Những điều kỳ lạ vẫn hàng ngày diễn ra quanh ta. Creepypasta là một thể loại truyện mà tác giả kể lại những câu chuyện như vậy. Cùng đến với phần 18 của dòng truyện này nhé!
Các bạn có thể đọc các phần trước tại đây.
1/ Câu chuyện ma quái ở một thành phố Nhật Bản
Teketeketeketeketeketeke…
Đó là âm thanh của thứ được coi là một trong những sinh vật huyền bí nhất của những thành phố, thị trấn sầm uất nhất trên đất nước mặt trời mọc. Teke Teke là tên của nó. Bất cứ một người Nhật nào cũng có thể khiến bạn sợ hãi khi kể cho bạn nghe những câu chuyện vô cùng kinh dị liên quan tới sinh vật có cái tên rất ngu ngốc này. Tôi có thể hiểu được sự đáng sợ và khủng khiếp của sinh vật này không kém bất cứ người dân bản địa nào bởi vì sự thật là tôi đã từng một lần đối mặt với nó.
Là kiểu người Mĩ điển hình với tính da nghi bẩm sinh, tôi vốn không quan tâm nhiều lắm đến những câu chuyện cổ ma quái của Nhật Bản. Dù sao thì có vẻ mọi câu chuyện đều hướng tới một lời khuyên chung: Đừng ra ngoài một mình khi trời tối. Do đó, tôi tin rằng những câu chuyện ấy chi nhằm mục đích là giữ không cho trẻ em ra ngoài chơi vào ban đêm. Vì vậy nên mỗi khi có một câu chuyện được chứng mình là sai thì ngay lập tức người ta lại nghĩ ra một câu chuyện khác để làm ướt quần những đứa trẻ và khiến chúng sợ việc ra ngoài khi trời tối. Luôn có mấy câu chuyện kiểu như "Bà Ngoác Mồm" (Khẩu Liệt Nữ – Kuchisake Onna) hay chuyện vô lí về 50 bộ xương lúc nào cũng sẵn sàng bẻ đầu và uống máu của bạn như uống một hộp nước trái cây vậy. Thế nhưng những câu chuyện này lại luôn có những sơ hở rất dễ nhận biết, chẳng hạn như có tới 50 bộ xương mà tại sao lúc nào cũng chỉ có một bị người ta nhìn thấy, hay câu chuyện về Khẩu Liệt Nữ cũng vậy. Chuyện kể về một người phụ nữ xinh đẹp bị người chồng say xỉn dùng kéo cắt miệng nên ôm mối hận xuống suối vàng. Bây giờ nàng vẫn đi lang thang với một chiếc khăn bịt miệng, gặp ai nàng cũng hỏi "Ta có xinh đẹp không"; nếu bạn nói không, cô ta sẽ lôi ra một đôi kéo khổng lồ để cắt miệng của bạn; nếu bạn nói có, cô ta sẽ bỏ chiếc khăn ra và hỏi lại, lúc này chắc chắn bạn sẽ vô cùng hoảng sợ và câu trả lời của bạn sẽ quyết định việc cô ta sẽ làm với bạn sau đó. Nhưng câu chuyện lại không nói rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn thấy cô ta mang một cây kéo to nên sợ hãi chạy mất, hoặc bạn có khẩu súng trong tay để bắn vào đầu cô ta ngay khi khi cô ta mở chiếc khăn ra.
Câu chuyện về Teke Teke cũng tương tự như vậy. Câu chuyện kể về một cô gái nhảy/ rơi vào một đoàn tàu điện đang chạy và bị cán làm đôi (chắc hẳn ai cũng sẽ thắc mắc làm sao mà cô ta không bị nghiền nát thành cám nhỉ). Sau đó linh hồn thù hận của cô luôn luôn đuổi theo những người cô thấy và cắt họ làm đôi. Tên của cô ta được đặt dựa trên những tiếng âm thanh mà cô ta gây ra khi cánh tay dài bị đóng đinh của cô ta lết trên mặt đất.
Teketeketeketeketeketeke…
Kể cả khi những linh hồn đã khuất có thể thực sự giao tiếp với thế giới người sống tôi vẫn thắc mắc tại sao Teke lại tức giận. Tôi đã thấy rất nhiều người bị mất đi đôi chân trong những chương trình thực tế nhưng dù vậy trông họ có vẻ khá là hạnh phúc! Việc cô ta ngã vào đường ray không phải là lỗi của ai khác ngoài chính cô ta. Vì vậy, câu chuyện này có vẻ khá mâu thuẫn với logic thông thường.
Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ, cho đến khi tôi thấy phần thân trên của cô ta ngồi dựa vào một bức tường trong một đêm thứ sáu.
Giống như những mô-típ truyện kinh dị cổ điển, trời lúc đó không trăng không sao, thậm chí cũng không có một ánh đèn và tất nhiên, tôi đang đi một mình ở một nơi vắng vẻ. Như tôi đã nói ở trên, tôi thường nghe một cách hờ hững và không tin lắm vào những câu truyện ma quái mà tôi được nghe ở đây. Tôi thực sự tin rằng đó là một cô gái bình thường trong một lúc. Nếu mà biết trước rằng cô ta là điều kinh dị nhất trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời mình, tôi đã không tiến lại và hỏi: "Cô có làm sao không". Tuy vậy lòng tốt của tôi đã biến thành một cuộc chạy đua đầy sợ hãi và kinh hoàng khi cô ta đập cái tay băng bó và gắn đầy đinh của cô ta xuống đường và nhảy lên bức tường. Khi cô ta chạm đất, tôi có thể được phân nửa cơ thể phía dưới của cô ta đã hoàn toàn biến mất. Cô ta giận giữ bò về phía tôi như một con nhện khiến cho tôi không thể nào phân biệt nổi tiếng hét giận giữ của cô ta với tiếng rên rỉ sợ hãi của bản thân mình. Tôi lập tức chạy đi như một con cún con đang sợ hãi. Ai mà chẳng làm vậy chứ?
Tôi vốn chạy rất nhanh, điều này luôn được bạn bè và đồng nghiệp của tôi công nhận từ hồi tôi học trung học. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể ngừng chạy sau vài phút nếu như tôi có thể cắt đuôi được cái thứ đang đuổi theo mình. Nhưng âm thanh "teke teke" đó không những không nhỏ đi mà trái lại, càng ngày gần hơn.
Teketeketeketeketeketeketeketeke…
Khả năng đây là một trò đùa điên rồ được kẻ nào đó bày ra cũng đã mấy lần lướt qua tâm trí của tôi. Có lẽ tôi đã vô tình tự biến mình thành đối tượng để người ta trêu đùa khi mà tôi nói với bạn bè rằng mình chẳng hề sợ hay tin vào mấy trò ma quỷ vớ vẩn đó. Thế nhưng cách mà sinh vật này di chuyển, rồi tốc độ khủng khiếp của nó và việc không thể nào có thể dựng lên được một thứ như cô ta mà không có những đạo cụ biểu diễn của Hollywood hay của một đoàn xiếc nào đó. Tôi thực sự khó mà chấp nhận được rằng tất cả câu chuyện về Teke Teke xảy ra với tôi làm nhân vật chính hoàn toàn là sự thật.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ về sinh vật lạ lùng ấy, tôi bỗng nhiên chú ý tới một điều lạ lùng. Tôi ngừng chạy và dỏng tai nghe ngóng. Nhưng tuyệt nhiên tôi không nghe thấy gì cả, hoàn toàn im ắng. Một cơn gió mạnh thổi qua các ngóc ngách của con hẻm nhỏ và xoáy vào chân tôi. Bất giác, tôi thấy có vật gì đó vọt ngang qua tầm mắt.
Teketeketeke…
Tôi nhìn xung quanh bởi một sức hấp dẫn kì lạ của những âm thanh khủng khiếp đó. Tôi tập trung hết mức, căng tai ra nghe ngóng xung quanh để tìm xem bóng ma đó ở chỗ nào. Tôi chỉ có thể nghe được một sự im lặng chết chóc, sự im lặng mà nếu theo kiểu của những bộ phim kinh dị thì sẽ có một cái xác bất ngờ thò ra khỏi trần nhà với đôi nhãn cầu trào ra khỏi hốc mắt và một cái mồm mở to trong một tiếng gào khủng khiếp.
Teketeketeke…
Tôi lập tức quay lại và nghe thấy âm thanh đó một lần nữa. Tim tôi đập khó khăn đến mức tôi có cảm giác như mình sắp bất tỉnh vậy. "Mình phải tìm cách ra khỏi đây" – đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó. Đó có lẽ là một ý tưởng tồi vì trong tình trạng lúc đó, tôi không có cách nào có thể nhìn được phía sau mình và tôi không phòng bị một chút nào ở phía sau lưng cả. Tuy vậy, cơ thể tôi vẫn làm theo ý nghĩ đó và tôi lại chạy cật lực. Khi tới góc hẻm, tôi bất chợt dừng lại bởi vì ngay ở đó, chỉ cách chỗ tôi vài bước chân là một nửa cơ thể của Teke, nhỏ bé và kinh dị đang đứng trên đôi tay của mình. Trái tim tôi nhảy lên, đâm vào cổ họng và chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong ánh đèn lờ mờ ở đó, tôi đã nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô ta.
