Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 34)


Tuyển tập những câu chuyện ma cực kinh dị Creepypasta - phần 34.

1/ My online journal 

1 tháng 10, 2001: Chào nhật kí, ta và mi chỉ vừa biết nhau và ta hi vọng sẽ được thoải mái chia sẻ tất tần tật những tình huống giở khóc giở cười của ta với mi đấy. Hôm sau viết tiếp. Nhật kí trực tuyến.

2 tháng 10, 2001: Ừm, hôm nay, bạn ta - thằng Randy cứ cố bắt ta uống nước tiểu của nó, lại còn ráng bảo ta đó là nước chanh nữa chứ. Ta nghĩ hôm nay thằng này xỉn quắc cần câu rồi, thường thường nó đâu có sảng đến thế. Thôi, mai ta lại viết.

3 tháng 10, 2001: Càng lúc trời càng trở lạnh, nhưng ta chả quan tâm. Ta là thế, luôn che đậy bản thân bất cứ lúc nào. Thằng Randy ghé lại nhà hôm nay, lần này nó đem nước chanh thật cho ta (nó tự làm cơ đấy) vì nó hối hận vụ bắt ta uống nước tiểu của nó.

4 tháng 10, 2001: Hôm nay ta thấy cái gì đó rất lạ từ góc nhìn của mình, không rõ chi tiết lắm, nhưng ta chắc chắn đó là Randy, nó hay tới đây mà.

5 tháng 10, 2001: Ta lại thấy gì đó tại góc nhìn của mình. Không có Randy, cũng chẳng có ai ở nhà và ta chả có con thú cưng nào cả. Lạ thật. Có lẽ ta điên mất rồi. Hehe.

6 tháng 10, 2001: Ta lại thấy nó. Ta có thể diễn tả một chút về nó. Thật ra nó không ra hình dáng gì cả, cứ như tập hợp của nhiều bộ phận tạp nham vậy đó, có vẻ giống một tụ khí ga lơ lửng có kích cỡ trái bóng đá. Ta cần một chút không khí. Có lẽ vài ngày sau ta sẽ lại viết.

9 tháng 10, 2001: Cái mẹ gì xảy ra thế này, ta đang sợ chết khiếp đây này, thằng Randy vừa đến nhà ta hôm nay và nói bảo nó thấy một quả bóng kì lạ lơ lửng y hệt ta tại góc nhìn của nó. Ta cần sự giúp đỡ. Có cái gì đó ghê rợn sắp diễn ra.

10 tháng 10, 2001: Hừm, ta quyết định sẽ gọi thằng Randy ở lại nhà ta khoảng vài ngày cho đỡ sợ, nó cũng đang run như cầy sấy đây. Ta thật sự mong cái chuyện khỉ gió gì đó đang muốn xảy ra xin hãy dừng lại.

11 tháng 10, 2001: Ta và Randy ngồi trong phòng cho đến 10 giờ tối. Cả hai đều sợ khiếp vía ông địa rồi và hai thằng đã thủ sẵn gậy phòng thân. Cả hai đã uống nước tăng lực để sẵn sàng thức cả đêm. Cái thứ chó nào đó ta không muốn biết sẽ chả làm gì được chúng ta đâu, nếu nó còn muốn lành lặn.

12 tháng 10, 2001: Ta nghe tiếng bước chân ngoài hàng lang trước phòng ta. Thằng Randy thật sự không thể nào teo hơn được nữa, ta cũng vậy. Nghe tiếng khóc thút thít của ta, tiếng bước chân dừng lại. Và sau đó nó trở lại, to hơn, kèm theo những lời thì thầm. Ta chả nghe rõ là gì.
(Ngày viết được ghi nguệch ngoạc theo không theo một nhận thức trí óc nào).

14 thágn 10, 2001: Chả biết chuyện gì đang xảy ra tại cái nhật ký này nữa. Cứ như có thằng điên nào đó viết bừa vào vậy. Tôi có nghe tiếng bước chân hay thấy cái gì lạ từ góc nhìn của mình đâu. Sẽ sớm trở lại.

16 tháng 10, 2001: Dà, mọi chuyện đã được sáng tỏ bởi vì tôi chả thấy một (những gì sau đó không thể đọc vì chữ viết nguệch ngoạc).

