1/ Nỗi sợ nước của tôi
Tôi luôn có 1 nỗi sợ tồi tệ khi phải ngập mình hoàn toàn trong nước. Không phải do tôi không biết bơi hay gì đó. Bố đã dạy tôi bơi, ông nói rằng tôi đã từng bị nhận nước khi tôi còn rất nhỏ.
Tôi đã rất sợ hãi điều đó bởi vì, theo tất cả những gì tôi có thể nhớ, mỗi khi tôi ở dưới nước và nhìn lên mặt nước, tôi thấy hình ảnh 1 người phụ nữ cúi người xuống gần tôi với 1 nụ cười ấm áp, với mái tóc vàng rực và đôi mắt xanh u ám. Nó xảy ra ngay cả khi tôi ở trong bồn tắm. Nó luôn luôn xảy ra, đến mức trở thành bình thường, nhưng tôi không thể nào quen với điều đó.
Điều đó thực sự đáng sợ, nhưng đồng thời lại rất dễ chịu. Người phụ nữ đó luôn làm tôi cảm thấy ổn. Tôi vẫn né tránh điều đó, bởi vì khi đó tôi chỉ là 1 đứa trẻ và nó thực sự kì quặc.
Tôi chưa bao giờ kể với bố về điều đó khi còn nhỏ, nhưng tôi có hỏi bố về mẹ. Ông ấy không bao giờ muốn kể về chuyện đó. Đôi khi ông còn nổi khùng lên với tôi khi tôi cố gắng nói về nó.
Chỉ khi gần đây khi tôi mô tả cho ông về sự xuất hiện của người phụ nữ, ông đã suýt lái xe tông vào cây cột điện, chắc chắn rằng ông biết điều gì đó. Tôi hỏi lại 1 lần nữa, về mẹ. Ông lại nói linh tinh, ngoại trừ chuyện mẹ chết khi tôi còn rất nhỏ, và mẹ yêu tôi rất nhiều. Ông cũng thừa nhận rằng tóc và mắt của mẹ có màu giống như tôi.
Vì vậy, tôi đã tự mình tìm hiểu về chuyện này, tên của bà được ghi trên giấy khai sinh của tôi và theo đó, tôi tìm kiếm tất cả những tài liệu có liên quan, bất cứ bản tin nào về 1 cậu nhóc suýt chết đuối, bất kì thứ gì có thể. Tôi muốn có 1 bức ảnh, thứ có thể giúp tôi kết nối với thiên thần hộ mệnh của mình (chắc là mẹ nó).
Hôm nay, được chôn dưới đống tài liệu trong thư viện thị trấn, tôi đã tìm ra nó.
WINCHESTER: Marie Withie, 28 tuổi, bị chết đuối vào tối hôm qua sau khi leo qua hàng rào cuộn thép gai và chạy trốn đến hồ chứa nước gần đó. Đám tang của cô sẽ diễn ra tại nhà vào ngày 25. Marie đã bị đưa vào viện tâm thần 6 tháng trước, sau khi được kết luận rằng “không có tội” về việc cố ý giết người do có dấu hiệu tâm thần. Chồng cô Daniel Withie đã hành động kịp thời để cứu đứa con sơ sinh của họ, khi cô bị phát hiện đang cố dìm chết đứa bé trong bồn tắm.
2/ DEAD.txt
Xin chào mọi người
Tên tôi là Robin. Hôm qua tôi vừa nhận được một cái e-mail từ một trong những người bạn ảo trên mạng, Nick. Tiêu đề của nó là “DEAD”, và trong đó chỉ có mỗi chữ DEAD và một tập tin txt tên là DEAD.txt
Trong đó có nội dung sau đây:
Những lời cuối của tôi trên cõi đời này, lúc 23 giờ 33 phút khuya, ngày 8 tháng 7 năm 2012
Tôi đang sợ lắm. Tính mạng của tôi đang ở mức ngàn cân treo sợi tóc. Để tôi kể cho các bạn nghe chuyện gì đã xảy ra. Nực cười thật. Có ai ngờ rằng internet và bệnh hoang tưởng đón nhận (Paranoia) sẽ dẫn đến cái chết của mình đâu chứ?
Mấy ngày trước tôi có đọc Creepypastas. Phải nói là tôi đọc quá nhiều, cho đến mức mà tôi bắt đầu trở nên hoang tưởng cực kì nặng.
Không chỉ có hoang tưởng không thôi đâu. Tôi điên rồi.