Với một chiếc mũi nhỏ và cân đôi, phải nói rằng cô ta thực sự rất đáng yêu. Tuy nhiên, tình trạng hoảng sợ lúc đó không cho phép tôi quan tâm nhiều lắm tới vấn đề nhan sắc. Nhưng điều đáng sợ nhất phải khiến tôi bịt miệng lại cho khỏi kêu lên, đó là đôi trong mắt của cô ta cứ mở rộng ra, rộng ra đến khi đôi mắt của cô không còn chút tròng trắng nào nữa khi cô ta quay mặt lại nhìn tôi.
Cô ta tiến về phía tôi trong khi tôi đang cố hết sức mình để chạy tiếp. Cô ta cứ lắc lư cả thân mình và bám sát ngay dưới chân tôi như một con thú đang săn mồi. Cô ta dang hai tay ra và thật khủng khiếp, cô ta nhảy lên. Không thể nào tin được khoảng cách mà cô ta đã nhảy, nó xa hơn nhiều lần bước nhảy của một con người, mà cô ta thậm chí còn không có chân! Dùng hết sức bình sinh, tôi đập vào hông cô ta. May thay, nhờ đó mà tôi không bị cô ta cắt làm đôi, nhưng những cái móng vuốt, lưỡi hái hay bất kì thứ gì mà cô ta mang theo bên mình đã gây ra một vết thương lớn vào hông của tôi, ngay phía trên xương chậu. Tôi hét lên khi một bên hông của tôi bắt đầu chảy máu. Và thật thiếu suy nghĩ, tôi để cho bản thân mình ngã phịch xuống đất. Cô ta ngay lập tức vọt tới, nhảy lên lưng tôi khi tôi ngã xuống.
Ngay lập tức, tôi đã mất hết sự bình tĩnh khôn khéo cần thiết và bắt đầu sợ hãi và hoảng loạn như một đứa trẻ. Tôi rít lên và cố gắng hết sức để đẩy cô ta ra. Tôi hầu như không cảm nhận được gì cả. Một loạt những sự đau đớn và những bết thương đã khiến đôi mắt của tôi bị lu mờ và chỉ còn màu đỏ máu. Nó không phải giống như một cơn ác mộng. Nó LÀ một cơn ác mộng, một cơn ác mộng trong thực tại. Tất cả những cảm giác sợ hãi và hoảng loạn khi bạn bị tấn công bởi một con chó dữ đã được nhân lên rất nhiều lần bởi một sự thật là sinh vật này nhỏ hơn cả một con chó và khủng khiếp hơn rất, rất nhiều lần.
Có lẽ tôi đã bị bất tỉnh mất một lúc, bởi vì đột nhiên tôi thấy mình đang ở một nhà ga. Xung quanh tối đen như mực và có cảm giác vô cùng nặng nề. Thế nhưng tôi cũng có thể thấy được bàn tay của mình nhờ ánh sáng mờ nhạt của một vài bảng hiệu quảng cáo bị vỡ. Tôi không thể nhớ được làm thế nào mà tôi có thể ở trong một nhà ga như thế này. Tôi có thể đã cố lết vào được tới đây trong tình trạng thương tích như thế này hoặc chính Teke đã lôi tôi vào đây. Tuy nhiên lúc đó trí nhớ của tôi khá là mù mờ và không đáng tin cậy. Tôi xem sau lưng mình, và xương sống của tôi đột ngột kêu răng rắc như thể tôi có thể quay tới 180 độ ra sau lưng mình vậy. Nó không đau, ngược lại còn cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm và khoan khoái kì lạ, kiểu như… bạn tự nắn xương cho mình ấy. Tôi không có ý tự miêu tả bản thân mình một cách kì cục như vậy nhưng thực tế nó không đáng sợ như khi bạn dọc những dòng chữ này đâu. Khi có thể tự đứng thẳng được, tôi bắt đầu tự kiểm tra cơ thể mình, và cũng không quên xem cả vết thương do Teke gây ra ở bên hông mình. Bây giờ tôi có thể xem xét mọi thứ một cách toàn diện. Vết thương kéo dài từ trước ra sau, bị gây ra bởi một nhát cắt rất ngọt. Tuy nhiên, không thấy có máu chảy ra từ vết thương. Chỉ còn duy nhất một điều mà tôi cần biết đó là tại sao tôi lại bị bỏ lại ở đây.
