghĩ sẽ đọc hay xem serie này. Mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi vào năm 2008. Tôi đã thích nó đến mức mua cả bộ DVD về xem! Mọi chuyện cứ như thế cho đến khi tôi xem được một thứ như là một lost file (tập tin bị mất) ở một trong số các DVD đó.

Giống như phần lớn các fan khác, tôi thường xuyên online và chờ đợi các ep mới được dịch phụ đề tiếng Anh trên một số website. Khi mà đã ba tuần rồi mà họ không update các tập mới, tôi quay lại để xem Nartuo trên những đĩa DVD tôi đã mua từ trước. Thay vì xem trên ti vi, tôi quyết định xem trên chiếc laptop mới mua để học cao đẳng (đại học). Dù vậy, tôi KHÔNG mua những chiếc DVD đó trên một website chính thức nào cả. Thay vào đó tôi mua những DVD đó khi chúng lần đầu được sản xuất và chưa được chỉnh sửa hay thay đổi gì bởi những công ti phát hành. Bạn thấy đấy, tôi có một người bạn trai, người luôn sẵn sàng làm mọi thứ cho tôi, và anh ấy đã làm chúng (những cái DVD ấy) giúp tôi. Tất nhiên chúng là những DVD hoàn toàn mới như khi được phát hành tại Nhật, vậy nên tôi không thể hiểu nổi một từ nào trong đó (tức là phim không lồng tiếng hay phụ đề - người dịch). Tôi chỉ xem hành động nhân vật và diễn biến câu chuyện trôi đi.

Khi xem chúng trên laptop của mình, tôi phát hiện ra rằng mình có thể tự thêm vào những dòng phụ đề Tiếng Anh, dù chỉ cho vui mà thôi. Tôi có thể cho Naruto nói "Fuck you" (đệt mợ) thay vì "Damn it" (chết tiệt) . Vậy nên tôi cố gắng chỉnh sửa mấy cái DVD bằng phần mềm Microsoft Silverlight của mình. Tôi ước gì mình chưa bao giờ làm thế!

Tôi vô tình biết được thế nào là một tập phim gồm các khung hình (frame). Điều đó có nghĩa là dường như có một thông điệp ẩn sau mỗi tập phim. Tôi đã nghịch linh tinh bằng cái phần mềm chỉnh sửa video của mình, nhấp vào "Frame By Frame" (chế độ xem từng khung hình một). Tôi có thể thấy đôi mắt đỏ ngầu của Naruto, trông y như thật vậy! Tôi đã nghĩ "Ồ, có lẽ Sakura sẽ lại đấm vào mặt cậu ta trong cảnh này đây". Tôi đã nhầm lẫn một cách khủng khiếp. Chỉ có hình ảnh Naruto hiện lên trên màn hình khi tôi dùng chế độ xem "Frame by frame" . Tôi dí sát mắt vào màn hình và chỉ nhìn thấy hình ảnh của Naruto vẫn không thay đổi qua mỗi khung hình. Tới khi việc đó kết thúc, laptop của tôi lại tự động tắt đi và khởi động lại. Tôi đã sợ hãi đến mức đông cứng lai, TÔI THẬM CHÍ KHÔNG THỂ DIỄN TẢ THÀNH LỜI!

Tổng hợp những câu chuyện kinh dị Creepypasta (Phần 6)

Khi đó phim bỗng dừng lại, hiện ra trên màn hình là khuôn mặt đen và trắng của Hidan
khi hắn sử dụng thuật "Thần Jashin" của hắn

