Jane đã đưa đến cho Jeff nhiều điều mới mẻ mà những lúc bình thường hắn không thể tìm thấy được. Cuộc đối đầu càng lúc trở nên gay cấn. Liệu thực chất Jane là một kẻ hận thù mù quáng và Jeff là một tên sát nhân điên cuồng hay không? Đón xem phần tiếp theo để biết rõ nhé!
Các bạn có thể đọc phần trước tại đây.
Thánh chiến Jeff và Jane: Một mất một còn (tiếp theo)
Chap 4:
[Rạng sáng thứ tư]
“Hoá ra đi ngủ đi là khẩu hiệu của nó à?”
Jeff bật dậy. Hắn với tay định lấy cái áo khoác của mình, chỉ để nhận ra nó không còn nằm đó nữa. Chính xác hơn, hắn không còn nằm trong khách sạn nữa. Jeff đảo mắt khắp nơi. Quần áo vẫn còn yên nguyên trên người hắn, và hiện giờ Jeff đang nằm co ro trong phòng ăn ở nhà mình. Hắn nghĩ có lẽ ai đó đã đem hắn về nhà. Hoặc có thể đêm qua hắn đã phát điên và không còn nhớ gì cả. Chẳng lẽ những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ? Chẳng lẽ từ đó đến giờ hắn vẫn luôn thui thủi trong nhà mình? Jeff bắt đầu tìm kiếm lại giọng nói của quá khứ đã từng âm vang trong đầu hắn mấy ngày trước. Hắn muốn nhìn thấy bố mẹ của mình, mặc kệ cho họ có ở trong tình trạng nào đi chăng nữa. Đột nhiên, một giọng nói của một thanh niên trẻ vang lên. Hắn nhìn thấy kẻ đó, ăn mặc rách rưới với một chai rượu trong tay.
Chàng thanh niên ấy nhìn hắn. Jeff ngỡ ngàng. Là… Liu!?
_ Li… Liu!? Là anh đó sao!? Làm thế nào…
_ Ừ, anh mày vẫn còn sống đây nhóc ạ. Ha ha. – Liu bật cười. – Cái chỗ mày đâm anh đến giờ vẫn còn đau bỏ mẹ đấy nhá, thằng quỷ sứ. Mà nhắc khéo mày một chút. Nếu sau này mày có muốn giết ai, hay là muốn tự sát ấy, thì đâm mẹ nó vào tử huyệt người ta. Chứ đâm hều hều ngoài da thì chết bằng niềm tin à!? Thằng ngu!
Jeff sốc đến mức không nói nên lời. Không… không thể nào!? Hắn có nằm mơ không? Trong đám nạn nhân của mình, người hắn nhớ nhất vẫn là Liu, anh ruột của mình. Hắn nhớ lại ánh mắt của Liu nhìn chăm chăm vào hắn khi anh ta từ từ chết. Hắn vẫn còn nhớ viễn ảnh chính đôi tay này vấy bẩn máu anh trai mình. Hắn vẫn còn nhớ vệt máu hắn để lại khi chạy ra khỏi nhà. Lúc ấy, Liu không gào khóc, không la hét, mà chỉ nhìn hắn với một đôi mắt buồn bã và cam chịu, cứ như anh đã biết chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra. Jeff nhớ lại cảm giác của mình vào cái đêm định mệnh ấy. Hắn đã cảm thấy… hối hận và đau đớn biết bao.
_ Liu… em xin lỗi vì đã… ừm, giết anh. Nhưng sao mà anh có thể…
_ Làm sao mà anh mày cầm được máu ấy hả?
Liu đứng dậy trong trạng thái say mèm. Anh giở áo mình lên và cho Jeff xem vết sẹo hằn sâu trên bụng mình.
_ Ừ thì… khi thấy bố mẹ… ừm… chết hết rồi, anh lết xuống nhà bếp và bật ga, sau đó đưa cồn vào vết thương để cầm máu lại. Kinh nghiệm y khoa mà anh có khi xem vài tập phim của sê ri “E.R” với lại “Bác sĩ House”, đại khái là mấy chương trình về bác sĩ ấy. Đau bỏ mẹ… nhưng giờ thì anh ổn rồi.
_ Em… em không có ý…
_ Jeff à, anh đã bảo là không sao mà. Anh biết lúc đó em không còn là chính mình nữa. Làm sao mà anh quên được chuyện em đã giải quyết mấy thằng lưu manh cho anh chứ? Gà nhà ai lại đá nhau bao giờ. Đêm đó… mọi thứ chỉ là một tai nạn. Em không có ý giết anh mà, phải không? Đừng lo nữa nhóc!
_ Vậy… anh sẵn sàng tha thứ cho em sao?
_ Dĩ nhiên rồi, cái thằng này! Đừng có lo mấy chuyện vớ vẩn nữa coi! Trên đời này anh chả yêu đứa nào khác ngoài thằng em mình đâu. Yêu em nhiều lắm, ngốc ạ.
_ Ư… em cũng yêu anh…
_ À thôi, bai em nhé! Anh đi có việc. Hẹn gặp lại.
_ Vâng… hẹn gặp lại anh…
Hắn trở nên lạc lõng trong quá khứ, trong những hành động mình đã từng làm trước kia. Jeff đứng đó như trời trồng. Đôi mắt hai anh em giao nhau. Hàng vạn suy nghĩ ập vào đầu hắn. Chả lẽ… thực chất Jeff không hề bị mất trí sau bữa tiệc của Billy sao? Nếu đúng là như vậy, có lẽ hắn đã hiểu rõ hết những cảm xúc này là gì. Có lẽ hắn đã có thể hỏi Liu về những chuyện mà hắn nao nức muốn biết. Có lẽ… những gì đang cuồn cuộn trong huyết quản hắn sẽ không chỉ đơn thuần là một cánh bướm nhỏ của kí ức nữa. Hắn sẽ được trở lại làm người. Nhưng tiếc thay, những thứ đó hoàn toàn không có thật. Mọi thứ đã quá muộn với hắn rồi. Jeff cúi đầu, quay lại và bước ra khỏi cửa nhà, chuẩn bị di chuyển đến một “địa điểm” mới. Liu đứng ở phía sau dõi theo bóng em trai mình cho đến khi chiếc áo hoodie trắng khuất khỏi tầm mắt anh.