"Mình đã chết rồi!", đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi. Vẫn còn rất khá khó khăn tôi để phá vỡ sự im lặng trong cái nhà ga này bằng cách nói ra thành lời những suy nghĩ của tôi. Tôi dần bình tĩnh lại và nghĩ "Hóa ra cái chết không khủng khiếp như mình nghĩ nhỉ!". Tôi bắt đầu bị phân tâm khi thấy một phụ nữ trẻ bước xuống từ một con đường sáng sủa ở khá xa tôi, không nhận ra ẩn trong bóng tối phía xa kia là một hình ảnh to lớn của chính tôi. Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác duy nhất đó là muốn lấy đi mạng sống của cô gái ấy!
Tôi từ từ tiến về phía cô ta. Tôi thấy cột sống của mình chuyển động một cách rất khác thường, phần thân dưới xoắn lại rồi như bị hút vào bên trong xương chậu với những vết thương khủng khiếp vẫn còn hằn ở nửa trên cơ thể của tôi.
2/ Bạn gái tôi
=.Sự việc trải dài cho đến hiện tại.=
Trước khi đọc tiếp, xin bạn hãy lưu ý
Tôi được sinh ra ở Pahrump, Nevada vào ngày 15 tháng 5 năm 1994, khoảng 12:05 trưa. Tôi sống ở đó suốt cả thời thơ ấu của mình, cho đến khi trong xóm tôi xuất hiện một tên giết người hàng loạt tâm thần. Hắn đã giết cả nhà tôi. May mắn thay, hắn bỏ sót căn phòng của tôi nên tôi vẫn còn sống. Lúc đó là năm 2001, và tôi chỉ mới có 8 tuổi. Hắn bỏ đi. Mười năm sau, tôi đã là một chàng trai mười tám tuổi. Tôi sẽ không nói cho các bạn nghe nơi tôi đang cư trú, nhưng tôi cũng xin tự giới thiệu tên tôi là Seth Crotford, và đây là câu truyện do chú tôi, John Crotford, để lại. Xin lưu ý rằng nó không phải là câu truyện của tôi.
Sau đây là toàn bộ các trang nhật ký của John Crotford mà tôi có được cho đến thời điểm khi ông ấy qua đời vào tháng 10 năm 1999. Theo như di chúc của chú tôi để loại, tôi có toàn quyền thừa kế nó. Di chúc có ghi rằng:”Cháu có quyền sở hữu bất cứ tư liệu nào của chú, không quan trọng nó có là tư liệu cá nhân hay không. Cháu là người cháu đích tôn của chú”. Di chúc này được biên soạn và viết ra vào ngày 10 tháng 1 năm 1999. Tôi vừa nhận được cuốn nhật ký của chú vào năm nay, kèm với tờ di chúc chứng nhận rằng: “Gửi đến Seth Crotford, cháu trai của chú. Cháu sẽ nhận được nó khi cháu 18 tuổi, khi cháu đủ lớn để hiểu hết mọi sự việc đã xảy ra.” Năm nay đã là năm 2012 rồi, và cuối cùng tôi cũng đã thu được hết mọi can đảm để cho các bạn xem những trang nhật ký sau đây. Đây là nhật ký của chú tôi, và là nơi chuỗi sự kiện kinh hoàng bắt đầu.
Trang một: Tai nạn xảy ra: Ba giờ chiều ngày 15 tháng 5, năm 1988. Được viết lại vào ngày 27 tháng 4 năm 1997
Xin chào, tên tôi là John, và tôi được sinh ra ở New Jersey vào năm 1972. Tuổi thơ tôi hoàn toàn bình thường. Vài năm sau, tôi được 16 tuổi. Hôm ấy tôi đang thơ thẩn đi dọc theo con phố quen thuộc như thường lệ. Tôi là một học sinh xuất sắc, không phải là tôi khoe, nhưng tôi theo học tại một trong những trường điểm đình đám nhất Mỹ. Dù vậy, tôi vẫn nuôi mộng sau này trở thành diễn viên. Trong lúc đang đi, có một đám nhóc chạy sượt qua chỗ tôi. Chúng đang cầm một vật gì đó to và nặng, và chúng giáng một đòn đau điếng vào đầu tôi. Tôi ngã xuống đất, chỉ để nhận ra mình vừa bị đánh bằng gậy bóng chày. Tôi ôm đầu và cảm nhận được từng giọt máu đang chảy róc rách xuống tay mình, rất nhiều máu là đằng khác. Tôi lết đi trên vỉa hè, cố cầm cự cho đến khi đứng trước cửa ngôi nhà quen thuộc nhất trong khu xóm đó. Bạn gái tôi ra mở cửa, chỉ để nhìn thấy tôi đang khuỵu xuống đất, máu chảy lênh láng khắp nơi. Cô ấy đã rất sốc khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tôi. May thay, cô ấy biết một bác sĩ gần đây nên có thể đưa tôi đi điều trị. Đột nhiên, cô ấy bật khóc. Tại sao lại thế nhỉ, tôi hoang mang quá. Chúng tôi gặp nhau cách đây một tuần và bắt đầu hẹn hò từ đó. Chúng tôi rất yêu nhau và cô ấy đã đưa tôi về nhà cô ấy chơi khá nhiều lần.
