Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa (Phần 11)

Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa (Phần 11)

Tổng hợp những câu chuyện đầy tính nhân văn. triết lý và rất có ý nghĩa.

1/ Truyện người Samurai

Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá. Người đánh cá nói: “Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi không có đồng nào để trả ngài.” Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức. Rất nhanh trí, người đánh cá nói: “Tôi cũng đã học võ và sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận.”
Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống. “Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như vậy. Ðôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ cho ngươi thêm một năm để trả nợ và lúc đo chỉ thiếu một xu thôi chắc chắn ta sẽ giết ngươi.”
Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi điên lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai: “Ðừng hành động khi đang giận dữ.” Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá ra đó chính là mẹ ông.
Ông gào lên: “Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả hai người rồi!”
Vợ ông giải thích: “Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng.”
Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. “Năm vừa qua thật tuyệt vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa”, người đánh cá phấn khởi nói.
“Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi.” Vị samurai trả lời, “Ngươi đã trả nợ rồi.”

Bài học: Không nên hấp tấp. Giận dữ có thể khiến chúng ta mất đi lý trí.

2/ Con chim bị mù hay ta không hiểu?

Nơi khu vườn anh nhà văn nọ có một cây si rất rậm rạp, xanh lá quanh năm. Từ phòng viết của mình, qua một tấm cửa kính, anh có thể nhìn thấy cây si ấy. Thói quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi có một dạo, ngày nào, cũng có một con chim tới đâm cửa vào phòng anh. Nhiều ngày liên tục, liên tục, sáng nào cũng vậy, anh cũng đã có ý nghĩ giống như tôi: Phải chăng con chim đó bị mù? Hay bị một chứng bệnh nào đó?

Sự lý giải không được thỏa mãn, lại nhiều ngày tiếp tục trôi qua. Cho tới một hôm, anh quyết định bước ra khỏi cửa phòng mình, đứng về phía con chim, đối diện với tấm kính để nhìn vào căn phòng.
Anh không thể tin nổi vào mắt mình. Trước mắt anh là một cảnh tượng quá đẹp đẽ: Một cây si lung linh xanh thẫm in hình trên tấm kính, như thể ở một nơi nào đó thật xa, trong một không gian rộng hơn, sâu hơn. Và anh biết, con chim nhỏ bé kia đã "chán" cây si quen thuộc mỗi ngày của mình khi nó bất ngờ phát hiện ra một "cây si" khác. Nó đã đâm đầu vào đó để mong tìm tới một nơi đẹp đẽ hơn, lung linh hơn,...

Câu chuyện ấy khiến tôi đã nghĩ tới vài điều:
- Đôi khi, không đứng ở vị trí người khác, nên chúng ta đã không hiểu được họ
- Và đôi khi, chúng ta không biết những gì chúng ta đang có mới là điều quan trọng, là hạnh phúc thực sự của chúng ta, mà chúng ta cứ đeo đuổi những chuyện mãi đâu đâu
- Nhưng biết đâu, chỉ trong sự ảo tưởng, chúng ta mới có được hạnh phúc, bởi vì hiện thực nhiều khi không như mong muốn, khiến chúng ta bắt buộc phải chạy trốn nó.

3/ Đã đầy chưa?

Có một ngày nọ, một vị giáo sư lớn tuổi của Trường Quốc gia Hành Chánh được mời đến tham gia giảng dạy tại một khóa tập huấn cho một nhóm 15 vị lãnh đạo của 15 công ty lớn về “kế hoạch thời gian hiệu quả”.
Nội dung tập huấn này là một trong năm nội dung của khóa tập huấn. Vị giáo sư chỉ có duy nhất một giờ để giảng dạy.

Ðứng trước nhóm học trò tài ba này (sẵn sàng ghi lại tất cả những gì giáo sư sẽ truyền đạt), ông giáo sư lần lượt nhìn từng người một, rồi nói với họ: “Chúng ta sẽ thực hiện một thí nghiệm.”

Ở dưới bàn của vị giáo sư, trước các học viên, ông lôi ra một bình thủy tinh cỡ 4 lít và đặt nó nhẹ lên bàn trước mặt ông. Kế đó ông mang ra hơn một chục hòn sỏi to gần bằng trái banh tennis và ông đặt từng hòn sỏi vào bình thủy tinh.
Khi bình thủy tinh đã đầy các hòn sỏi và không thể nào cho thêm nữa thì ông từ từ đưa mắt nhìn các học viên và hỏi:

“Thế là cái bình đã đầy chưa, các bạn?”

Tất cả mọi người đồng thanh trả lời:

“ Vâng, đầy rồi !”

Vị giáo sư chờ đợi trong giây lát và nói: “Thật sao?”

Sau đó, một lần nữa, ông cúi xuống bàn, lôi ra một chậu đầy các hòn sỏi nho nhỏ và một cách cần thận, ông cho các hòn sỏi nho nhỏ này vào bình thủy tinh, ông lắc và trộn đều bên trong bình và các hòn sỏi nho nhỏ này len lỏi vào các khe giữa các hòn sỏi to xuống đến tận đáy bình thủy tinh.

Vị giáo sư lại đưa mắt nhìn các học viên và hỏi lại: “Bây giờ bình này đã đầy chưa vậy?”. Lần này, các học viên bắt đầu hiểu cái trò này.
Một học viên trả lời: “Chắc chưa!”. “Tốt”, ông giáo sư trả lời.