17 tháng 10, 2001: Lần sau tôi sẽ viết thêm, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi nhìn qua lỗ cửa và kết quả là không có gì hết. Tôi sẽ tiếp tục viết nếu mọi chuyện dễ ra căng hơn. Tôi thủ sẵn con dao và một cái bật đồ hộp để phòng thân rồi. Tiếng gõ rõ hơn. Tôi thấy cái gì đó, đen ngòm với hai hốc mắt đỏ máu, cứ như cái sọ không vậy. Nó đến rồi, nó thấy tôi rồi.

Tin tức lan truyền ngay hôm sau* 18 tháng 10, 2001 tin chiếu:
Những người dân đã thuật lại rằng họ ngửi thấy mùi xác thối từ *địa điểm đã được gạch bỏ*. Một số cảnh sát đã được phái đến hiện trường. Oh, và khi họ tới, cảnh tượng trong nhà thật khủng khiếp, như phim kinh dị sống vậy đó. Tay của một người đàn ông nằm trong thùng rác, nắp thùng rác giữ chặt đầu ông ta và tất cả nhựng bộ phận khác được dồn hết vào một cái tủ áo. Máu bắn khắp nơi với mùi hôi không chịu được. Cảnh sát cũng tìm thấy một thông điệp viết rằng, “Ta thấy ngươi đấy”.
18 tháng 10, 2001 tin chiếu:

Xác chết của ba viên cản sát được tìm thấy trong cùng một toà nhà. Phần thân bọn họ bị xé sợi và bị đập nát. Trông như một mớ thịt nghiền vậy. Đương nhiên máu dây khắp sàn. Họ còn bị rạch và cắt nhỏ, dồn vào những cái lỗ trên tường. Chúng tôi biết được điều này khi thấy thông điệp, “Ta thấy ngươi đấy”.

2/ Disneyland's Fire Department

Những năm trước cứ vào mỗi kỳ nghỉ hè, tôi luôn đến chơi ở Disneyland trong một tuần và đó có thể nói là những tuần lễ tuyệt nhất trong cuộc đời của tôi. Mặc dù, ở đó có một toà nhà mà đáng lẽ ra là nó...không thuộc về nơi này. Toà nhà của ban phòng chống cháy nổ ở Disneyland.

Tôi đã từng nghe về nó trên TV trước đây, về cả việc Walt Disney có một căn phòng bí mật ở tầng hai của toà nhà đó. Thật thú vị khi nghe câu truyện về người đã sáng lập nên công viên này ở trong căn phòng đó và quan sát mọi người khi họ đến công viên. Có nhiều người hoặc không biết về chiếc đèn dầu của ông ấy, hoặc họ biết nhưng không quan tâm. Ông ấy có một chiếc đèn dầu được treo ở cửa sổ và nó luôn được thắp sáng khi ông quan sát mọi người đến và đi ở công viên. Một vài người thì tin nhưng một vài người thì không với câu truyện này, còn cá nhân tôi thì tôi tin nó là sự thật vì vào ngày cuối cùng trong một kỳ nghỉ hè cách đây vài năm đã có một chuyện lạ xảy ra.

Ngày hôm đó tôi rất buồn vì biết chắc rằng sẽ còn lâu lắm mình mới có thể quay lại công viên. Sau khi màn diễn pháo hoa vừa kết thúc thì tôi cùng gia đình mình ra về nhưng khi đến ngay cửa ra vào của công viên tôi hỏi cha tôi liệu cả nhà có thể chụp một tấm ảnh cuối cùng trước khi đi về hay không. Rồi cha tôi nhờ một người chụp hộ cho cả nhà.

Ngày hôm sau, cả nhà tôi háu hức xem những tấm ảnh vừa được rửa xong. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến tấm ảnh cuối cùng, nó là bức hình có tôi cùng với gia đình đang cười rất tươi bên cạnh một chiếc xe cứu hoả đã cũ kỹ. Những rồi có một thứ rất lạ xuất hiện bên trong tấm ảnh và đó là thứ mà tôi đã luôn muốn thấy. Phía xa đằng sau chúng tôi là một chiếc cửa sổ của toà nhà đó và nó....đang phát sáng.

Và rồi tôi nhớ đến câu truyện về chiếc đèn dầu, tôi không hề sợ hãi hay có một chút ớn lạnh nào. Điều này chỉ đơn giản là Walt Disney đang quan sát công viên của ông ấy kể cả sau khi chết thôi.

3/ Đừng quay lại nhìn!

Bạn đã bao giờ lo lắng hay chưa? Đó là một cảm giác rất đáng sợ. Tôi luôn luôn ngoái lại đằng sau nhìn mỗi khi đọc xong một câu chuyện hay một bộ phim kinh dị. Tôi đã nghĩ rằng làm như vậy sẽ an toàn và đỡ sợ hãi hơn, cho đến khi tôi xem bộ phim kinh dị cuối cùng của đời mình.