Cô ấy kể với tôi rằng bạn trai cũ của cô ấy tên là Jeff hay sao ý. Hắn kề dao vào cổ, đe doạ cô ấy rằng nếu không chịu chia tay với tôi, hắn sẽ kết liễu mạng sống cả hai chúng tôi. Tôi cứng đờ người. Hoá ra hồi nãy là bọn chúng nhắm đến tôi sao? May mà tôi không có thương tổn gì nặng nề lắm. Chả hiểu sao nữa, nhưng bác sĩ chỉ bảo rằng tôi bị trầy xướt bên ngoài chứ hộp sọ không bị tổn thương. Cả hai chúng tôi đều rất sợ. Cô ấy lo cho mạng sống của mình, còn tôi thì lo cho sự an toàn của cả hai. Cô ấy ngỏ lời với tôi, hỏi rằng tôi có thể qua đêm ở nhà cô ấy được không. Chỉ là để cô ấy bớt sợ thôi.
Tôi gọi cho bố mẹ mình, nói dối rằng tôi đến nhà bạn ngủ qua đêm. Họ đồng ý. Tôi trang bị vũ khí cho mình. Về nhà với hàng tá mũi khâu trên đầu, tôi lấy cây súng hoả mai nòng 20, cây mã tấu, mấy con dao, nói chung là vũ khí tự vệ. Tôi đã chuẩn bị sẵn cho cái thằng chó chết đó rồi. Tôi sẽ không ngủ đâu. Chắc chắn là không.
Đêm dài: 10 giờ đêm, ngày 15 tháng 5, năm 1988. Được viết lại vào ngày 30 tháng 4 năm 1997
Tôi đang ngồi trong phòng bạn gái tôi, và đang thảo luận với cô ấy về những gì tên khốn kia sẽ làm. Cô ấy nức nở: “Hắn bảo hắn sẽ cứa cổ họng em ra, sau đó uống máu em”. Sau đó, cô ấy bật khóc. Tôi an ủi cô ấy, và sau đó chúng tôi đã lên giường với nhau. Chúng tôi liên tục nói về việc giữ an toàn cho nhau. A quên mất. Tên cô ấy là Jessica. Tiếp theo, chúng tôi hôn nhau, và đại khái chuyện gì xảy ra thì các bạn cũng biết rồi. Đột nhiên, tôi nghe có tiếng kính cửa sổ bể ở dưới nhà, và tôi nghe có tiếng la hét: “RA ĐÂY NGAY, CON Đ* GIÀ MỒM KIA!!”. Tôi nạp đạn vào cây súng và từ từ bước xuống nhà, sẵn sàng cho một cuộc giao tranh đẫm máu với hắn.
Trận đấu: 11 giờ 14 phút đêm ngày 15 tháng 5 năm 1988. Được viết lại vào ngày 14 tháng 5 năm 1997
Tôi phóng xuống dưới, cắm thẳng con dao vào tên trước mặt, trong khi tên kia đang rượt theo tôi sau lưng. Tôi né qua bên trái và đâm vào tên đằng sau mình. Bố tôi là một cựu chiến binh nên mấy cái mánh đó tôi học từ ông ấy hết. Một tên nữa đang tấn công tôi ở cánh trái. Tôi rút súng ra và ĐOÀNG! Người hắn nổ tung thành từng miếng y như một trái bong bóng bể. Hắn ngã xuống, chết ngắt. Tôi trốn vào nhà bếp. Một tên khác lao về phía tôi với con dao Thái Lan trong tay, chỉ để nhận một viên kẹo đồng vào mặt. Tôi lao ra ngoài sân sau và bị phục kích. Có đến ba tên lần lượt nhào về phía tôi từ tứ phía. Tôi trườn về phía trướt, đứng lên, xoay lại và nã một phát bằng cây súng nòng 22. Một phát dính ba thằng. Dường như là xong hết rồi. Chẳng còn ai ở đây nữa, ngoại trừ thằng chó Jeff đó. Thằng chó đó chắc chắn đang ở đây. Chắc chắn hắn đang trốn đâu đó quanh đây thôi.