Hôm nay có một điều gì đó rất lạ đang diễn ra. Tôi tỉnh dậy, đứng lên, mặc quần áo rồi bật máy lên lướt internet. Cũng bình thường như mọi ngày thôi. Cơ mà không hiểu tại sao đầu óc tôi lại luôn hướng về mấy cái bài creepypasta đó.
Dù rằng tôi đã tự trấn an mình rằng nó chỉ là đồ giả thôi, không việc gì phải lo, chúng vẫn bám riết lấy tôi.
Với bài Lavender Town đang quay mòng mòng trong tâm trí và hình ảnh của BEN như đang hiện thật rõ nét trước mắt, tôi gần như phát điên lên. Tôi cố gắng tản lờ chúng đi bằng cách mon men xuống tủ lạnh (lúc chán thì tôi cũng hay ăn vặt lắm). Lúc đó là khoảng 10 giờ 53 sáng. Tự nhiên chuông cửa nhà tôi reo lên. Bởi vì nhà bếp nằm khá gần cửa ra vào nên tôi không tốn nhiều thời gian để đến mở cửa lắm. Khi mở cửa ra thì chả có ai cả. Ngoại trừ một thứ. Có lẽ đó là thứ kinh khủng nhất mà tôi từng thấy: một bức thư gửi cho tôi.
Trước khi đem thư vào trong, tôi kiểm tra lại thật kỹ để xem coi còn ai ở ngoài không. Thậm chí tôi còn thét lên nữa cơ, nhưng dĩ nhiên là chả nhận được một câu trả lời nào hết. Tôi vào nhà, vào phòng cách và mở thư ra đọc.
Thư nó viết thế này:
“Ta chính là kẻ đang quan sát mi bấy lâu nay. Ta chính là kẻ đã bám theo mi qua bao ngày. Ta ghét mi tận xương tuỷ. Và ngày hôm nay, chính ta sẽ kết liễu mạng sống của mi. Mi là con mồi của ta. Ta săn tìm mi như thể mi là một con thú tội nghiệp. Ta sẽ giết mi một cách tàn bạo nhất có thể”
Chữ viết màu đỏ ngầu, trông cứ như là máu ấy. Tôi tự trấn an mình rằng đó chỉ là mực đỏ thôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mấy thằng bạn khốn nạn của tôi lại chơi ác với tôi như chúng thường làm, nên như bình thường tôi sẽ bơ mẹ nó đi. Nhưng chẳng hiểu sao lần này chúng nó lại đi xa đến mức này?
Ngay khi vừa đọc xong thư, tôi bước lên lầu và tiếp tục làm những gì còn đang dở dang lúc nãy. Khoảng sáu giờ chiều, bụng tôi lại sôi lên vì đói. Tôi bước xuống nhà làm bữa tối cho mình. Khi tôi đang nấu ăn, tôi vô tình nhìn thấy có một thứ gì đó rất đáng sợ ở bên ngoài. Có ai đó đang đứng trong gara của tôi, theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi. Tôi không thể thấy rõ hắn được, vì hắn đang đứng ở nơi khuất bóng. Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trắng bệch, hắt sáng của ánh phản xạ lại ánh đèn mờ trên cao về phía mình. Tôi sợ quá. Tôi đóng sầm cửa sổ lại và lấy ra một con dao Thái Lan để tự vệ.
Khi đang ăn trong phòng khách, tôi lại thấy hắn, nhìn chăm chăm về phía tôi từ ngoài vườn. Mẹ kiếp, sao thằng đó đi nhanh vậy!? Tôi gọi cho cảnh sát, thầm hi vọng rằng có lẽ họ sẽ tống cổ được thằng điên đó ra khỏi nhà tôi.
Khoảng 7 giờ 51 phút, khi vừa ăn xong thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi nhìn thấy bộ quân phục màu xanh (nhân tiện, tôi sống ở Đức) hiện ra đằng sau tấm cửa kính trong suốt. Tôi mở cửa và kể rõ sự việc cho các sĩ quan cảnh sát nghe.
Họ bao vây nhà tôi và lục soát khắp nơi khoảng 20 phút. Chả tìm được gì cả. Cuối cùng tôi phải xuống nước xin lỗi vì đã “làm phí phạm” thời gian quý báu của họ.
Sau đó, tôi lại trở lên lầu và lại nghe thấy tiếng động ở dưới nhà. Đầu tiên là tiếng cửa mở, sau đó là tiếng người chạy huỳnh huỵch lên cầu thang. Tôi phóng ngay đến cửa phòng và khoá chốt lại trong hoảng loạn.
Ngay bây giờ, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở bên kia cánh cửa. Đôi khi “nó” thét lên rằng nó biết tôi đang trốn ở đó. Thi thoảng nó tung cước vào cửa và tường tôi vài phát, khiến tôi sợ điếng hồn.