Jeff bật dậy. Hắn với tay định lấy cái áo khoác của mình, chỉ để nhận ra nó không còn nằm đó nữa. Chính xác hơn, hắn không còn nằm trong khách sạn nữa. Jeff đảo mắt khắp nơi. Quần áo vẫn còn yên nguyên trên người hắn, và hiện giờ Jeff đang nằm co ro trong phòng ăn ở nhà mình. Hắn nghĩ có lẽ ai đó đã đem hắn về nhà. Hoặc có thể đêm qua hắn đã phát điên và không còn nhớ gì cả. Chẳng lẽ những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ? Chẳng lẽ từ đó đến giờ hắn vẫn luôn thui thủi trong nhà mình? Jeff bắt đầu tìm kiếm lại giọng nói của quá khứ đã từng âm vang trong đầu hắn mấy ngày trước. Hắn muốn nhìn thấy bố mẹ của mình, mặc kệ cho họ có ở trong tình trạng nào đi chăng nữa. Đột nhiên, một giọng nói của một thanh niên trẻ vang lên. Hắn nhìn thấy kẻ đó, ăn mặc rách rưới với một chai rượu trong tay.
Chàng thanh niên ấy nhìn hắn. Jeff ngỡ ngàng. Là… Liu!?
_ Li… Liu!? Là anh đó sao!? Làm thế nào…
_ Ừ, anh mày vẫn còn sống đây nhóc ạ. Ha ha. – Liu bật cười. – Cái chỗ mày đâm anh đến giờ vẫn còn đau bỏ mẹ đấy nhá, thằng quỷ sứ. Mà nhắc khéo mày một chút. Nếu sau này mày có muốn giết ai, hay là muốn tự sát ấy, thì đâm mẹ nó vào tử huyệt người ta. Chứ đâm hều hều ngoài da thì chết bằng niềm tin à!? Thằng ngu!
Jeff sốc đến mức không nói nên lời. Không… không thể nào!? Hắn có nằm mơ không? Trong đám nạn nhân của mình, người hắn nhớ nhất vẫn là Liu, anh ruột của mình. Hắn nhớ lại ánh mắt của Liu nhìn chăm chăm vào hắn khi anh ta từ từ chết. Hắn vẫn còn nhớ viễn ảnh chính đôi tay này vấy bẩn máu anh trai mình. Hắn vẫn còn nhớ vệt máu hắn để lại khi chạy ra khỏi nhà. Lúc ấy, Liu không gào khóc, không la hét, mà chỉ nhìn hắn với một đôi mắt buồn bã và cam chịu, cứ như anh đã biết chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra. Jeff nhớ lại cảm giác của mình vào cái đêm định mệnh ấy. Hắn đã cảm thấy… hối hận và đau đớn biết bao.
_ Liu… em xin lỗi vì đã… ừm, giết anh. Nhưng sao mà anh có thể…
_ Làm sao mà anh mày cầm được máu ấy hả?
Liu đứng dậy trong trạng thái say mèm. Anh giở áo mình lên và cho Jeff xem vết sẹo hằn sâu trên bụng mình.
_ Ừ thì… khi thấy bố mẹ… ừm… chết hết rồi, anh lết xuống nhà bếp và bật ga, sau đó đưa cồn vào vết thương để cầm máu lại. Kinh nghiệm y khoa mà anh có khi xem vài tập phim của sê ri “E.R” với lại “Bác sĩ House”, đại khái là mấy chương trình về bác sĩ ấy. Đau bỏ mẹ… nhưng giờ thì anh ổn rồi.
_ Em… em không có ý…
_ Jeff à, anh đã bảo là không sao mà. Anh biết lúc đó em không còn là chính mình nữa. Làm sao mà anh quên được chuyện em đã giải quyết mấy thằng lưu manh cho anh chứ? Gà nhà ai lại đá nhau bao giờ. Đêm đó… mọi thứ chỉ là một tai nạn. Em không có ý giết anh mà, phải không? Đừng lo nữa nhóc!
_ Vậy… anh sẵn sàng tha thứ cho em sao?
_ Dĩ nhiên rồi, cái thằng này! Đừng có lo mấy chuyện vớ vẩn nữa coi! Trên đời này anh chả yêu đứa nào khác ngoài thằng em mình đâu. Yêu em nhiều lắm, ngốc ạ.
_ Ư… em cũng yêu anh…
_ À thôi, bai em nhé! Anh đi có việc. Hẹn gặp lại.
_ Vâng… hẹn gặp lại anh…
Hắn trở nên lạc lõng trong quá khứ, trong những hành động mình đã từng làm trước kia. Jeff đứng đó như trời trồng. Đôi mắt hai anh em giao nhau. Hàng vạn suy nghĩ ập vào đầu hắn. Chả lẽ… thực chất Jeff không hề bị mất trí sau bữa tiệc của Billy sao? Nếu đúng là như vậy, có lẽ hắn đã hiểu rõ hết những cảm xúc này là gì. Có lẽ hắn đã có thể hỏi Liu về những chuyện mà hắn nao nức muốn biết. Có lẽ… những gì đang cuồn cuộn trong huyết quản hắn sẽ không chỉ đơn thuần là một cánh bướm nhỏ của kí ức nữa. Hắn sẽ được trở lại làm người. Nhưng tiếc thay, những thứ đó hoàn toàn không có thật. Mọi thứ đã quá muộn với hắn rồi. Jeff cúi đầu, quay lại và bước ra khỏi cửa nhà, chuẩn bị di chuyển đến một “địa điểm” mới. Liu đứng ở phía sau dõi theo bóng em trai mình cho đến khi chiếc áo hoodie trắng khuất khỏi tầm mắt anh.
