Những bài thơ hay về tình yêu (Phần 7)

Những bài thơ hay về tình yêu (Phần 7)

Tuyển tập một số bài thơ bất hủ về tình yêu tha thiết. 

Nếu có thể tôi xin làm cơn gió
Thổi qua em từng lời nói thì thầm
Kể em nghe những câu chuyện xa xăm
Để cảm thấy tâm hồn mình dịu mát
Nếu có thể tôi xin làm hạt cát
Trải lòng mình dưới từng bước em đi
Khẽ chạm vào đôi mắt ướt hoen mi
Sẻ chia cùng bao buồn vui, gian khó
Nếu có thể tôi xin làm cây cỏ
Chẳng làm chi chỉ để thật dại khờ
Thẩn thờ ngắm đóa hoa xinh hờ hững
Hoa mỉm cười hay chỉ thích làm ngơ?
Nếu có thể tôi xin làm mây trắng
Dõi theo em trên tất cả nẻo đường
Chở che em bằng nắng ấm yêu thương
Sẽ dẫn bước khi em đi lạc lối
Nếu có thể tôi xin làm bóng tối
Ru em vào giấc mộng thật yên bình
Gửi em đến ngàn sao sáng lung linh
Để em thấy bao ước mơ, khát vọng
Nếu có thể tôi mong rằng giấc mộng
Sẽ trở thành hiện thực, em với tôi
Hai trái tim chẳng biết có xa xôi
Mong một ngày cùng hòa chung nhịp đập
_______

Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ cười
Giả vờ không nghĩ, giả vờ thôi
Giả vờ vui khi đang buồn tủi
Giả vờ cười khi nước mắt đang rơi
Giả vờ quên trong khi đang rất nhớ
Giả vờ hết yêu trong lúc vẫn yêu nhiều...

Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi
Mây vô tình, mây mãi vẫn bay
Trăng vô tình, trăng đùa với gió
Người vô tình, sao hiểu thấu lòng tôi...
_______

Có những chiều say rượu té cầu ao
Vợ bắt gặp ko nói câu nào đã khóc
Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích
Chị giận anh rồi,tối sang ngủ với em
_______

Khi đêm ngồi thắp ngàn sao nhớ
Chợt thấy lung linh mắt ai cười
Ngóng người qua giữa hiên lá đổ?
Tìm dấu thời gian chưa phai phôi

Ở trong bóng tối không gian hẹp
Có trái tim ta đứng một mình
Hát lên những khúc tình ca cũ
Những khúc tình ca chưa lãng quên

Sầu như mấy giọt trăng rơi xuống
Người hứng tặng ta một đêm nào
Nay trăng đã tận .. tình cũng tận
Ký ức mờ như mấy vì sao

Ta ngồi giữa bóng đêm cô tịch
Nhớ quá liêu trai của một thời!
Tình như sương mỏng .. duyên như khói
Bay giữa cuộc đời nhau chơi vơi

Có chăng màu mắt đêm xa khuất
Là ảo ảnh thôi ... phải không người?
_______

Em đi rồi! Chùm phượng cuối mùa thi
Đỏ hoe mắt một buổi chiều chớm nắng
Nhấm chùm hoa, không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường...

Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khóa vội
Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi .

Chỗ em ngồi vẫn còn đằng kia:
Vệt nắng dài in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đi trễ
Vai run run, tay lấm vệt dầu.

Em đi rồi! Chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa ... Thôi, đừng nhắc! Hạ tàn...

Những bài thơ hay về tình yêu (Phần 7)
_______

Kỷ niệm

Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa nở
Người ta bảo rằng con trai dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Cô bạn gái những ngày xa xưa ấy

Tiếng ve kêu trong đêm hè nồng cháy,
Đường đến trường thơm hoa Hoàng Lan
Mái tóc học trò em cắt ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ

Tình yêu đến bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em
Tuổi học trò hay ước hay quên
Hay mơ đến những chân trời xa lạ

Lớp học bên hồ mây bay ngoài khung cửa
Bồng bềnh như những giấc mơ
Mười bảy tuổi đầu mới tập toạng làm thơ
Nghĩ về thơ như một điều tín ngưỡng