Tên tôi là Roger, và tôi vừa mới nhặt được một cái băng đĩa cũ. Trên chiếc băng này chỉ có duy nhất một dòng chữ màu đỏ:

"Don’t Look Behind You!"

Tôi quá sợ hãi để bật nó lên xem, thậm chí lúc đầu tôi còn không dám mang cái băng đó về nhà, nhưng cuối cùng tôi vẫn mang về. Tôi nhận ra… đây là sai lầm lớn nhất trong đời mình. Sau khi tôi nhét cái băng vào đầu VCR, màn hình hiện lên dòng chữ đỏ giống như trên cái băng, rồi nó tối đen.

Một căn phòng màu trắng và trống rỗng hiện ra trong khoảng 10 phút, rồi đột nhiên một cô gái xuất hiện. Tôi giật mình nhảy lại đằng sau, nhưng sau đó tôi đã ngồi ngay ngắn trở lại xem tiếp. Màn hình chuyển đến đôi mắt của cô gái bí ẩn đó. Cầu mắt của cô ta màu đen, trông như bị đốt cháy vậy. Cô gái có làn da xám ngắt, nhợt nhạt, cùng tròng mắt trắng dã. Lông mày của cô ta giương lên đầy giận dữ.

Sau đó, màn hình đột nhiên nhấp nháy đổi màu, trong khoảng 5 phút, mỗi lần màn hình đổi màu, máu của cô gái ứa ra càng lúc càng nhiều, cho đến khi màn hình dừng lại. Rồi cô ta bắt đầu khóc… sau đó cô ta cười, một nụ cười điên dại đến thích thú. Camera quay cận cảnh cô ta, rồi cô ta nhìn thẳng vảo tôi! Bỗng cô ta rút ra một con dao và nở một nụ cười ác ý, tàn bạo. Đưa con dao lại gần cổ của mình, cô ta cứa từng vết rất mạnh lên cổ, trên miệng vẫn là nụ cười của ác ma… Rồi cô gái chết trên một vũng máu lớn… Căn phòng màu trắng nhuốm đỏ…

Quá hoảng sợ, tôi lao đến tắt TV và cố đi ngủ sớm. Nhưng tôi không thể nào chợp mắt được sau những gì mình đã xem.

Ngày hôm sau, những việc đáng sợ đã xảy ra. Đồ vật trên tường, giá sách, tủ đựng đồ đều tự nhiên rơi xuống, nhưng đó không phải là tất cả. Khi tôi đang dùng máy vi tính, đột nhiên máy tính phát ra âm thanh báo lỗi, màn hình hiển thị màu xanh, thay vì dòng báo lỗi thông thường, nó hiện lên dòng chữ:

“Xem cái băng đi Roger!”, “Xem ngay lập tức!”. Sau đó máy tính của tôi tắt phụt. Tôi sợ muốn chết. Bông nhiên tôi nghe thấy có giọng nói vang lên: “Anonymous!” , sau đó là tiếng giục giã đáng sợ : “Xem cái băng đi Roger, KHÔNG TA SẼ GIẾT NGƯƠI!!!”.

Tôi cố gọi cảnh sát nhưng đường dây điện thoại đã bị ai đó ngắt. Tôi thực sự phát hoảng. Tôi quyết định xem lại cái băng chết tiệt đó, một lần nữa. Màn hình tiếp tục chiếu đoạn phim tôi xem dở trước đó. Một đứa trẻ xuất hiện, nói thì thầm “Đừng quay lại nhìn…” “….Đừng quay lại nhìn…!” “Đừng quay lại…”. Tôi quá sợ hãi để chuyển động, thậm chí là thở, tôi cũng không dám. Tôi từ từ, chậm rãi xoay mình lại, và –

Myuhahhhhhhhhhjjjjjjjjjjj

Xin chào mọi người, tôi là Troy, tên Roger thật là ngu ngốc khi ngoái lại nhìn, nên tôi quyết định sẽ hoàn thành nốt câu chuyện này. Nếu bạn có vô tình nhặt được cuộn băng này, hãy xem nó. Ồ, còn một điều nữa. Cho dù bạn có làm gì. Đừng quay lại nhìn!