_ Đúng… tao yêu mày, thằng khốn ạ. Nhưng tao không nghĩ địa ngục sẽ chứa chấp một đứa như mày đâu, đồ chó đẻ.
Chap 5:
[Thứ tư]
Ánh hoàng hôn từ từ ló dạng ở chân trời phương đông, khi Jeff đang lết từng bước đến một căn nhà trông khá sang ở phố bên cạnh. Cả khu phố vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, những người dậy sớm đi làm vẫn không chú ý đến Jeff. Có lẽ họ tưởng hắn là một người khách từ nơi khác tới. Jeff phóng qua hàng rào của một ngôi nhà mà hắn đã canh me từ lâu. Từ từ và chậm rãi, Jeff đột nhập thành công vào tầng hầm. Tỉ lệ tội ác ở con phố này phải nói là rất thấp, vì những người dân ở đây đều vô cùng hiền hoà và đáng tin tưởng. Nhưng đối với Jeff, đây là một con mồi hoàn hảo để hắn thoả mãn cơn khát máu của mình. Đây rồi, số 322, đại lộ Wilshire.
Chủ nhà là một cặp đôi trẻ mới cưới. Cả hai đều thuê một cô trông trẻ vào tháng trước để coi chừng đứa con mới bốn tháng tuổi của mình. May thay, họ đã thuê được một người trong khoảng thời gian khá ngắn. Cô bé ấy tên là Victoria, một cô bé mười bốn tuổi dễ thương, hiền lành, năng động, thân thiện và dễ mến. Đứa bé vẫn đang ngủ say trong nôi, sau khi được tắm rửa sạch sẽ và Victoria đã thay tã rồi mặc đồ cho nó. Trời tối. Khi vừa đặt đứa bé nằm xuống gối được vài phút, chuông điện thoại reo. Victoria ra bắt máy.
_ A lô, xin hỏi ai đấy ạ? – Victoria hỏi bằng một giọng ngái ngủ - A, chào cô chú! Vậy chừng nào hai người sẽ về ạ?
_ Cô chú sẽ về nhà vào khoảng mười giờ sáng ngày mai. Hi vọng cháu vẫn ổn với con trai của cô nhé?
_ Không thành vấn đề! Con trai cô đúng là thiên thần giáng trần mà!
_ Cám ơn cháu. Mà sao nghe cháu có vẻ mệt mỏi quá vậy? Đi ngủ chút xíu đi, Victoria.
_ Vâng, nếu được ạ. Giờ thì xin phép cô, cháu đi chợp mắt một lúc đây.
_ Ừ, nếu có cần thì cô chú đang ở Econo Lodge đấy nhé. Cháu có số của cô rồi mà.
_ Vâng ạ.
_ Ngủ ngon nhé, Victoria.
_ Cám ơn cô.
Victoria bấm ngắt cuộc gọi rồi vất điện thoại nằm vươn vãi trên sàn. Cô bé nằm gối đầu trong đống gối mềm mềm xốp xốp trên chiếc ghế sofa gần phòng em bé, sau đó ngủ ngon lành.
Khoảng vài tiếng sau, Victoria giật mình bật dậy vì một tiếng động dưới tầng hầm. Nghĩ chắc chỉ là mấy con chó của hai cặp vợ chồng ở dưới nhà thôi nên cô bé nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng… tiếng động ngày càng trở nên lớn hơn. Victoria bắt đầu thấy sợ. Cô bé bước xuống ghế và ló đầu ra ngoài hành lang nhìn. Im lặng đến đáng sợ. Cô bé trở về ghế sofa và nằm xuống. Sau khi nằm đó suy nghĩ một lúc, Victoria bình tĩnh lại.
ẦM!!!
Hoảng loạn, Victoria vớ lấy cái điện thoại và bấm 911.
_ 911 đây. Có chuyện gì? – giọng phụ nữ.
_ A lô…? Xin hãy giúp tôi! Tôi nghĩ có người đã đột nhập vào nhà rồi!
_ Cô bé, bình tĩnh lại nào. Tôi không hiểu cô đang nói gì hết.
_ Có ai đó… đang ở trong nhà tôi – Victoria thì thầm – có ai đó… đã đột nhập vào đây.
_ Cô đang ở đâu?
_ Số 322, đại lộ Wilshire. Gia đình này thuê tôi đến giữ trẻ… tôi… tôi không biết gì hết…
_ Tôi sẽ gửi cảnh sát đến ngay. Bây giờ cô hãy làm theo những gì tôi nói. Còn ở đó không cô bé?
_ Va… vâng – gương mặt Victoria đầm đìa nước mắt.
_ Tìm một nơi nào đó trong nhà. Trong tủ quần áo hay chạn thức ăn cũng được. Nấp vào đó rồi kiếm đại một vật để tự bảo vệ mình trước đi.
Victoria run bần bật trong sợ hãi. Cô bé từ từ lẻn ra khỏi phòng của em bé, rồi chậm rãi bước xuống cầu thang. Tạm thời không có ai ở trước mặt cô cả… nhưng, tiếng động ở tầng hầm vẫn đang ám ảnh cô. Victoria bước vào nhà bếp và rút ra con dao lớn nhất trong tủ.
Đột nhiên, có tiếng cửa mở.
Victoria hoảng loạn và phóng thẳng vào chạn đựng đồ ăn, sau đó đóng cửa lại càng sớm càng tốt. Cô co ro người lại, cố gắng nép mình vào thật sâu trong tủ.