Sau khi máy tính khởi động lại, không có gì xảy ra cho đến tận 30s sau đó. Màn hình hiển thị cảnh Hidan sử dụng một trong những nhẫn thuật "Thần Jashin" của hắn. Tôi đoán rằng sau khi khởi động lại, máy tính sẽ tiếp tục phát tập phim tôi đang xem. Khi đó phim bỗng dừng lại, hiện ra trên màn hình là khuôn mặt đen và trắng của Hidan khi hắn sử dụng thuật "Thần Jashin" của hắn. Sau đó là đến khuôn mặt của Shikamaru, rồi tập phim trông cứ như là những bộ phim được làm từ xưa với những chấm đen xuất hiện liên tục khiến trông nó như bị đốt cháy vậy! Phim bắt đầu cũ đi, chuyển sang màu nâu rồi sang dạng phim đen trắng thủa trước. Bộ phim tiếp tục chạy khi Hidan tiếp tục nói những từ mà tôi chưa bao giờ biết rằng một nhân vật anime có thể nói. Tập phim này vẫn CHƯA được chỉnh sửa... Nhưng Hidan bỗng nói bằng Tiếng Anh thay vì Tiếng Nhật. Thậm chí tiếng nói của hắn trông không giống như tiếng nói của diễn viên, nó cứ như là tiếng nói của loài quỷ thay vào đó vậy. Hidan nói:

"Cứ chạy đi! Cố bám lấy sự sống đi! Ta sẽ tới tìm ngươi, Rabin. Ta giờ là một phần cuộc sống của ngươi. Ta là cơ thể ngươi. Ta là một phần của ngươi."

Sau đó là cảnh Hidan tự đâm mình. Asuma vẫn ngã xuống đất như cũ và chết. Đoạn phim được lặp lại liên tục. Sau 5 lần như vậy, webcam của máy tính tự động bật. Tôi có thể thấy đèn báo màu xanh của nó bật lên. Nó tắt ngay lập tức, nhưng trên màn hình, thay vì khuôn mặt của Asuma lại là khuôn mặt tôi xuất hiện, cứ như là một tấm hình photoshop nham nhở vậy! Tôi ngay lập tức tắt máy tính và vội vàng lái xe đến nhà bạn trai mình. Tôi đến trước nhà anh ấy, ấn chuông cửa, nhưng không ai trả lời. Sau khi tôi nhấn chuông cửa tới lần thứ ba, cuối cùng cũng có người mở cửa. Đó là mẹ của bạn trai tôi. Tôi hỏi bà ấy về bạn trai tôi, nhưng bà bắt đầu khóc nức nở. Tôi hỏi bà ấy chuyện gì đã xảy ra, và tôi nhận được câu trả lời:

"Thằng bé mất rồi. Nó tự nhiên thu mình lại và tiến đến chỗ cô. Cô hỏi nó chuyện gì xảy ta vậy nhưng nó không trả lời. Đôi mắt thằng bé bỗng nhiên đảo liên tục và chân nó bắt đầu khua khoắng theo một vòng tròn. Cô thấy chân nó cử động, và thấy nó viết một cái gì đó như một chữ A giữa vòng tròn đó"

Bà ấy đóng cửa và tôi chỉ còn nghe được tiếng than khóc trong ngôi nhà ấy. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?! Tôi tới nhà một người bạn khác vì quá sợ hãi và không dám về nhà mình. Tôi vào máy tính bạn mình và tìm thử thông tin về Hidan. Hắn là một tín đồ thờ thần Jashin, vậy để sử dụng được thuật của mình hắn phải vẽ một kí tự như chữ A trong vòng tròn mà hắn dẫm lên. Tôi bắt đầu khóc, Nhưng may cho tôi lúc đó mới là 5 giờ chiều nên vẫn còn ánh sáng trong phòng. Tôi không muốn mình ở trong bóng tối, Tôi sợ đến mức không dám ngủ, bởi vì những gì tôi sẽ thấy (khi ngủ) chỉ là một màn đêm lạnh lẽo. Tôi không dám đi đâu khi không có bạn mình đi cùng. Tôi có ba người bạn, một trong số đó thường ngủ cùng tôi trong kí túc xá. Tôi muốn mình được an toàn.

