Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa (Phần 13)

Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa (Phần 13)

Tuyển tập những câu truyện ý nghĩa, thâm thúy và có tính nhân văn vô cùng sâu sắc - phần 13.

1/ Sự uyên bác của giáo sư

Có một vị giáo sư nọ thuê một người chèo đò chở ông xuôi dòng sông.
Trên đường đi, để chứng minh sự thông minh và uyên bác của mình, vị giáo sư tìm đủ mọi cách thách đố người chèo đò.
Nhặt một viên đá ven bờ, ông hỏi :" Có bao giờ anh học môn Địa chất chưa?" Người lái đò nhìn ông ngại ngùng đáp :" Ơ... không". Thậm chí anh ta còn không hiểu từ Địa chất nghĩa là gì.
"Vậy thì tôi e rằng anh đã uổng phí một phần tư cuộc đời rồi" Vị giáo sư nói giọng trịch thượng. Anh lái đò cảm thấy mình thật ngu dốt nhưng vấn tiếp tục chèo đò.
Càng đi xa, dòng nước càng chảy xiết. Một lúc sau con người uyên bác kia thò tay vớt lên một chiếc lá trôi trên sông và hỏi : "Thế này, anh có biết gì về môn Thực vật học không?". Người lái đò lại một lần nữa tỏ ra bối rối:" Uhm.... không".
Vị giáo sư lắc đầu và chép miệng : "Chậc chậc, vầy là anh mất toi một nửa cuộc đời rồi còn gì" Ông ngoắc tay ra hiệu cho anh tiếp tục chèo. Khúc sông này khá gập ghềnh, sóng nước đập mạnh vào mạn thuyền khiến con thuyền nhỏ chao đi lắc lại.
Nhưng con người thông kim bác cố kia không để ý điều này. Ông còn mải ngắm dãy núi trập trùng xa xa. Ông chỉ tay về hướng đó và hỏi :"Thế anh có biết gì về Địa lý không?" Cảm thấy mình thật thấp hèn và kém cỏi, người lái đò nuốt nỗi nhục vào trong lòng và trả lời :" không".
Lúc này vị giáo sư đáng kính bèn phán :" Tôi cũng nghĩ thế, anh đã phí ba phần tư cuộc đời rồi"
Lúc này dòng sông trở lên hung tợn hơn với những con sóng cả. Người lái đò không thể giữ con thuyền nhỏ thăng bằng được nữa. Một con sóng lớn lật nhào chiếc thuyền lên một tảng đá lớn giữa dòng.
Hai người ngoi ngóp giữa dòng nước. Anh lái đò hỏi vị giáo sư :" ông có biết bơi không?" Vị giáo sư run rẩy :" Kh..không"
"Thế thì ông đã mất cả cuộc đời rồi" Nói rồi người lái đò bơi vào bờ để lại vị giáo sư giữa dòng nước xiết.

Bài học: Đừng bao giờ nghĩ mình là uyên bác, là giỏi nhất, bất kỳ ai cũng có mặt giỏi của riêng mình.

2/ Sự thông thái của giáo sư

Có 1 vị giáo sư cực thông thái, ông có thể trả lời được bất kỳ câu hỏi nào trong bất ky lĩnh vực nào của cuộc sống và khoa học. 1 hôm ông về quê qua 1 con đò, ông nói với anh lái đò:
- Bây giờ tôi với anh đố thi, nếu anh trả lời được tôi sẽ mất anh 500.000 VNĐ, nếu anh không trả lời được thì anh chỉ phải mất tôi 10.000VNĐ mà thôi. Và ngược lại nếu anh đó mà tôi trả lời được tôi chỉ lấy của anh 10k, nếu tôi không trả lời được tôi sẽ trả anh 500k.
Anh lái đò đồng ý liền. Giáo sư đố trước:
- Ai phát minh ra bóng đèn điện?
- Cháu không biết. Anh lái đò trả lời và đưa cho ông 10k.
Giáo sư:
- Thomas Edison. Anh hãy nhớ lấy. Vận tốc ánh sáng trong chân không khoảng bao nhiêu km trên 1 giây?
- Cháu không biết. Anh lái đò lại móc 10k.
Giáo sư:
- 300.000km/giây nhé. Ký hiệu hóa học của vàng là gì?
-Cháu cũng không biết nốt. Anh trả lời rồi lại đưa ông già 10k.
Giáo sư:
- Ký hiệu hóa học của vàng là AU. Thôi, tôi đố anh 3 câu rồi. Giờ đến lượt anh.
- Con gì lên núi 6 chân, xuống núi 9 chân?
Giáo sư toát mồ hôi nghĩ mãi không ra vì con này hình như chưa được nhân loại phát hiện ra, đành xót xa trả anh lái đò 500k rồi hỏi anh lái đò:
-Này anh! Đây là lần đầu tiên tôi phải bó tay trước 1 câu hỏi đấy. Mà anh cho tôi biết con đấy là con gì thế?
Anh lái đò rút ra 10k đưa cho ông giáo sư rồi bảo:
- Cháu cũng chẳng biết. Bác chơi nữa không?