_ Lạy Chúa… hắn đang ở đây! Tôi nghe thấy tiếng hắn! Hắn đã ra khỏi tầng hầm rồi! Giúp tôi với… Lạy Chúa… Cô gì ơi… tôi đang ở trong chạn đựng thức ăn… và tôi có dao…
_ Đừng sợ. Tôi sẽ giữ liên lạc với cô cho đến khi cảnh sát đến. Trong lúc này, trốn đi. Còn ai trong nhà, ngoài cô ra nữa không?
_ Em bé! Trời ơi, đứa bé vẫn còn trong nôi – Victoria như muốn bật khóc.
_ Cô đã khoá cửa phòng của đứa bé lại chưa?
Jane im lặng. Cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của Victoria. Cô biết mình là người duy nhất Victoria tin tưởng bây giờ. Jane thở dài. Nếu cô không đến đó thật nhanh, có lẽ Jeff sẽ là thứ cuối cùng Victoria nhìn thấy.
_ Va… vâng… hình như là đã khoá rồi… - Victoria lắp bắp.
Có tiếng bước chân.
_ Đứa bé sẽ không sao đâu. Cứ giữ máy. Cảnh sát sẽ đến sớm thôi.
_ Lạy Chúa… tôi có thể nhìn thấy hắn ta!
_ Miêu tả vẻ bề ngoài của hắn cho tôi nào cô bé.
_ Xin… xin lỗi… tôi không thể nói lớn hơn được nữa. Hắn sẽ nghe thấy tôi mất…
_ Không sao, cô sẽ không sao hết – Jane trở nên mất bình tĩnh. – Nói cho tôi nghe xem, trông hắn như thế nào?
_ Không! Tôi sợ lắm! Tôi không thể!
_ Hắn đang hướng đến chỗ cô à? Lẹ lên, nói cho tôi nghe xem trông hắn như thế nào!?
_ Hắn… hắn mặc một cái quần đen… và hình như là một cái áo khoác trắng… tôi không biết!! Tôi sợ lắm, làm ơn đến đây nhanh lên đi!
Có tiếng cửa mở.

Jeff bước vào phòng đứa bé. Đồ chơi nằm vươn vãi trên sàn nhà. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhen nhóm vào phòng qua khe hở giữa tấm màn nhung, vô tình tạo nên một ranh giới giữa Jeff và đứa bé. Jeff lún sâu hơn vào bóng tối, mắt vẫn không rời khỏi đứa bé. Hắn nhìn vào cái nôi một cách chăm chú. Dù rằng Jeff đã tự rạch một nụ cười lên mặt mình, trán hắn nhíu lại. Đứa bé bắt đầu khóc khi nhìn thấy gương mặt kinh khủng của Jeff. Hắn áp lưỡi dao vào má đứa bé, tránh để đầu nhọn đâm vào da thịt đứa trẻ ấy, rồi nhìn thấy hình ảnh ghê tởm của mình phản chiếu qua lưỡi dao. Mỉa mai thay, hắn nhìn thấy cái bóng của mình đang nhạo báng mình.
_ Suỵt… đi ngủ đi bé… khi em đã khôn lớn rồi, ta sẽ quay lại và đưa em đi khỏi cái thế giới mục nát này.
Jeff nhặt một con gấu nhồi bông trên sàn lên và đặt vào cái nôi như để dỗ dành đứa trẻ. Đứa bé ôm chầm lấy con gấu, và Jeff quay lưng lại rồi bước ra khỏi phòng. Trong lúc ấy, ở thị trấn Drury, nơi cha mẹ đứa trẻ đang đi nghỉ mát. Họ đều đã mệt nhoài sau trận cãi cọ. Ngay khi cô vợ cúp điện thoại của Victoria, cả hai đã cãi rất căng với nhau rồi. Quả thật một chuyến du lịch ra vùng ngoại ô không giúp ích được gì cho cả hai mà.
_ Anh nghĩ chúng ta nên về nhà không?
_ Lúc này á? Chúng ta đã thuê trọn căn phòng này cho đêm nay mà.
_ Em chỉ muốn thấy con thôi… Marco ạ. Hay anh muốn vào xe ngủ?
Người cha đứng dậy. Cuối cùng vợ ông cũng đã nói thứ ông muốn nghe. Ông rề rà vớ cái chìa khoá ở bàn ngủ rồi mở cửa phòng khách sạn, đứng đợi vợ mình bên ngoài. Bà ấy bước đến cửa xe và bước vào. Cả hai không nói với nhau câu nào.
Chủ nhà là một cặp đôi trẻ mới cưới. Cả hai đều thuê một cô trông trẻ vào tháng trước để coi chừng đứa con mới bốn tháng tuổi của mình. May thay, họ đã thuê được một người trong khoảng thời gian khá ngắn. Cô bé ấy tên là Victoria, một cô bé mười bốn tuổi dễ thương, hiền lành, năng động, thân thiện và dễ mến. Đứa bé vẫn đang ngủ say trong nôi, sau khi được tắm rửa sạch sẽ và Victoria đã thay tã rồi mặc đồ cho nó. Trời tối. Khi vừa đặt đứa bé nằm xuống gối được vài phút, chuông điện thoại reo. Victoria ra bắt máy.
_ A lô, xin hỏi ai đấy ạ? – Victoria hỏi bằng một giọng ngái ngủ - A, chào cô chú! Vậy chừng nào hai người sẽ về ạ?
_ Cô chú sẽ về nhà vào khoảng mười giờ sáng ngày mai. Hi vọng cháu vẫn ổn với con trai của cô nhé?
_ Không thành vấn đề! Con trai cô đúng là thiên thần giáng trần mà!