Tôi bật laptop lên và không có chuyện gì xảy ra cả. Tất cả chỉ là cái màn hình Toshiba với những biểu tượng trên desktop. Tôi mở ổ đĩa CD/DVD ra xem và cái đĩa vẫn còn ở đó. Tôi nạp đĩa lại và nhân vào nút "DVD Inside" (trong ổ đĩa có đĩa DVD). Tôi nhấn nút Play và vào phần mềm Microsoft Silverlight của mình. Mỗi khi tôi cố mở phần mềm này ra, nó lại tự động đóng lại. Máy tính của tôi lại khởi động lại và webcam tự động bật. Khi màn hình Toshiba hiện ra, trên đó lại là hình ảnh của Hidan. Sau đó là hình ảnh photoshop của người mà Hidan đã giết, nhưng với khuôn mặt của người bạn trai đã khuất của tôi. Chúng tôi vô cùng sợ hãi, nhưng tôi đã nhờ bạn tôi ở lại. Họ ở lại khi họ biết rằng chúng tôi chỉ có thể được an toàn kho ở cùng nhau

Chúng tôi bắt đầu hoảng sợ, nhưng sau đó khuôn mặt của Hidan lại hiện ra. Hắn muốn chúng tôi... nói chuyện với hắn. Chúng tôi đều nghĩ việc này thật ngu ngốc, nhưng chúng tôi vẫn làm như lời hắn bảo. Chúng tôi và hắn đã nói với nhau như thế này:

- Ngươi là ai?

- Ta là tất cả!

- Tại sao người lại làm chuyện này?!

- Ta không biết!.

- Tại sao người không dừng lại đi?

- Tất nhiên... sẽ sớm thôi!

- Bọn ta làm sao để... giúp ngươi dừng lại?

- Cho ta một linh hồn khác để ám...

- Làm sao người giết được bạn của bọn ta?

- Ta là tất cả... Ta là bệnh dịch... Ta là BẠN CỦA CÁC NGƯỜI...

Màn hình của tôi tắt đi và không thể bật lại. Bọn tôi đều biết việc mình phải làm. Tôi lấy cái DVD ra khỏi máy và đem nó rở lại hộp. Tôi tìm cách bán nó ở nhà một người bạn của mình. Một cạu bé 15 tuổi đã mua nó. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, những hình ảnh lướt qua đầu tôi. Tất cả những gì tôi thấy được là hình ảnh Hidan bước qua bước lại trên vòng tròn Jashin của hắn. Bạn tôi thấy tôi không có phản ứng nên đã bán cái DVD cho cậu bé ấy. Tôi quay trở lại thực tế, nhìn thấy cậu bé ấy cầm hộp DVD trên tay và đi mất. Tôi cảm thấy buồn và nhẹ nhõm...


Mong bạn hãy cẩn thận. Tin hay không là tùy ở bạn...

2/ Jack Hill – Bí ẩn về máy trò chơi

Xin chào, tên tôi là Shaun.
Tôi sống ở một căn hộ cao tầng tại Philadelphia.
Gần đây, tôi đã gặp cả tá những việc điên đầu, và tôi sẽ nghe theo mọi lời khuyên nhủ.

Hãy để tôi nói từ đầu. Chỉ vài ngày trước đây, trở về sau khi đi làm thêm (tôi đang học tại Đại học Drexel), tôi quyết định ngả lưng nghỉ ngơi một chút. Nhưng khoảng một giờ sau, tôi bất ngờ tỉnh dậy khi nghe tiếng đĩa chạy cạnh màn hình. Tôi dụi mắt và nhận ra Wii đã được bật. Tôi chẳng quan tâm, mấy trò quái dản vẫn thường xảy ra trong cái nhà này : cửa tự mở và đóng, đèn thì chấp nháy, ...