Tôi không có điện thoại ở bên mình. Tôi không có gì để tự vệ cả. Tôi không thể tự cứu mình ra khỏi tình cảnh này được. Tôi sẽ chết mất.
Điều cuối cùng tôi có thể làm là viết tất cả ra và gửi nó cho bạn tôi, Robin.
Robin à, nếu cậu có đang đọc bài này thì xin cậu HÃY ĐĂNG NÓ LÊN MẠNG, NGAY LẬP TỨC!!!
Kí tên
Nick
Từ đó trở đi, tôi không còn thấy cậu ta lên mạng nữa. Tôi không biết “creepypasta” là cái gì hết, nhưng tôi đã tự tìm nó trên Google và cuối cùng đến được diễn đàn này. Tôi quyết định đăng nó lên đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Nick, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy vẫn ổn…
3/ Dây
Bạn đã bao giờ có cảm giác ai đó trong nhà bạn và rồi tự nhủ ‘không có gì đâu’? Đôi khi, sợ những thứ chưa biết còn hơn là phải đối mặt với một mối nguy hiểm thực sự, cụ thể. Mặc dù chả có gì cả. Một lần, chức năng nhắn tin của điện thoại tôi hỏng, khi và tôi chỉ có thể gọi điện từ phòng khách. Một lần khác, tôi thề ai đó đã đụng vào bàn làm việc của tôi, hoặc có thể chỉ là tôi nhớ nhầm.
Nhưng bạn sẽ làm gì nếu có gì đó thật sự xảy ra? Bạn sẽ chạy hay làm ngơ nó như tôi?
Thứ hai tuần trước là một ngày hoàn toàn bình thường. Tôi thức dậy, đánh răng, thay đồng phục,…những việc mọi sáng tôi đều làm. Có vẻ như nó là một ngày bình thường, cho tới khi tôi thấy những sợi dây.
Có khoảng ba, bốn sợi dây dày, rối tung ở trong phòng tôi, chúng mắc từ tường qua giường tôi, có cái mắc ngoài cửa sổ, thật lạ là tôi chưa thấy chúng trước đây bao giờ. Chúng được mắc vào những cái đinh trên tường, tôi cũng chưa từng thấy mấy cái đinh đó bao giờ.
Không ai có thể vào phòng tôi mắc đống dây này khi tôi đang trong phòng vệ sinh. Đó mới là buổi sáng, vì buồn ngủ nên tôi không nghĩ gì nhiều, tôi tháo chúng ra, cuộn lại trên bàn và đi học.
Nhưng khi ra ngoài, tôi thấy hàng trăm sợi dây khác, buộc giữa các nhà, xung quanh ô tô, trên cành cây…Đây quả là một trò đùa công phu. Có thể có máy quay giấu ở đâu đó, những người làm chương trình ẩn nấp, chờ ai đó vấp ngã là chạy ra và cười.
Tôi tiếp tục đi đến trường, tất cả mọi người ngọa trừ tôi bị buộc vào cánh cửa, ở trường, các nhóm bạn bị buộc vào nhau, giáo viên bị buộc vào bàn. Thật kì lạ, nhưng tôi chỉ thắc mắc tại sao tôi không bị buộc vào đâu.
Khi bạn tôi, Lucy, ngồi xuống bên cạnh tôi trong tiết học đầu tiên, cô ấy bỏ cặp vào lòng tôi, dựa cằm vào tay và nhìn ra cửa sổ xuyên qua tôi.
“Hey Lucy”
Cô ấy không trả lời.
“Thôi nào, cậu làm sao thế?”
Cô ấy bắt đầu lấy sách ra khỏi cặp, các quyển sách buộc vào tay cô ấy. Tôi cười, kéo mạnh một sợi dây ra khỏi cuốn sách. Cô ấy dường như không để ý mà thả nó xuống sàn nhà không do dự.
“Um” Tôi cúi xuống nhặt quyển sách lên cho cô ấy, Lucy vẫn không phản ứng gì.
“Tốt thôi nếu cậu muốn thế!” Tôi cười nói, cố gắng che giấu vẻ lo lắng. Tôi kéo tất cả các sợi dây buộc vào cô ấy và cuộn chúng lại. Cô ấy chớp mắt, quay sang nhìn tôi chằm chằm:
“Ôi chúa ơi, Martin, cậu cứ như ninja ý”
“Tớ ngồi đây 10 phút rồi” Tôi cười, cuối cùng cô ấy cũng ‘nhận ra’ tôi.
“Mấy sợi dây này ở đâu ra thế?” Cô ấy hỏi.