Chạm trán. 12 giờ 18 phút trưa ngày 16 tháng 5 năm 1988. Được viết lại vào ngày 17 tháng 9 năm 1997.
Tôi chạy lên phòng để xem coi hắn có ở đó hay không, rồi tôi nghe thấy tiếng Jessica đang gào lên. Tôi phóng vào, chỉ để nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Tên khốn ấy đang kề dao vào cổ họng cô ấy. Có lẽ đây là “Jeff”. Gương mặt hắn quá đỗi kinh hoàng, hoàn toàn trắng bệch và quanh mắt hắn là hai viền đen hoắm. Nụ cười hắn ướt đẫm máu. Tôi cứng đờ người, chẳng biết là vì lí do gì trong hai cái sau đây:
Gương mặt hắn khiến tôi muốn đổ bệnh.
Jessica sẽ bị thằng điên này giết mất.
Hắn lên tiếng: “Nếu mi chống lại ta, cổ họng con đ* này sẽ toé máu. LÀ TOÉ MÁU ĐẤY, NGHE RÕ CHƯA!?”
Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn bảo. Tôi ném súng xuống sàn và quỳ xuống, sau đó co người lại. Nhanh như cắt, hắn tiếng đến và đâm một phát vào lưng tôi. Cảm giác lưỡi dao cạ vào lưng tôi đau đớn đến tột bật; nó không như những cơn đau mà tôi đã trải nghiệm qua trước đây. Thời gian như chả còn ý nghĩa gì với tôi nữa. Tôi ngước lên, chỉ để nhìn thấy hắn chuẩn bị hãm hiếp cô ấy. Hắn giật tung quần áo cô ấy ra, đánh đập cô ấy cho đến mức người cô ấy bầm dập. Sau đó, hắn giật mạnh tóc cô ấy. MẸ KIẾP!!! MÌNH KHÔNG THỂ ĐỂ THẰNG CHÓ NÀY LÀM THẾ ĐƯỢC!! Tôi gượng dậy ngay lúc hắn vừa giật phăng cái áo ngực của Jessica ra. Tôi vớ cây súng và nhắm thẳng vào mặt hắn và thét lên: “CHẾT CON MẸ MÀY ĐI, JEFF!!!”. Tôi khai hoả. Khi nghe thấy tiếng còi hụ của cảnh sát bên ngoài, người tôi mới nhẹ nhõm làm sao. Chúng tôi ôm lấy nhau. Kết thúc rồi. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.
Đám cưới: 12 giờ 53 phút trưa, ngày 25 tháng 3 năm 1990. Được viết lại vào ngày 17 tháng 12 năm 1998.
Đây là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Tôi đắm chìm trong những cánh hoa giấy của đám trẻ em, những tiếng khóc mừng vui của gia đình hai họ. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập khắp nơi. Đây đúng là thiên đường mộng mơ. Bây giờ chỉ còn có gia đình, cuộc sống, và cái chết là con quan trọng đối với tôi. Chúng tôi trao nhẫn cho nhau… Thật tuyệt vời.
Tương lai: 8 giờ 34 phút sáng, ngày 16 tháng 12 năm 1990. Được viết lại vào ngày 19 tháng 1 năm 1999
Jessica hạ sinh hai đứa sinh đôi. Cả hai chúng tôi cùng đặt tên cho con. Hai đứa con trai, Travis và Daniel. Travis là đặt theo tên của ông nội tôi, còn Daniel là tên của ông nội cô ấy. Chúng tôi sung sướng đến tột bật. Cả hai đều đã mở được cánh cửa dẫn vào thiên đàn hạnh phúc rồi.