Tò mò, tôi ngẩng đầu nhìn màn hình, và đã khá vui khi thấy biểu tượng của trò Super Smash Bros. Brawl (không biết trò này thì google)Cả tháng rồi tôi không chơi trò này, và tôi thì đang nóng lòng muốn đòi lại cái danh hiệu tự sướng " Bậc thầy game Brawl". Tôi nhanh chóng tạo một trận đấu giữa bản thân mình, R.O.B, và một con boss cấp chín. Tôi để nhân vật và khu vực mặc ngẫu nhiên.

Sau khi màn hình chờ biến mất, Flat Zone 2 hiện ra trên màn hình máy Game & Watch cùng với đối thủ của tôi : Lucas từ Mother 3. Trước khi bắt đầu lao vào tấn công, tôi nhận ra cái tên phía trên nhân vật không phải là "CPU" như thường lệ. Thay vào đó là cái tên "Jack H". "Quái nhỉ" tôi nghĩ. Trong khi tôi đang phân vân về vụ cái tên, Lucas nhảy lên gờ tường của tòa nhà chọc trời, đồng thời cũng là mép của khu vực này. Đột nhiên, tất cả âm nhạc trong trò chơi im bặt. Tôi với lấy cái điều khiển, cho rằng đã vô tình khóa tiếng game. Mặc cho toi cố gắng vô vọng để bật lai tiếng, những vệt nhiễu hiện lên trên màn hình.

"Cái thứ của nợ này hỏng chỗ éo nào vậy?" Tôi gào lên. Và một giây sau, tôi thấy Lucas rơi từ trên nóc của tòa nhà xuống. Nhưng ngay trước khi hắn ta chạm tới mặt đất, toàn bộ màn hình đã nhiều lèo xèo. Tôi vội với lấy cái điều khiển và tắt màn hình. Thở dài nhẹ nhõm, tôi mò xuống bếp. Tôi gần như chết khát. Vì vậy, tôi đã nốc tới quá nửa trước khi tái người lúc thấy trên mặt bàn là một cái máy Game & Watch bám bụi. Tôi lết từng bước tới để đọc cái mẩu giấy kẹp bên cạnh. Nó viết : " Cậu nên chơi game này! Nó thật sự, thật sự rất hay". Phía dưới là một chứ kí ngoáy "Jack H"

Hoang mang lo sợ, tôi lao ra khỏi nhà và đứng tửa lưng vào cửa. Hít thở sau và cố lấy lại bình tĩnh. Bằng cách nào đó, tôi đã thuyết phục bản thân mình quay trờ vào; dù gì thì cũng đã muộn. Tôi nhanh chóng mửa cửa và nhận ra một mẩu giấy trên sàn nhà. Run rẩy, tôi nhặt nó và đọc to lên: "Chơi với tôi nào!Nhảy xuống và tôi sẽ đỡ bạn". Và một lần nữa, mẩu giấy đó lại có chữ kí "Jack H"

Các đèn chợt tắt, và cửa ban công mở đánh sầm. Một cơn gió mạnh đẩy tôi về phía trước "Mày muốn gì ở tao?" Tất cả những gì tôi nghe dược là tiếng cười man rợ của một thằng nhóc. Gió đã mạnh tới mức khiến tôi bị trượt chân và bị cuốn tới tận cửa ban công. Với tất cả sức bình sinh, tôi bám chặt vào cánh cửa và gào lên.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở và mộtt tiếng hỏi lớn vang lên:

- Shaun? Cái quái gì thế?

Đồng thời, ánh sáng trở lại và cơn gió thì biến mất, trả lại cho chúng tôi một căn nhà bình thường.

- Chris ... - Tôi thì thầm qua từng hơi thở

- Tao về để hút vài điếu thuốc, và nghe thấy mày la hét ầm ĩ... Chỗ này như cái đống rác ấy, cái éo gì vừa xảy ra thế?

- Chris - tôi hỏi - Mày nghe cái tên Jack H bao giờ chưa?

Nó trọn trừng mắt và hỏi lại

- M.. Mày nghe cái tên đó ở chỗ éo nào thế?