_ Cám ơn cháu. Mà sao nghe cháu có vẻ mệt mỏi quá vậy? Đi ngủ chút xíu đi, Victoria.
_ Vâng, nếu được ạ. Giờ thì xin phép cô, cháu đi chợp mắt một lúc đây.
_ Ừ, nếu có cần thì cô chú đang ở Econo Lodge đấy nhé. Cháu có số của cô rồi mà.
_ Vâng ạ.
_ Ngủ ngon nhé, Victoria.
_ Cám ơn cô.
Khoảng vài tiếng sau, Victoria giật mình bật dậy vì một tiếng động dưới tầng hầm. Nghĩ chắc chỉ là mấy con chó của hai cặp vợ chồng ở dưới nhà thôi nên cô bé nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng… tiếng động ngày càng trở nên lớn hơn. Victoria bắt đầu thấy sợ. Cô bé bước xuống ghế và ló đầu ra ngoài hành lang nhìn. Im lặng đến đáng sợ. Cô bé trở về ghế sofa và nằm xuống. Sau khi nằm đó suy nghĩ một lúc, Victoria bình tĩnh lại.
ẦM!!!
Hoảng loạn, Victoria vớ lấy cái điện thoại và bấm 911.
_ 911 đây. Có chuyện gì? – giọng phụ nữ.
_ A lô…? Xin hãy giúp tôi! Tôi nghĩ có người đã đột nhập vào nhà rồi!
_ Cô bé, bình tĩnh lại nào. Tôi không hiểu cô đang nói gì hết.
_ Có ai đó… đang ở trong nhà tôi – Victoria thì thầm – có ai đó… đã đột nhập vào đây.
_ Cô đang ở đâu?
_ Số 322, đại lộ Wilshire. Gia đình này thuê tôi đến giữ trẻ… tôi… tôi không biết gì hết…
_ Tôi sẽ gửi cảnh sát đến ngay. Bây giờ cô hãy làm theo những gì tôi nói. Còn ở đó không cô bé?
_ Va… vâng – gương mặt Victoria đầm đìa nước mắt.
_ Tìm một nơi nào đó trong nhà. Trong tủ quần áo hay chạn thức ăn cũng được. Nấp vào đó rồi kiếm đại một vật để tự bảo vệ mình trước đi.
Victoria run bần bật trong sợ hãi. Cô bé từ từ lẻn ra khỏi phòng của em bé, rồi chậm rãi bước xuống cầu thang. Tạm thời không có ai ở trước mặt cô cả… nhưng, tiếng động ở tầng hầm vẫn đang ám ảnh cô. Victoria bước vào nhà bếp và rút ra con dao lớn nhất trong tủ.
Đột nhiên, có tiếng cửa mở.
_ Lạy Chúa… hắn đang ở đây! Tôi nghe thấy tiếng hắn! Hắn đã ra khỏi tầng hầm rồi! Giúp tôi với… Lạy Chúa… Cô gì ơi… tôi đang ở trong chạn đựng thức ăn… và tôi có dao…
_ Đừng sợ. Tôi sẽ giữ liên lạc với cô cho đến khi cảnh sát đến. Trong lúc này, trốn đi. Còn ai trong nhà, ngoài cô ra nữa không?
_ Em bé! Trời ơi, đứa bé vẫn còn trong nôi – Victoria như muốn bật khóc.
_ Cô đã khoá cửa phòng của đứa bé lại chưa?
Jane im lặng. Cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của Victoria. Cô biết mình là người duy nhất Victoria tin tưởng bây giờ. Jane thở dài. Nếu cô không đến đó thật nhanh, có lẽ Jeff sẽ là thứ cuối cùng Victoria nhìn thấy.
_ Va… vâng… hình như là đã khoá rồi… - Victoria lắp bắp.
Có tiếng bước chân.
_ Đứa bé sẽ không sao đâu. Cứ giữ máy. Cảnh sát sẽ đến sớm thôi.
_ Lạy Chúa… tôi có thể nhìn thấy hắn ta!
_ Miêu tả vẻ bề ngoài của hắn cho tôi nào cô bé.
_ Xin… xin lỗi… tôi không thể nói lớn hơn được nữa. Hắn sẽ nghe thấy tôi mất…
_ Không sao, cô sẽ không sao hết – Jane trở nên mất bình tĩnh. – Nói cho tôi nghe xem, trông hắn như thế nào?
_ Không! Tôi sợ lắm! Tôi không thể!
_ Hắn đang hướng đến chỗ cô à? Lẹ lên, nói cho tôi nghe xem trông hắn như thế nào!?
_ Hắn… hắn mặc một cái quần đen… và hình như là một cái áo khoác trắng… tôi không biết!! Tôi sợ lắm, làm ơn đến đây nhanh lên đi!
Có tiếng cửa mở.

Jeff bước vào phòng đứa bé. Đồ chơi nằm vươn vãi trên sàn nhà. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhen nhóm vào phòng qua khe hở giữa tấm màn nhung, vô tình tạo nên một ranh giới giữa Jeff và đứa bé. Jeff lún sâu hơn vào bóng tối, mắt vẫn không rời khỏi đứa bé. Hắn nhìn vào cái nôi một cách chăm chú. Dù rằng Jeff đã tự rạch một nụ cười lên mặt mình, trán hắn nhíu lại. Đứa bé bắt đầu khóc khi nhìn thấy gương mặt kinh khủng của Jeff. Hắn áp lưỡi dao vào má đứa bé, tránh để đầu nhọn đâm vào da thịt đứa trẻ ấy, rồi nhìn thấy hình ảnh ghê tởm của mình phản chiếu qua lưỡi dao. Mỉa mai thay, hắn nhìn thấy cái bóng của mình đang nhạo báng mình.
_ Suỵt… đi ngủ đi bé… khi em đã khôn lớn rồi, ta sẽ quay lại và đưa em đi khỏi cái thế giới mục nát này.