4/ Ánh chớp

Chúng tôi vừa mới chuyển đến một căn nhà gỗ nhỏ nhắn ở một vùng ngoại ô kia. Đó là một khu vực tuyệt như mơ - với những người hàng xóm ít nói, nhưng thân thiện, và những cây cọc hàng rào bao quanh các sân vườn. Có thể nói đây chính là một khởi đầu mới của tôi, một ông bố đang sống độc thân, cùng đứa con trai ba tuổi của mình. Đây là lúc tôi giải phóng bản thân khỏi mọi rắc rối và xì-trét của năm vừa qua.

Tôi nhìn cơn bão sấm chớp như một điềm báo về sự khởi đầu mới này: những điều xui rủi còn sót lại cũng như những ám ảnh trong quá khứ rồi sẽ được rửa trôi. Gì thì gì, con trai tôi tỏ ra rất hào hứng với cuộc sống mới này, ngay cả khi đèn điện có thường xuyên bị tắt ngúm hết đi nữa. Đó cũng là cơn dông bão tố lớn nhất mà nó từng thấy. Những ánh chớp chiếu rọi vào những căn phòng trống không trong nhà, hai chúng tôi cùng nhau dỡ những chiếc hộp còn đóng kín ra, bên cạnh những vệt bóng dài lêu thêu, rồi thằng bé sẽ nhảy cẫng lên và la hét sung sướng mỗi lần ánh chớp lại xuất hiện. Phải mất một lúc khá lâu kể từ giờ đi ngủ của nó, thằng bé mới chịu nằm yên mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi thấy nó đã thức dậy trên giường tự khi nào và đang mỉm cười thật tươi. “Con nhìn thấy ánh chớp ngay bên cửa sổ của mình đó ba ơi!” - nó dõng dạc tuyên bố.

Rồi cả mấy buổi sáng sau đó nữa, nó luôn khoe với tôi cùng một điều như thế. “Ngốc ạ,” - tôi nói - “tối qua trời có sấm chớp gì đâu nào, con hẳn đã mộng du rồi!” “Thế ạ...” Nó có vẻ hơi thất vọng. Tôi vò mái đầu của thằng bé và bảo nó đừng lo gì hết, sớm muộn gì cũng sẽ lại có một cơn dông kèm sấm chớp xuất hiện thôi.

Và nó dần trở thành một thói quen. Thằng bé sẽ kể cho tôi nghe về việc nó nhìn thấy những ánh chớp ít nhất hai lần một tuần, dù cho trời có giông bão hay là không. Những giấc mơ trùng lặp về một cơn bão sấm chớp khó quên, tôi đoán thế.

Tôi thực sự căm ghét sự ngu đần của mình. Mọi người đều nói rằng tôi không thể làm gì khác hơn, rằng tôi không thể nào biết trước chuyện sẽ xảy ra. Nhưng tôi là người bảo hộ của chính đứa con của mình cơ mà, những lời nói đó không là gì ngoài những ngôn từ an ủi sáo mòn. Trong tôi luôn sống lại cái buổi sáng đó: cái buổi sáng khi tôi pha tách cà phê cho chính mình, đổ sữa vào chén ngũ cốc, cầm tờ báo lên đọc lướt qua tin về một tên tội phạm ấu dâm của địa phương, rằng hắn vừa mới bị tống giam. Tin này được đăng ngay trang nhất. Rõ ràng là hắn có hứng thú với những mục tiêu còn nhỏ tuổi (thường nhất là mấy thằng bé con), hắn sẽ theo dõi ngôi nhà đó một thời gian, và chụp những bức ảnh có kèm ánh đèn flash về lũ nhóc con ấy qua khung cửa sổ khi chúng còn đang say ngủ. Thi thoảng, tên đó còn làm những điều tồi tệ hơn thế. Bụng tôi cồn cào cả lên khi mọi liên kết dần chắp nối lại với nhau.

Vào thời điểm đó, mọi thứ chỉ đơn thuần là sự suy tưởng của bọn trẻ. Mặt khác, đó lại là thứ đáng sợ nhất mà tôi từng nghe kể. Khoảng một tuần trước, con trai tôi đến gặp tôi với bộ đồ pajamas của nó. “Bố đoán thử xem?” nó hỏi tôi thế.

“Sao nào?”

“Không còn ánh chớp nào bên cửa sổ của con nữa hết.”

Tôi quyết định đùa theo thằng bé. “Ồ, tuyệt, vậy là cuối cùng nó cũng đã tắt hẳn rồi hả con?”

“Không ạ! Giờ nó đang ở trong tủ quần áo của con đó!”

Tôi vẫn chưa nhìn qua những bức ảnh mà cảnh sát đã chụp lại.

<< Creepypasta phần 33

Nhận xét