- Thằng đó để cả đóng tin nhắn dáng sợ khắp nơi. Tại sao mày biết nó?

Tôi hỏi. Mặt nó co rúm vì sợ hãi

- Tệ thật. Nhanh lên và đi với tao, tao sẽ kể cho mày nghe về Jack Hill

Bọn tôi chạy tới phòng của nó, mặt đối mặt, và bắt đầu kể.

- Jack Hill là con duy nhất của bà Maria Hill, người đang sống ở chỗ mà mày đang làm bây giờ - Chris nói nhanh, trong khi thu thập nhiều đồ đạc của mình. - Mày cũng biết rồi còn gì, tao sống ở đây khá lâu rồi. Jack và bà Maria sống ở đây vài thâp kỉ rồi. Là một người mẹ đơn thân, bà phải làm một lúc hai việc để có thể nuôi sống mình và đứa con trai. Bà ta làm mọi thứ cho thằng con, nhưng lại gần như chẳng bao giờ ở nhà với nó. Bà chỉ mong thằng con được sung sướng, và một hôm, bà ấy mua cho thằng con game "Fire" cho cái máy...

- Game & Watch - Tôi ngắt lời

- Ờ - Nó nói tiếp - Và thằng nhóc có vẻ rất thích trò chơi đó. Và thực tế. bất cứ khi nào mẹ nó gặp nó, nó đều đang chơi cái game đó. Nó bắt đầu nghiện game, và bỏ học cả ngày để chơi điện tử. Sau khi nhận thông báo của trường, bà mẹ đã chả còn cách nào khác, đành cất trò chơi khỏi tầm tay của Jack. Sợ thằng nhóc vẫn sẽ tìm ra, bà ấy đã nói mọi chuyện và nhờ tao giữ hộ. Jack như phát cuồng. Và dù cách cả bức tường, tao vẫn nghe thấy thằng nhóc gào thét về trò chơi, điểm cao, và về cách để nó "cất giấu một ngày mọi lúc". Mặc dù tao nhận ra nó có vẻ không mạch lạc và lộn xộn, nhưng tao lại nghĩ nó vô hại... Cho tới cái đêm giá lạnh và đầy gió ấy...

- Đêm đó, khi mẹ Jack về tới nhà, nó xin với mẹ được "chơi với anh ấy". "Được thôi, thế con muốn chơi gì?" Bà ấy hỏi lại. Sau đó, tao nghe thấy tiếng mở cửa, và một yêu cầu quái đản: "Nhảy xuống, và tôi sẽ đỡ bạn!". Điều cuối cùng tao nghe thấy là một tiếng thét sợ hãi. Tao chạy nhanh hết sức, nhưng khi mở cửa, tất cả những gì tao thấy chỉ là khuôn mặt điên loạn của Jack Hill, đứng trên lan can ban công. "Nhóc đang làm cái gì thế?" Tao hỏi nhưng thứ tao nhận được lại là một điệu cười lớn, giống như ngàn mũi kim đâm qua da vậy, Và nó nhảy xuống.

Sau khi kể xong câu truyện, Chris cũng đã nhồi xong hành lí vào vali.

- Nghe này, Shaun, hai người từng sống ở đó đều đã nhảy lầu chết. Và tao không muốn nhìn thấy ai chết trước mắt mình nữa. Cảnh sát có thể nghĩ rằng mấy vụ tự sát chỉ là ngẫu nhiên, nhưng tao biết rằng Jack Hill đã làm gì đó. Hận thù của Jack Hill sẽ chẳng bao giờ yên nghỉ, Shaun à. Tốt nhất là mày nên biến trước khi quá muộn. Tao đi đây; và chúc mày may mắn.

- Mày đi ngay bây giờ à?