“Cậu đùa tớ à?...”
Cô ấy đứng dậy, đi tới góc lớp, không ai để ý.
“Chúng không có ở đây một phút trước, cậu có thấy chúng không?” Lucy hoảng sợ hỏi.
“Không, cậu không….” Tôi đang nói thì ngừng lại vì tiếng giáo viên đóng cửa. Mọi người, ngoại trừ tôi và Lucy đứng dậy chào, nhưng có vẻ như không ai để ý đến chúng tôi.
“Mọi người cứ lờ tôi đi cả ngày” Tôi nói với Lucy, quay sang phía bàn giáo viên “Hey, con chó! Đừng có dạy nữa!”
Không phản ứng.
“Mình không thể chịu nổi cái này nữa” Lucy chạy ra ngoài lớp. Tôi chạy theo, không ai có vẻ thấy chúng tôi.
Chúng tôi lang thang khắp các hành lang, vào các lớp học, cứ mỗi khi chúng tôi cới dây giữa ai và đồ vật gì đó, cứ như thể chúng đột nhiên không quan trọng với họ. Chúng không hề tồn tại.
Tôi chỉ cho Lucy thấy con phố bên ngoài, có nhiều chỉ hơn so với lúc tôi đến. chắc là gấp đôi. Chúng tôi cẩn thận đi qua đống dây rối đó, tới cửa hàng cà phê. Bạn sẽ làm gì trong hoàn cảnh của chúng tôi? Như tôi đã nói, đôi khi, sợ thứ mình không biết còn hơn là đối mặt với cái gì đó cụ thể. Tôi gợi ý tháo chỉ ở vào người ra như tôi đã làm với Lucy, cô ấy phản đối, nhớ lại mình đã thấy kinh khủng như thế nào khi thấy đống chỉ.
Trong quán cà phê, chúng tôi lấy một vài cái bánh mì và đồ uống từ tủ lạnh. Chúng tôi tìm một bàn, cởi tất cả các sợ dây gắn liền với những chiếc ghế, và ngồi xuống. Cả hai chúng tôi ăn trong im lặng, chúng tôi quá sợ hãi, cố gắng bình tĩnh bằng cách nhìn những người lạ trong quán.
Sau hai mươi phút, Lucy nói. "Bây giờ cô ấy sẽ lấy bánh sandwich." Cô ấy nói, chỉ vào một cô gái trong cửa hàng. Cô ấy bước đến tủ lạnh và lấy bánh sandwich trói vào cô. "Cô ấy trả tiền và đi." Cô ấy đã làm như vậy. "Anh chàng này không có ý định trả tiền." Tôi thấy một người đàn ông lấy cà phê của mình và chạy ra khỏi cửa hàng, hai người chủ bực tức không biết làm gì.
"Điều này thật là khủng khiếp." Lucy rên rỉ. "Làm ơn đi di. "
Ở ngoài cũng chả khá hơn tí nào., mọi người cứ đi theo sợ dây của họ, làm những việc thường ngày. Lucy thấy mệt mỏi và muốn về nhà ngủ, tôi đồng ý, cùng cô ấy về nhà.
Bên ngoài thị trấn có ít dây ơn và chúng tôi giả vờ như không thấy chúng.
Khi tới nhà Lucy, cô ấy dừng lại, định nói gì đấy.
“Sao thế?” Tôi hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Nhìn kìa” Cô ấy chỉ vào nhà hàng xóm.
Tôi nhìn thấy nó, và tôi sẽ nhớ nó mãi cho đến ngày tôi chết. Một con quỉ con, có lẽ cao ba feet, đi bộ cùng với các đốt ngón tay của mình trên mặt đất, giống như một con khỉ. Nó có hai mắt màu vàng chiếm khoảng một nửa khuôn mặt, và không có miệng hoặc bất kỳ đặc điểm khuôn mặt khác. Nó đang cầm một cái búa và một quả bóng.
Nó đi một cách nhanh chóng và lặng lẽ từ cửa trước của ngôi nhà đến thùng thư. Nó dừng lại, đóng một cái đinh vào mặt bên của hộp, và buộc dây xung quanh nó. Nó quay lại nhìn chúng tôi, và dừng lại khi nó phát hiện ra chúng tôi.
Nó nhìn chúng tôi đầy ngạc nhiên và tò mò, rồi đột nhiên nó ra hiệu cho chúng tôi. Tôi nhìn Lucy, cô ấy không di chuyển. Tôi quay lại nhìn con quỷ, nó nhìn tôi chằm chằm.