Jeff nhặt một con gấu nhồi bông trên sàn lên và đặt vào cái nôi như để dỗ dành đứa trẻ. Đứa bé ôm chầm lấy con gấu, và Jeff quay lưng lại rồi bước ra khỏi phòng. Trong lúc ấy, ở thị trấn Drury, nơi cha mẹ đứa trẻ đang đi nghỉ mát. Họ đều đã mệt nhoài sau trận cãi cọ. Ngay khi cô vợ cúp điện thoại của Victoria, cả hai đã cãi rất căng với nhau rồi. Quả thật một chuyến du lịch ra vùng ngoại ô không giúp ích được gì cho cả hai mà.
_ Anh nghĩ chúng ta nên về nhà không?
_ Lúc này á? Chúng ta đã thuê trọn căn phòng này cho đêm nay mà.
_ Em chỉ muốn thấy con thôi… Marco ạ. Hay anh muốn vào xe ngủ?
Người cha đứng dậy. Cuối cùng vợ ông cũng đã nói thứ ông muốn nghe. Ông rề rà vớ cái chìa khoá ở bàn ngủ rồi mở cửa phòng khách sạn, đứng đợi vợ mình bên ngoài. Bà ấy bước đến cửa xe và bước vào. Cả hai không nói với nhau câu nào.
Cả hai bắt đầu lái xe đi lúc 5:15 sáng. Họ muốn lao về nhà càng nhanh càng tốt. Trong lúc đó, từ bên trong nhà, Jeff có thể nhìn thấy xe cảnh sát đang hụ còi ở ngoài. Vậy là hết, hắn nghĩ vậy. Hắn đến bên cửa sổ và kéo màn ra, chờ đợi cảnh sát hành động…
Có tiếng gõ cửa.
_ Cảnh sát đây. Làm ơn hãy mở cửa ra.
Jeff từ từ bước đến gần cánh cửa. Bên ngoài, bọn cớm lại gõ thêm một lần nữa.
_ Xin chào, có ai ở nhà không? Nếu không có ai trả lời, chúng tôi sẽ phá cửa. Này?
Tay của Jeff mân mê đầu nhọn của lưỡi dao. Cuối cùng cũng đã tới lúc. Hắn đã nhịn lâu lắm rồi; hắn muốn tắm trong máu của một kẻ nào đó. Hắn muốn nếm mùi vị máu của con mồi hắn. Trên cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên khi Victoria khẽ cử động. Cô biết mình sắp chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng, và sau chuyện này, cô sẽ không được cứu như đã hi vọng.
_ Cô gì đó ơi… cảnh sát sắp vào nhà rồi… Hắn sẽ giết họ mất!
Điện thoại báo bận.
_ A lô, cô gì đó ơi!? Cô còn đó không? Lạy Chúa ơi…
_ Đây là lời cảnh cáo cuối cùng đấy! – một viên cảnh sát lên tiếng.
_ Cứu tôi với!! Tôi đang ở trong này! - Victoria gào lên trong kinh hoàng.
RẦM!
Jeff có thể nghe thấy tiếng thét của Victoria, nhưng cảm giác tắm trong máu của con mồi khiến hắn bơ cô ta đi. Hắn phải làm mình thoả mãn trước. Jeff biết chuyện này sẽ xảy ra thế nào. Lúc đầu bọn cớm sẽ quét khắp căn phòng này để tìm hắn. Sau đó hắn sẽ ăn một viên đạn hoặc bị vật xuống sàn nhà. Tiếp đó là nhà đá rồi cuối cùng là buồng ga tử hình. Nhưng, hắn biết mình cần phải làm gì, kể từ ngày hắn tàn sát cả gia đình mình. Jeff dùng bẫy để cứa cổ tay của tên cớm đầu tiên bước vào, sau đó dùng “công cụ” để lôi hắn vào một góc khuất.
Tay của tên cớm ấy giật lên giật xuống, và vô tình khai hoả hai phát đạn. Tiếng súng nổ đánh thức đứa bé, và khiến Victoria gào lên trong hoảng loạn. Jeff bước vào hành lang, lấy con dao ra khỏi cổ tay của tên cớm xấu số, rồi cứa thẳng vào cổ của tên đó. Đồng nghiệp của tên cớm kia hoảng loạn, khi thứ duy nhất mà hắn có thể thấy rõ bây giờ là hai vòng đen chết chóc quanh mắt Jeff. Vang lên khắp nhà là tiếng sặc máu và tiếng thét bị bóp nghẹn của tên cảnh sát xấu số. Tên cớm còn lại hoảng sợ. Hắn rút súng ra và chĩa vào mặt Jeff. Tầm nhìn của hắn loạn cả lên nên tên cớm ấy bắt đầu khai hoả lung tung. Trật hết, và người duy nhất ăn đạn là tên cớm đang nằm chết trên vũng máu kia. Jeff hành động thật nhanh, tay trái xô cái xác trước mặt mình xuống, tay phải rút súng trong túi của tên cớm ra. Tên cớm trước mặt hắn vẫn đang kịch liệt bóp còi. Không quan trọng nữa. Tiếng súng nổ đang khiến Jeff phát điên lên. Hắn với lấy con dao, nhắm thẳng đến ngực của tên cảnh sát rồi rạch một đường từ ngực kéo lên tới cằm tên đó. Nhanh, gọn, lẹ.
_ Chậc, tốn thời gian quá – Jeff thở dài.
Tiếng thét của Victoria và tiếng khóc của đứa trẻ kéo Jeff về thực tế. Hắn bước lên lầu.
_ Ừ nhỉ, suýt quên.
Hắn mở cửa tủ ra. Victoria vẫn đang hét lên một cách điên loạn.