Bữa tối: Ngày 6 tháng 6 năm 1996. Được viết lại vào ngày 31 tháng 6, năm 1996 (đây là trang nhật ký đầu tiên ông ấy viết)
Bây giờ hai đứa con tôi đều đã sáu tuổi và đã vào lớp một. Chúng tôi dẫn nhau đến nhà hàng ăn mừng. Mọi chuyện bình yên lắm, không có gì bất trắc xảy ra cả. Tôi đang tận hưởng phút giây hạnh phúc này hết mình. Khi trở về nhà, tôi thấy xe cảnh sát đang đậu đầy ngoài cổng. Khoan đã… SAO ĐỘI KHÁM NGHIỆM TỬ THI LẠI Ở ĐÂY!!!??? Chúng tôi đi vào, trong đầu tràn ngập nỗi lo. Cả hai chúng tôi sụp đổ khi bước đến cầu thang. Travis đã chết, máu me bê bết khắp nơi. Có một vệt máu trải dài từ xác thằng bé, cứ y như là có người đã lôi nó đi vậy. Phòng ngủ của hai đứa nhỏ còn tệ hơn thế. Xác của Daniel nằm vất vưởng trên hành lang, đầy vết cắt trên mặt và tứ chi. Tôi nhìn thấy rõ một vết đâm trên bụng thằng bé. Máu loang lổ khắp nhà. Jessica bật khóc nức nở. Tôi chỉ biết đứng nhìn trong hoang mang và tuyệt vọng. Đêm hôm đó, tôi bước vào phòng ngủ và thấy dòng chữ “Jeff Jeff Jeff Jeff” được viết bằng máu trên tường. Tôi biết đó chính là Jeff the Killer. Jessica tan nát. Kết thúc rồi, tôi biết rõ mọi thứ đã chấm dứt rồi. Thiên đường mộng mơ của tôi phút chốc trở thành địa ngục. Tôi bắt đầu viết nhật ký, vì bác sĩ tâm thần của tôi yêu cầu tôi làm vậy. Tôi sẽ duy trì việc viết lách này càng lâu càng có thể.
Kết thúc: Ngày 13 tháng 10 năm 1999. Được viết vào ngày 13 tháng 10 năm 1999.
Gửi đến cả thế giới. Đã ba năm trôi qua kể từ ngày hai đứa con tôi chết rồi. Vợ tôi đã tự sát bằng một phát đạn vào đầu. Chính xác hơn là vào ngày hôm qua. Đây sẽ là lời nhắn cuối cùng của tôi trước khi chết. Cuộc đời tôi đã rất trôi chảy, và tôi yêu từng phút giây mình có.
Anh yêu em nhiều lắm, Jessica. Em là cả cuộc đời của anh. Anh mong sẽ được gặp lại em. Anh muốn được đoàn tụ với em và hai con trong thế giới vĩnh hằng của Thần Chết. Travis, Daniel, bố yêu hai con nhiều lắm. Bố muốn đến với mẹ con hai đứa, vậy nên, vĩnh biệt cuộc đời.
Thân, John.
Trong một cuộc phỏng vấn của cảnh sát, một viên cảnh sát đã xác định rằng: “Họ đã tự sát. Chúng tôi tìm thấy xác của Jessica và John Crotford chết trong vòng tay nhau. Cả hai đều bị bắn vào đầu, có vẻ như họ đã tự sát. Ở hiện trường vụ án, chúng tôi cũng tìm thấy lời nhắn cuối cùng của John. Hiện tại, chúng tôi xin miễn bình luận.”
3/ Super Mario World Lost Episode
Sự ra đời của hãng giải trí DiC vào 1991 cũng nhờ sê-ri Super Mario World, nếu tôi nhớ không nhầm?
Ờ thì, tôi đang nhắc đến một tập phim chưa từng được kể đến. Nó là số mười bốn, sau tập “Mama Luigi”. DiC đã cho phát sóng 14 tập phim đó, nhưng cả sê-ri đã buộc phải ngừng phát hành ngay khi người ta nhận thấy tính bạo lực và một số lời đồn đáng sợ đằng sau nó. Vâng, đương nhiên tôi cũng có mặt. Tôi đảm nhận việc kiểm tra lại hết những tập phim của bộ Super Mario World này. Nó được chiếu lại cùng với bảy đồng nghiệp khác, vài quản trị viên của DiC, ba đứa nhỏ, tám người lạ mặt. Chúng tôi xem Mama Luigi, đó là tập phim Luigi kể cho Yoshi cuộc hành trình tìm nó và cứu công chúa của mình. Và rồi, tập mười bốn bắt đầu. Vẫn khúc nhạc Super Mario World như thường lệ. Nhưng tôi nhận thấy cử chỉ hoạt động trong phim tệ lạ thường, cứ như nó được làm vào những năm 1970, kể cả tựa cũng được viết bằng tay. Đề phim mang cái tên kì quái. “Cuộc tổng tự vận”. Dưới nó, “Viết bởi Lucifer”. Điệu nhạc vui vẻ thường lệ vẫn nổi lên, nhưng quái lạ. Nó chơi ngược.
