Dù là vĩ nhân hay phàm nhân không ai muốn mình bị nhạo báng cả.
Đừng nhạo báng
Rất nhiều người trên đời khi nói chuyện lại thích nhạo báng, không biết tại sao họ ưa mua thù hơn mua bạn. Lúc sống chung cùng kẻ khác, họ dùng cái lưỡi thâm hiểm của mình để mô tả hình dạng xấu xa của đồng nghiệp, dùng lời nói duyên dáng khêu gợi những khuyết điểm về thể xác như sún răng, mũi hớt, lé mắt, môi xệ, miệng xéo, chân què, tay tật, nói ngọng, cà lăm.
Họ cũng không ngần ngại đem việc riêng của gia đình, những bí mật về tình vợ chồng tình thâm giao để nhạo báng. Đặc biệt nhất là họ lại lấy những lời nói trật của kẻ khác để trêu chọc, mỉa mai. Có khi họ cố gắng bắt chước tật xấu của anh em, bè bạn như giả bộ cà lăm, nói gọng... để cho cuộc nhạo báng thêm sinh động.
Nếu họ là một cấp trên họ sẽ pha lẫn những lời nhạo báng của họ trong khi ra lệnh và dạy dỗ. Kẻ dưới có điều gì sơ sót họ lặp lại một cách đê hèn.
Người nhạo báng, nhiều khi tỏ ra rất tế nhị trong việc chạm tự ái kẻ khác. Họ dùng cách nói lái, dùng lối móc để nói như dao đâm thọc tận tâm hồn của nạn nhân. Lời nói của họ có khi thêm phần chua chát, cay đắng bởi họ đay nghiến, trề môi, trợn mắt, nhăn răng, hay ra nhiều điều bộ nhạo báng một cách sâu độc.
Lắm khi, họ làm bộ ca tụng một vài đức tính của kẻ khác, rồi họ chêm vào những tiếng "nhưng mà" đằng sau khiến kẻ bị chỉ trích khổ không sao tả được.
Những khi họ không thể trực tiếp nhạo báng hay nhạo báng đã đủ rồi, họ giả bộ hỏi kẻ khác, chọc một hai tiếng, khích kẻ khác nhạo lại kiểu như "Bạn thấy sao?".
Họ tráo trở nên người bị họ trêu trọc, oán ghét họ vô cùng.
Trong nhiều trường hợp, vì quá quen miệng ngạo nghễ, họ đem cả những điều nghiêm trọng như tôn giáo, giới tín ra làm đề tài nhạo báng. Phải cẩn thận, vì rất có thể bạn sẽ bị lôi vào vũng bùn.
Nếu nhạo báng, bạn chỉ làm cho kẻ khác trở nên thù địch với bạn. Do kinh nghiệm, có lẽ bạn nhận thấy sự kiện này. Là khi chúng ta nhạo báng ai, tức là chúng ta làm cho họ nổi bật lên giữa đám đông mà họ đang sống, nỗi bật không phải với những gì có thể hãnh diện, mà với những điều sỉ nhục. Đó là hành động tối kị đối với bất cứ ai. Làm sao họ không thù oán được.
Nhiều khi họ buông lời trào phúng để mua vui thôi. Nhưng đối với nạn nhân, lời châm biếm của họ không có "chơi" như họ tưởng. Nó vẫn chạm tự ái ít nhiều. Chạm tự ái người ta, mà muốn người ta mến mình thì thật là dại.
Hơn nữa, chúng ta nên để ý rằng, phần đông con người thích nhạo báng kẻ khác và nhạo báng thường sẽ có cái tật nghiện nhạo báng. Tự nhiên con người luôn muốn che dấu tật xấu của mình và hay thổi lông tìm vết ở những kẻ chung quanh. Nhưng khi nhạo báng, người ta nghe sung sướng, thứ sung sướng đê hèn: là sướng vì được chọc ghẹo. Ngoài ra người nhạo báng còn thấy một cái tài ít ỏi của mình: đó là biết cách ăn nói làm người khác vui.
Và người nhạo báng càng khoái trá nói tật xấu của thiên hạ thì tự nhiên càng mê thích, coi nó như một nhu cầu phải thi hành luôn những khi bàn chuyện với bất cứ ai.
Mỗi khi bạn nói xấu về kẻ khác và nhất là nói xấu để cười cợt, là những khi bạn thấy mình tự hạ, hèn yếu. Nếu bạn là cấp trên mà hay nhạo báng thì bạn hãy nhớ rằng, mỗi lời trào phúng của bạn, là nhát búa đốn phá uy quyền của bạn. Nếu bạn hay nhạo báng những người thân nghĩa của mình, thì bạn đừng quên rằng, sau cùng đời bạn sẽ là đời cô đơn.
Trong cuộc sống, bạn không làm sao tránh khỏi những ngón lưỡi nhạo báng bạn. Bạn phải đối với nó ra sao? Trả đũa à! Không. Bạn phải coi những kẻ tiểu nhân ngạo nghễ, là những trường hợp để cho bạn luyện chí khí. Bạn tự nói: "à? Tôi đáng cười nhạo đó. Rồi sao nữa."
Thường người ta đau xót khi bị nhạo báng, chỉ vì thiếu tinh thần, quá tự ti và sợ dư luận. Bạn can đảm lãnh hết những búa rìu của dư luận, thì bạn sẽ thấy mình anh hùng. Thái độ quân tử của bạn, một mặt giúp bạn có nhân cách đáng phục, mặt khác gieo cho kẻ khác cảm tưởng rằng, bạn là con người biết nhẫn nhịn, vui tính, dễ giao tiếp.
Dĩ nhiên đối với kẻ nhạo báng bạn, bạn không làm mách lòng họ. Hi vọng sau nhiều lần nhạo báng bạn, họ sẽ hối hận.
<< Kỳ 11: Nói xấu
Nhận xét
Đăng nhận xét