Nhìn cuộc đời qua kính màu lý tưởng
Chỉ một màu hi vọng rất xanh
Sao bấy giờ em lại nhìn anh
Để đến nỗi bây giờ anh phải nhớ

Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời đâu chỉ màu xanh

Trở về

Anh lại đi một mình trên phố vắng ngày xưa
Hoa sữa rơi đầy trên vai áo
Anh trở lại nào đợi ai phải bảo
Kỷ niệm buộc ràng như xiềng xích lòng anh

Anh đi tìm trong tiếng gió mênh mông
Một lời nói dịu dàng kỳ lạ
Tiếng của chim ca của dạt dào hoa lá
Nhưng cuộc đời sao im lặng vô biên

Anh đi trên đường và nhắc gọi tên em
Âm thanh vang không có gì dội lại
Kỷ niệm cũ đi rồi là đi mãi
Như cánh chim trời giờ ở đâu ...

Anh ở một mình trong đêm tối thẳm sâu
Tay lạnh cóng thèm một bàn tay ấm
Tim trống dồn thèm một lời trìu mếm
Người yêu nhau đầy ghế đá công viên

Anh lang thang như một kẻ ưu phiền
Hai mươi tuổi rồi không còn nhớ nữa
Bút mực sách đèn mới chỉ là một nửa
Một nửa đời anh đã trót quên đi

Nếu đêm nay hoàng lan đừng thơm nữa
Nếu vai anh đừng rơi đầy hoa sữa
Nếu con đường đừng dẫn đến trường xưa ...
Nếu thế thì anh cũng sẽ quên đi
Câu chuyện cũ trở thành cổ tích
Qua xa rồi kể lại chẳng ai nghe

Đợi chờ

Những bài thơ hay về tình yêu (Phần 7)

Anh trở về mang mặc cảm xót xa
Những ảo tưởng thay bằng cay đắng
Những năm tháng qua đi là người thầy đáng kính
Dạy anh thành người không biết ước mơ
Và cuộc đời không chỉ là thơ
Khi trở về lối cũ của anh đi
Anh mới hiểu thế nào là hạnh phúc
Còn đau khổ vì sao chẳng biết

Quả cấm nào mang vị đắng dễ say
Mà ngày xưa anh đã có trong tay
Rồi đánh mất đến bây giờ ân hận
Em có về con đường xưa trở lại
Nhặt những trái buồn anh hái cho em
Trên mỗi ngõ đời anh khắc tên em
Và nỗi nhớ trên nền năm tháng

Xung quanh anh có rất nhiều bè bạn
Chúng nó cười sao anh không dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Khi kỉ niệm nhắc về em tất cả

Đã bao lần anh nhận nhầm màu áo
Giật mình cứ ngỡ là em
Nhưng cái gì rồi cũng phải quen
Cả nỗi nhớ , nỗi buồn cũng thế
Em xa lắm rồi, em còn rất trẻ
Im lặng vô tình đồng lõa với thời gian

Không biết rằng em đã sang ngang
Xa xôi thế , hết một thời thiếu nữ
Nếp nhăn đầu tiên trên khuôn mặt tình yêu

Từ giã

Anh lại về như một buổi hẹn hò
Dù bóng em không về trên lối cũ
Anh muốn nói một lời từ giã
Thay cho lời tỏ tình không nói được ngày xưa

Em đi rồi, anh vẫn làm thơ
Kỷ niệm học trò vẫn trở về trong những đêm hè mộng ảo
Vẫn nghĩ về em trong rất nhiều màu áo
Nhưng bây giờ anh sẽ quên đi

Quên con đường hoa sữa của ngày xưa !
Mái tóc ngang vai, cái nhìn sâu thẳm
Phút ngập ngừng giữa sân trường đầy nắng
Buổi tan trường áo tím hoàng hôn

Thôi nhé, chào tình yêu nhỏ dại
Và vĩnh biệt một thời không trở lại
Anh đứng một mình trên phố vắng mênh mang...
_______

Nhận xét