Lần này ông lại lôi ra từ dưới gầm bàn một chậu cát. Thế rồi ông cẩn thận cho cát vào bình thủy tinh và cát lấp dần các khoảng trống giữa các hòn sỏi to và hòn sỏi nho nhỏ.

Một lần nữa, ông ta hỏi: “Bình đã đầy chưa?”

Lần này, không do dự và các học viên tài ba đồng thanh trả lời: “Chưa đâu thầy!”

“Tốt lắm!”, vị giáo sư già trả lời.

Trong khi các học viên chờ đợi điều gì còn xảy ra nữa thì ông giáo sư này lôi ra thêm một bình nước và cho vào bình thủy tinh cho đến khi nước đầy tới miệng bình.

Vị giáo sư đưa mắt nhìn các học trò của mình và hỏi:

“ Thí nghiệm này cho chúng ta biết điều gì?”

Một trong số học viên can đảm nhất trả lời:

“Thưa Thầy, nó chứng minh cho thấy có khi chúng ta tưởng là lịch làm việc của chúng ta đã đầy ắp và nếu chúng ta muốn, chúng ta cũng có thể thu xếp, bổ sung cuộc hẹn, và nhiều thứ phải làm nữa !”
“Không phải thế!”, giáo sư trả lời. “Không phải như vậy, thật ra nó chứng minh cho chúng ta như sau đây: nếu chúng ta không đưa các hòn sỏi to vào bình trước, chúng ta không bao giờ bỏ hết tất cà các thứ này vào.”

Mọi người đều im lặng, mỗi người đểu suy nghĩ về ý nghĩa này.

Vị giáo sư nói tiếp: “Vậy thì các hòn sỏi to trong cuộc sống của chúng ta là gì?”

“Sức khỏe của các bạn”

“Gia đình của các bạn”

“Bạn bè của các bạn”

“Thực hiện giấc mơ của các bạn”

“Làm những gì mình thích”

“Học hỏi”

“Bảo vệ quyền lợi”

“Nghỉ ngơi”

“Sử dụng thời gian”

“Hoặc… mọi thứ khác”

“Ðiều cần nhớ, chính là tầm quan trọng đặt những hòn sỏi to trước hết trong cuộc sống của mình, nếu không chúng ta có nguy cơ thất bại trong cuộc sống. Nếu chúng ta bỏ vào trước những thứ linh tinh (như sỏi nhỏ, cát..), chúng ta chỉ hoàn thành được những thứ linh tinh mà thôi và chúng ta không có đủ thời gian quý giá dành cho những điều quan trọng hơn nhiều của cuộc sống chúng ta”.

Và các bạn đừng bao giờ quên đặt câu hỏi cho chính mình:

“Những hòn sỏi to trong cuộc sống của ta là gì? Kế đó, các bạn hãy đặt nó trước vào bình.”

4/ Như nhau cả thôi

Một anh chàng sắp phải ra tòa vì tội trốn thuế đã hỏi bạn thân của mình nên mặc trang phục gì cho phù hợp.
- Người bạn khuyên: - Cậu hãy mặc bộ đồ tồi tàn nhất để người ta thấy rằng cậu nghèo rớt mồng tơi.
- Không tin tưởng lắm vào lời khuyên của bạn, anh lại tìm đến một luật sư để xin tư vấn: - Anh hãy diện bộ cánh bảnh nhất, quần áo đẹp có thể mang lại sự tự tin!
Cảm thấy khó xử vì hai lời khuyên trái ngược, người đàn ông lại tìm đến gặp cha cố.
Vị linh mục chậm rãi nói: - Cha sẽ kể cho con nghe câu chuyện này: Có một thiếu nữ sắp kết hôn hỏi mẹ nên mặc gì vào đêm tân hôn.
- Bà ta bảo rằng: "Con nên mặc một chiếc váy vừa dày, vừa dài và che kín cổ".
- Cô gái lại hỏi một người bạn thân và được khuyên rằng: "Hãy mặc một chiếc áo ngủ gợi cảm nhất với những đường ren và đường xẻ táo bạo".
- Khoan đã - Chàng trai cắt lời vị linh mục - Cha kể chuyện đó cho con là có ý gì? - Thật đơn giản, ta muốn con tìm điểm chung giữa mình và cô gái nọ. Bất kể mặc trang phục gì thì cuối cùng cũng bị lột trần cả mà thôi.

5/ Lật kèo

Một mụ già lái xe đuổi một chàng trai. Chiếc xe chàng trai đi trước bất ngờ lật bánh, xe của mụ già quá trớn mà đâm vào cột đèn. Chàng trai bị mắc kẹt trong xe, còn mụ già thì choáng váng mở cửa xe đi ra, cầm theo khẩu súng tiến đến chàng trai.
Khi mụ ta lại gần, chàng trai hỏi :
"Bà nói lý do đi, tôi muốn chết 1 cách rõ ràng"
Mụ đó luyên thuyên 1 hồi, sau đó thì "Bùm"
Chàng trai mò được khẩu súng bị kẹt dưới ghế, và bắn chết mụ già trong lúc mụ không để ý.

Bài học:
1. Kẻ nói nhiều luôn là kẻ lãnh thiệt hại
2. Nếu đã làm một việc gì đó thì đừng lề mề.
3. Tận dụng mọi cơ hội câu giờ để có thể tìm ra giải pháp

Xem thêm:
Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa (Phần 12)
Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa (Phần 10)

Nhận xét