Tôi hỏi khi thấy nó ấn nút thang máy. Nó nở một nụ cười bênh hoạn, vãy tay và xuống tầng trệt. Và nhanh hết mức có thể, tôi chạy vào phòng vớ lấy cái vì và lao ra ngoài.

Hai ngày sau đó, giờ tôi ngồi và viết về những gì đã xảy ra trong một khách sạn cách đó vài tòa nhà. Khoản vay dành cho sinh viên không thể đủ cho tôi ở đây lâu hơn được nữa, nhưng cũng chẳng thể dừng việc thue trọ được... Tôi sợ trở về căn nhà đó, nhưng tôi cũng không biết phải làm gì nữa.

Ai đó, hãy nói cho tôi vài thứ tôi nên làm

Ai đó...

Làm ơn... Càng sớm càng tốt

Thời gian cho tôi sắp hết rồi.....

3/ EYELESS JACK - Vô thị ác ma

A xin chào mọi người. Tên tôi là Mitch. Bây giờ tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện có thật đã xảy ra cho tôi. Chả biết nên gọi nó thế nào nữa, chuyện huyền bí, chuyện tâm linh, chuyện ma quỷ… đại khái con người chúng ta gọi “chúng” là những câu chuyện không thuộc thế giới này ấy. Và “chúng” đã đến ám tôi. Biết sao không? Tôi đã tin vào “chúng” kể từ ngày diện kiến trực tiếp cái thứ quái quỷ ấy. Chết tiệt thật.

Nhà tôi bị chính quyền tịch thu nên tôi phải dọn về sống với anh trai tôi, Edwin. Chuyện này xảy ra một tuần sau khi tôi chuyển tới nhà mới, khi tôi đã ổn định ở chỗ này rồi ấy. Edwin đã rất mong tôi đến, vì hai anh em đã lâu rồi không gặp nhau, hơn mười năm rồi còn gì. Tôi cũng mừng húm khi thấy anh mình lắm. Ngay khi vừa dọn vào xong, tôi lăn ra ngủ vì mệt bơ phờ. Một tuần trôi qua, tôi bắt đầu nghe thấy có tiếng sột soạt ở bên ngoài nhà, vào đúng một giờ sáng mỗi đêm. Chắc là mấy con sóc hay gì đó thôi, tôi nghĩ vậy nên cũng mặc kệ. Sáng hôm sau, tôi có kể cho Edwin nghe, và anh ấy cũng nói y như tôi nghĩ: chả việc gì phải lo.

Nhưng, chúng tôi đã lầm. Đêm hôm sau, tôi thề là tôi nghe thấy tiếng cửa sổ mình mở toang ra, và hình như là có người đang nện thẳng vào kiếng cửa sổ. Chết tiệt, có vẻ như “một thứ gì đó” đã xâm nhập vào nhà tôi rồi. Tôi bật dậy, đảo mắt nhìn khắp phòng, nhưng chả thấy gì hết. Sáng hôm sau, Edwin điếng người, đánh đổ luôn li cà phê khi vừa thấy tôi bước xuống nhà. Anh ấy run rẩy đưa cho tôi cái gương soi, và tôi chỉ biết trợn mắt ra nhìn; có một vết rạch khá sâu nằm trên má trái tôi.

Sau đó, anh tôi lái xe phóng thẳng đến bệnh viện. Bác sĩ bảo rằng có lẽ tôi bị mộng du. Nhưng sau đó, ông ta cho tôi thấy một điều khiến tôi không bao giờ có thể quên. Máu tôi đóng băng lại, khi vị bác sĩ ấy giở áo tôi lên, cho tôi thấy một vết mổ lớn ở bên bụng trái, gần quả thận. Tôi chỉ biết điếng người nhìn ông ấy, mắt như muốn rớt xuống đất.

_ Xin lỗi nhé Mitch – ông ta thở dài – Chả hiểu sao nữa, nhưng thận trái của cậu dường như đã biến mất một cách bí ẩn vào đêm hôm qua. Chúng tôi không thể giải quyết trường hợp của cậu được.