_ Làm ơn!!! Đừng giết tôi!! Lấy tất cả những gì anh cần đi!! Lấy đứa bé hay lấy hết tiền đi, tôi không quan tâm!! Đừng giết tôi!!
_ Suỵt, im nào.
Jeff giật mạnh tóc cô bé xuống sàn. Cô bé tội nghiệp gào lên mỗi lúc một to hơn, khi Jeff chĩa con dao vào mắt Victoria… rồi từ từ ấn thật mạnh.
PHẬP.
_ Đi ngủ đi.
Máu bắn lên tung toé. Tiếng xương gãy đánh thức đứa bé dậy. Nó bắt đầu khóc.
_ Im đi nhóc… ta không muốn là người chấm dứt cuộc đời nhóc vào lúc này đâu – Jeff thì thầm với chính mình, trước khi lẩn đi ra khỏi nhà.
Bên ngoài căn nhà, còi ngừng hú. Cặp vợ chồng trẻ lao vào trong nhà ngay khi vừa tắt máy xe. Hoảng loạn trong sợ hãi, hai vợ chồng quên đi tất tần tật những chuyện không hay trong cuộc hôn nhân của họ. Trước mắt cả hai là một màu đỏ thẫm của máu pha trộn với màu xanh lạnh lẽo của ánh đèn lờ mờ, và tiếng khóc của con trai họ. Cả hai nhanh chóng lao đến chỗ con trai mình. Do bản năng người mẹ trỗi dậy, bà mẹ bế con mình lên để dỗ dành thằng bé, và cũng để an ủi mình rằng ít ra con trai mình không sao. Nhưng, dù bà có cố thế nào đi nữa, đứa bé vẫn khóc tỉ tê. Cả gia đình ấy sụp đổ trước viễn cảnh kinh hoàng trước mắt.
[...]
Xe cảnh sát vẫn tiếp tục hụ còi trước nhà cặp vợ chồng trẻ. Một nhân viên cảnh sát bấm một cái máy ghi âm.
_ A, cái này à? Ồ, không có gì đâu. Tôi chỉ ghi âm lại mọi thứ thôi mà.
_ Vậy là anh dùng cái đó để ghi lại lời khai của nhân chứng sao? – người phụ nữ hỏi.
_ Vâng vâng. Đây là cách tôi lấy lời khai, để sau này còn viết báo cáo cho chính xác ấy mà.
_ Lạ nhỉ? Tôi cứ tưởng cảnh sát ai cũng xài giấy bút để ghi chép lại lời khai chứ?
_ Tôi quá lười để ghi lại tất cả. – viên cảnh sát phì cười. – Và thêm nữa, thưa bà. Tôi không phải là cảnh sát. Tôi là đặc vụ Marcus East của FBI. Chắc bà còn nhớ mà, phải không?
_ A, dĩ nhiên rồi! Chao ôi, thì ra đặc vụ FBI còn ga lăng hơn cả cảnh sát nữa chứ!
_ Cám ơn thưa quý bà. Nhưng tôi rất tiếc là bây giờ chúng ta phải nói đến mặt tối của vấn đề rồi.
_ Vâng, tôi hiểu.
_ Tôi sẽ nhanh thôi, nhưng tôi cần lại lời xác nhận của bà. Bà không phiền nếu tôi dò lại bản báo cáo vừa viết chứ?
Tên đặc vụ giở giấy tờ ra.
_ Một vụ đột nhập vào nhà số 322 đại lộ Wilshire, nhưng dường như những đồ vật quý giá vẫn còn nguyên? Nhà bà vẫn còn điện, và nữ trang thì không bị mất chứ?
_ Vâng… đúng vậy. Nhưng tôi bị mất một khoản tiền nhỏ trong ngăn đựng đồ trong phòng ngủ. Khoảng 80 đô hay sao ấy.
_ À vâng. Xin lỗi vì đã gợi lên những chuyện không hay, nhưng chúng tôi bắt buộc phải xác nhận lại hết báo cáo. Chúng ta có ba nạn nhân. Một vụ giết người. Hai trong số đó là hai sĩ quan cảnh sát địa phương, người đã đến hiện trường vụ án khi nhận được một cuộc gọi từ nạn nhân thứ ba, là cô bé Victoria Brant, người đang trông trẻ cho gia đình bà lúc ấy.
_ Va… vâng… cô ấy giữ con trai chúng tôi khi hai vợ chồng đi… ừm… giải quyết vấn đề trong hôn nhân – và bà ấy bắt đầu bật khóc.
_ Cám ơn… và xin lỗi, chúng ta sẽ làm việc này nhanh thôi. Con trai bà, may mắn thay vẫn không sao. Tạ ơn Chúa. Có đúng vậy không?
_ Vâng… vâng… Thằng bé không sao.
_ Cảnh sát tìm thấy một lời nhắn đặt kế bên cô Brant, và đây là nội dung của nó:
Gửi Jeff
Nếu hiện giờ mi đang đọc tin nhắn này, hãy nhớ lấy những điều chi đây: Dù mi có ra tay tàn sát bao nhiêu nạn nhân đi nữa, dù cơ thể mi có thấm đẫm bao nhiêu lít máu của những kẻ vô tội đi nữa, ta vẫn sẽ truy sát mi đến cùng. Ta sẽ cướp lấy nạn nhân của mi, tất cả những mụ đàn bà và những thằng đàn ông đã bị mi chém giết và moi ruột. Ta làm thế không phải vì ta ghét họ. Ta chỉ có một ảo tưởng mãnh liệt rằng, những kẻ khốn khổ ấy là mi. Ta mường tượng ra cái cảnh đôi tay này tàn sát mi, lấy đi mạng sống của mi. Hình ảnh của mi khiến ta phát điên lên đi được, và ta chỉ muốn giết lũ chúng nó như thể ta đang giết mi vậy. Ta chưa bao giờ thích mi cả, thằng chó nhớp nhúa, tự phụ, ngu ngốc. Nụ cười của mi khiến ta phát tởm. Nhớ đây tên khốn kia. Cái đêm mà mi trèo vào phòng ngủ của con bé tội nghiệp ấy, ta sẽ cho mi chổng mông bay xuống cầu thang, đập vào kiếng rồi treo nội tạng mi lơ lửng trên đống kiếng cửa sổ vỡ vụn ấy. Đêm nay, khi chúng ta chạm trán, hãy đợi ta. Đêm nay sẽ là đêm hai cái ác giao nhau, kẻ mạnh giết chết kẻ yếu, và, tin ta đi, thằng khốn, mi sẽ là kẻ không sống sót mà bước ra khỏi cái nhà này đâu. Ta sẽ đến với mi, đồ chó đẻ ạ. Ngủ ngon nhé.