Bài học: Uyên bác sẽ khác so với thông minh. Uyên bác tức là biết nhiều hiểu rộng, còn thông minh là từ trí tuệ. Một vị giáo sư học vấn vô cùng uyên thâm nhưng không thể nói rằng ông ta thông minh hơn một người nông dân được. Chỉ có thể nói rằng ông ta biết nhiều hơn mà thôi.

3/ Không còn thấy được nữa

Đức Khổng-tử ra chơi ngoài đồng, thấy một người đàn bà đứng khóc nỉ non ở chỗ bờ đầm. Đức Khổng-tử lấy làm lạ, bảo học trò hỏi vì cớ gì mà khóc.
Người đàn bà nói: "Độ trước tôi cắt cỏ, tôi đánh mất cái trâm cài đầu bằng cỏ, cho nên tôi khóc."
Đức Khổng-tử hỏi: Đi cắt cỏ, mà mất cái trâm bằng cỏ, thì việc gì mà phải khóc?
Người đàn bà nói: Không phải vì tôi đánh mất cái trâm cỏ mà tôi khóc; tôi sở dĩ khóc, là tôi thương tiếc một vật cũ, dùng đã lâu, mà ngày nay không sao thấy được nữa.

Ý nghĩa: Kỷ niệm bao giờ cũng là điều đáng trân trọng.

4/ Chuyện rận và lợn

3 con rận đang hút máu trên lưng một con lợn và tranh nhau cái địa bàn màu mỡ này. chúng đâm chém nhau quyết tâm giành được địa bàn và khôgn đứa nào chịu đứa nào, cuối cùng 1 con chiến thắng và hút máu con lợn đc 1 tháng thì con lợn xuất chuồng rồi bị thiêu chết, đương nhiên con rận cũng bị thiêu luôn.  

Cùng lúc đó 1 con lợn khác có 3 con rận hòa thuận sống với nhau trên lưng 1 con lợn, chúng thay nhau hút máu khiến con lợn cứ gầy mãi không thể béo lên nên người chủ cũng không cho xuất chuồng. 3 con rận sống hạnh phúc no đủ đến cuối đời. 

Ý nghĩa: Đoàn kết sẽ giúp giải quyết được vấn đề.

5/ Bữa cơm của Khổng Tử

Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là 2 học trò yêu của Khổng Tử.

Trong thời chiến tranh liên miên. Thầy trò Khổng Tử cũng phải nhịn đói, nhịn khát, may mắn thay, có một nhà hào phú từ lâu đã nghe danh Khổng Tử, nên đem biếu thầy trò một ít gạo. Khổng Tử liền phân công Tử Lộ vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi vào bếp đảm nhận việc thổi cơm.

Khổng Tử đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ. Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh rồi từ từ đưa cơm lên miệng.

Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài… ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!”

Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh khác mang rau về. Nhan Hồi lại luộc rau. Một lát sau rau chín. Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên: tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử xơi cơm.

Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: Các con ơi! Thầy rất mừng vì trong hoàn cảnh loạn lạc như thế này mà các con vẫn yêu thương đùm bọc nhau, các con vẫn một dạ theo thầy. Hôm nay, may mắn làm sao lại có được bữa cơm. Bữa cơm đầu tiên trên đất lạ làm thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương, nhớ đến cha mẹ thầy, cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?”

Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nên ạ!”
Khổng Tử lại nói: “Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?”

Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch.”

Khổng Tử hỏi: “Tại sao?”

Nhan Hồi thưa: “Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, tro và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra định vất đi nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em.

Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi. Bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!”

Nghe Nhan Hồi nói xong. Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!

Ý nghĩa: Nhiều chuyện phải là người trong cuộc thì mới hiểu. Chúng ta nếu là người ngoài cuộc thì không nên vội phán xét về họ.

Xem thêm:
Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa (Phần 14)
Tổng hợp truyện ngắn hay và ý nghĩa (Phần 12)

Nhận xét