Một đêm trôi qua nữa, và đêm này đã mang đến dấu chấm hết cho tất cả. Khoảng nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy, chỉ để thấy một hư ảnh kinh hoàng trước mắt. Một sinh vật quái đản, chả biết có phải người hay không, đang nhìn trừng trừng xuống mặt tôi. Hắn choàng một cái mũ trùm đầu đen, đeo một chiếc mặt nạ màu xanh lam, không có mũi hay miệng gì hết. Tuy nhiên, điều khiến tôi hãi nhất là hắn không có mắt. Trên mặt hắn chỉ có hai hốc mắt đen hoắm, trống rỗng, vô hồn. Có một thứ chất nhớt nhớt gì đó chảy ra từ hai cái lỗ trên mặt hắn, từ từ nhiễu xuống chỗ tôi nằm. Tôi chộp vội cái camera bên lò sưởi để chụp hình hắn làm bằng chứng. Ngay khi tôi vừa bấm máy, cái tên đó đã lao đầu về phía tôi, nhắm thẳng vào lồng ngực tôi, như muốn phanh thây tôi ra và cuỗm luôn hai lá phổi trong người tôi. Tôi tung cước vào mặt hắn để xua tên đó đi. Tôi lao ra khỏi phòng, chạy bán sống bán chết. Lúc ấy, tôi vớ được cái ví của tôi theo nữa. Tôi cần tiền để đào tẩu ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Tôi lao ra khỏi nhà của Edwin, đâm đầu vào bóng tối của màn đêm. Cuối cùng, tôi kẹt luôn trong một khu rừng gần nhà của anh trai mình, và ngã đập đầu xuống sau khi vấp phải một cục đá.

Tôi bất tỉnh, và khi mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trong bệnh viện. Bác sĩ bước vào phòng, và tôi nhận ra đó chính là vị bác sĩ đã chuẩn bệnh cho tôi hồi lúc trước khi tôi vừa mới đến cái bệnh viện này khám.

_ Mitch, tôi có một tin tốt và một tin xấu cho cậu đây. – vị bác sĩ ấy chậm rãi lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi tôi. – Tin tốt là cậu chỉ bị xây xát nhẹ, và chỉ trong vòng ít phút nữa, bố mẹ cậu sẽ đến đón cậu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi ông ta lên tiếng nói tiếp:

_ Và tin xấu là… ừm, xin lỗi Mitch, nhưng anh trai cậu đã bị tàn sát… bởi một thứ gì đó, tôi không rõ nữa. Tôi rất tiếc, Mitch à.

Ba mẹ tôi đến để đón tôi về, dọc đường họ ghé lại nhà của Mitch để tôi thu dọn hết đồ đạc. Ừ thì tôi cũng miễn cưỡng làm thôi. Khi vừa vào phòng cũ của mình, tôi sợ điếng người, dù bề ngoài vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Tôi lấy cái camera và định bước ra ngoài, thì đột nhiên đứng chết như trời trồng vì một thứ đang hiện diện trước mắt. Xác của Edwin đang nằm vươn vãi trên sàn, với một cái cục gì đó nằm bên cạnh. Tôi giấu cái cục đó vào túi để sau này nhìn kĩ hơn, rồi ra xe đi về với bố mẹ, và không nói gì hết về chuyện tôi tìm thấy xác của anh trai mình. Khi đi được nửa đường, tôi nhìn lại cái cục tròn tròn ấy, rồi nôn thốc nôn tháo ra. Đó là quả thận của tôi, quả thận trái bị mất của tôi. Có ai đó đã cạp mất một nửa trái thận này rồi. Ở phía trên nó còn bị nhiễu mấy cái chất nhớt nhớt màu đen nữa.

Ảnh của Eyeless Jack

Tổng hợp những câu chuyện kinh dị Creepypasta (Phần 6)

Nhận xét