Luigi cứ chạy lòng vòng. Biểu hiện kì quái. Trong khi đó một Mario nhăn nhó khó chịu theo sau Luigi. Giọng nói đúng là của những diễn viên lồng tiếng chính cho phim. Thế nên chúng tôi vẫn tiếp tục. Luigi dừng lại và bị Mario đánh vào mặt. Cái kiểu của Ren và Stimpy (một cartoon khác). Công chúa và Yoshi thì lảng vảng đâu đó, chừng mười giây. Đột nhiên Koopa xuất hiện và bắt công chúa đi. Yoshi vội vã chạy về báo tin cho Mario ngay, nhưng nó lại nói tiếng Nga, chả ai hiểu nó nói gì cả. Sau đó màn hình tắt phụp. Tối om. Cỡ một phút.
Khi sáng trở lại, Mario và Luigi đã đứng trong thành của Koopa. Đôi mắt hắn được vẽ theo dạng tả thực. Nhìn không hợp vả lại còn rất kinh. Hắn bắt đầu cười phá lên. Rất man rợ và kéo dài chừng hai phút. Chúng tôi bàng hoàng về nụ cười đó, cảm giác quá thực. Chính xác là cứ như Koopa đang ngồi tại đây, cười vào màn hình. Cạnh chỗ của bọn tôi. Sau đó hắn ném công chúa vào dòng dung nham. Cô ấy thét lên một cách đau đớn. Chứng kiến cảnh đó, vẽ kinh hãi lộ rõ trên mặt Mario và Luigi. Trong khi đó Yoshi trở nên cuồng loạn, nhưng âm thanh tắt ngúm. Chả còn nghe được gì. Thế rồi nó nhào đến Koopa, nuốt sống hắn. Đoạn phim trở nên mờ nhạt. Và, cảnh kế tiếp. Máu nhỏ từng giọt từ răng của Yoshi. Chuyển sang nhà của Mario. Luigi ngồi bưng mặt khóc, nhưng chúng tôi chỉ nghe được tiếng rè khó chịu rất lớn. Máy quay chiếu gần khuôn mặt Luigi tầm hai phút. Tiếng rè lớn hơn nữa. Cứ như Luigi đang gào lên. Bọn trẻ trong phòng bắt đầu chạy loạn. Những quản trị viên DiC run lập cập từ lúc nào. Tôi không đùa. Lúc đó có một cái gì chạy thoáng qua. Một hình ảnh. Có lẽ nó quá nhanh, rất ít trong số bọn tôi thấy rõ được. Nhưng tôi chắc chắn mình thấy rõ từng chi tiết. Đó là cảnh Yoshi, từ mắt nó máu chảy đầm đìa, khắp người nó lỗ chỗ vết đạn. Nó được vẽ như tranh phác kiểu tả thực.
Luigi chầm chậm ngước lên, máu chảy dài từ mắt. Tất cả được vẽ quá thực. Mario rượt Luigi vào một ngôi nhà hoang. Kinh khủng. Trong đó loang lổ vết máu và xác chết. Nội tạng người vươn vãi khắp nơi. Chạy vào trong, Mario lấy một con dao và bắt đầu đâm Luigi một cách dã man. Cứ thế chừng một phút. Những quản trị viên DiC cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Họ quyết định đưa tất cả mọi người ra khỏi phòng. Nhưng không, cánh cửa khoá chặt. Chúng tôi kẹt trong đó. Cảnh kế tiếp. Luigi treo lủng lẳng trên một sợi dây, mất mắt, miệng ứa máu. Mario nhìn vào hướng máy quay chừng 40 giây. Đôi mắt tả thực kinh dị ở trên. Với chất giọng tởm lợm như của một sát nhân máu lạnh tàn bạo. “Cũng phải có chuyện này chứ”. (This have to happen sometimes)
Rút khẩu súng. Mario bắn chính mình. Máu bắn toé đầy màn hình. Cảnh cuối, là công chúa. Cơ thể cô đầy máu và vết bỏng, không có tay. Chợt Yoshi lên tiếng, “Truyền nó đi” (Spread the Word). Sau đó tập phim kết thúc. Cuối cùng chúng tôi cũng có thể thoát ra ngoài. Hầu hết các quản trị viên đều phẫn nộ, những người khác bị chấn thương tinh thần, lũ trẻ thì quá khiếp sợ. Chúng im bặt. Chúng tôi gọi cảnh sát ngay. Họ không thể tìm ra người đã viết tập phim đó. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm bây giờ là xoá bỏ những hình ảnh khủng khiếp đó ra khỏi đầu. Cuối cùng, bộ sê-ri phim chỉ ra mười ba tập. Nếu bạn thử liên lạc với DiC, họ chỉ lắc đầu và bảo rằng không có một tập phim nào như thế hoặc sự việc nào tương tự đã xảy ra.
Dám thử không?
Nguồn: Vnsharing.net
Nhận xét
Đăng nhận xét