Kí tên
Jane the Killer
_ A, cái này à? Ồ, không có gì đâu. Tôi chỉ ghi âm lại mọi thứ thôi mà.
_ Vậy là anh dùng cái đó để ghi lại lời khai của nhân chứng sao? – người phụ nữ hỏi.
_ Vâng vâng. Đây là cách tôi lấy lời khai, để sau này còn viết báo cáo cho chính xác ấy mà.
_ Lạ nhỉ? Tôi cứ tưởng cảnh sát ai cũng xài giấy bút để ghi chép lại lời khai chứ?
_ Tôi quá lười để ghi lại tất cả. – viên cảnh sát phì cười. – Và thêm nữa, thưa bà. Tôi không phải là cảnh sát. Tôi là đặc vụ Marcus East của FBI. Chắc bà còn nhớ mà, phải không?
_ A, dĩ nhiên rồi! Chao ôi, thì ra đặc vụ FBI còn ga lăng hơn cả cảnh sát nữa chứ!
_ Cám ơn thưa quý bà. Nhưng tôi rất tiếc là bây giờ chúng ta phải nói đến mặt tối của vấn đề rồi.
_ Vâng, tôi hiểu.
_ Tôi sẽ nhanh thôi, nhưng tôi cần lại lời xác nhận của bà. Bà không phiền nếu tôi dò lại bản báo cáo vừa viết chứ?
Tên đặc vụ giở giấy tờ ra.
_ Một vụ đột nhập vào nhà số 322 đại lộ Wilshire, nhưng dường như những đồ vật quý giá vẫn còn nguyên? Nhà bà vẫn còn điện, và nữ trang thì không bị mất chứ?
_ Vâng… đúng vậy. Nhưng tôi bị mất một khoản tiền nhỏ trong ngăn đựng đồ trong phòng ngủ. Khoảng 80 đô hay sao ấy.
_ À vâng. Xin lỗi vì đã gợi lên những chuyện không hay, nhưng chúng tôi bắt buộc phải xác nhận lại hết báo cáo. Chúng ta có ba nạn nhân. Một vụ giết người. Hai trong số đó là hai sĩ quan cảnh sát địa phương, người đã đến hiện trường vụ án khi nhận được một cuộc gọi từ nạn nhân thứ ba, là cô bé Victoria Brant, người đang trông trẻ cho gia đình bà lúc ấy.
_ Va… vâng… cô ấy giữ con trai chúng tôi khi hai vợ chồng đi… ừm… giải quyết vấn đề trong hôn nhân – và bà ấy bắt đầu bật khóc.
_ Cám ơn… và xin lỗi, chúng ta sẽ làm việc này nhanh thôi. Con trai bà, may mắn thay vẫn không sao. Tạ ơn Chúa. Có đúng vậy không?
_ Vâng… vâng… Thằng bé không sao.
_ Cảnh sát tìm thấy một lời nhắn đặt kế bên cô Brant, và đây là nội dung của nó:
Gửi Jeff
Nếu hiện giờ mi đang đọc tin nhắn này, hãy nhớ lấy những điều chi đây: Dù mi có ra tay tàn sát bao nhiêu nạn nhân đi nữa, dù cơ thể mi có thấm đẫm bao nhiêu lít máu của những kẻ vô tội đi nữa, ta vẫn sẽ truy sát mi đến cùng. Ta sẽ cướp lấy nạn nhân của mi, tất cả những mụ đàn bà và những thằng đàn ông đã bị mi chém giết và moi ruột. Ta làm thế không phải vì ta ghét họ. Ta chỉ có một ảo tưởng mãnh liệt rằng, những kẻ khốn khổ ấy là mi. Ta mường tượng ra cái cảnh đôi tay này tàn sát mi, lấy đi mạng sống của mi. Hình ảnh của mi khiến ta phát điên lên đi được, và ta chỉ muốn giết lũ chúng nó như thể ta đang giết mi vậy. Ta chưa bao giờ thích mi cả, thằng chó nhớp nhúa, tự phụ, ngu ngốc. Nụ cười của mi khiến ta phát tởm. Nhớ đây tên khốn kia. Cái đêm mà mi trèo vào phòng ngủ của con bé tội nghiệp ấy, ta sẽ cho mi chổng mông bay xuống cầu thang, đập vào kiếng rồi treo nội tạng mi lơ lửng trên đống kiếng cửa sổ vỡ vụn ấy. Đêm nay, khi chúng ta chạm trán, hãy đợi ta. Đêm nay sẽ là đêm hai cái ác giao nhau, kẻ mạnh giết chết kẻ yếu, và, tin ta đi, thằng khốn, mi sẽ là kẻ không sống sót mà bước ra khỏi cái nhà này đâu. Ta sẽ đến với mi, đồ chó đẻ ạ. Ngủ ngon nhé.
Kí tên
Jane the Killer
Nhận xét
Đăng nhận xét