Lại gần nó, đây không phải nỗi sợ thứ mà mình không biết, mà là sợ anh chàng nhỏ bé này. Và tôi cảm thấy chả có gì phải sợ. Khi tôi chỉ còn cách nó một, nó mở rộng bàn tay.
"Uh. Chào "Tôi bắt tay nó. Nó gật đầu, nhấp nháy đôi mắt lớn màu vàng của nó lên nhìn tôi.
"Um, bạn là người chăng mấy sợi dây này?" Nó gật đầu háo hức. Tôi gọi Lucy, nhưng cô ấy vẫn đứng yên.
"Có rất nhiều người như bạn?" Nó gật đầu. Tôi muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng dường như bây giờ tôi đã bị mắc kẹt với những câu hỏi chỉ trả lời có hoặc không.
"Chúng tôi có ý chí tự do không?"
Nó chỉ nhìn tôi, buồn bã. Tôi ngay lập tức cảm thấy khó chịu ở bụng, và không thể nhìn con quái vật nhỏ nữa. Tôi nắm tay Lucy, người đã nghe cuộc trao đổi của chúng tôi, và chạy lại ngồi trên lề đường, lấy tay ôm đầu.
"Đi nào."
Chúng tôi bước vào ngôi nhà của Lucy, và tôi đã pha cho cô ấy một tách trà. Khi tôi tìm thấy cô trong phòng khách, cô đã cởi trói con chó của cô và được ôm nó, khóc. Tôi đặt trà xuống và ngồi bên cạnh cô.
"Tớ rất sợ hãi." Cô thì thầm sau mười phút thổn thức. Tôi không trả lời. Tôi không thể.
"Tớ sẽ đi ngủ" Cô lầm bầm, và dưới trong phút. Và đột nhiên thấy mí mắt mình nặng trĩu.
Tôi quỵ xuống tấm thảm, và điều cuối cùng tôi nghe trước khi ngủ thiếp đi là tiếng nhiều đôi chân nhỏ gần đó.
Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều ngày hôm sau, như thể toàn bộ chỉ là một giấc mơ. Tôi có thể tin nó chỉ là giấc mơ nếu tôi không bị đánh thức bởi mẹ của Lucy sáng hôm đó.
Trong bữa ăn sáng, Lucy hỏi tôi lý do tại sao tôi trông rất xanh xao và lo lắng. Tôi quay sang cô và mỉm cười, lầm bầm cái gì đó rằng tôi bị bệnh.
Nhưng sự thật là, tôi sợ vì tôi không thể nhìn thấy bất kỳ sợi dây nào, và tôi tự hỏi liệu hành động của tôi đã thực sự là của riêng tôi.
2/ DEAD.txt
Xin chào mọi người
Tên tôi là Robin. Hôm qua tôi vừa nhận được một cái e-mail từ một trong những người bạn ảo trên mạng, Nick. Tiêu đề của nó là “DEAD”, và trong đó chỉ có mỗi chữ DEAD và một tập tin txt tên là DEAD.txt
Trong đó có nội dung sau đây:
Những lời cuối của tôi trên cõi đời này, lúc 23 giờ 33 phút khuya, ngày 8 tháng 7 năm 2012
Tôi đang sợ lắm. Tính mạng của tôi đang ở mức ngàn cân treo sợi tóc. Để tôi kể cho các bạn nghe chuyện gì đã xảy ra. Nực cười thật. Có ai ngờ rằng internet và bệnh hoang tưởng đón nhận (Paranoia) sẽ dẫn đến cái chết của mình đâu chứ?
Mấy ngày trước tôi có đọc Creepypastas. Phải nói là tôi đọc quá nhiều, cho đến mức mà tôi bắt đầu trở nên hoang tưởng cực kì nặng.
Không chỉ có hoang tưởng không thôi đâu. Tôi điên rồi.
Hôm nay có một điều gì đó rất lạ đang diễn ra. Tôi tỉnh dậy, đứng lên, mặc quần áo rồi bật máy lên lướt internet. Cũng bình thường như mọi ngày thôi. Cơ mà không hiểu tại sao đầu óc tôi lại luôn hướng về mấy cái bài creepypasta đó.
Dù rằng tôi đã tự trấn an mình rằng nó chỉ là đồ giả thôi, không việc gì phải lo, chúng vẫn bám riết lấy tôi.
Với bài Lavender Town đang quay mòng mòng trong tâm trí và hình ảnh của BEN như đang hiện thật rõ nét trước mắt, tôi gần như phát điên lên. Tôi cố gắng tản lờ chúng đi bằng cách mon men xuống tủ lạnh (lúc chán thì tôi cũng hay ăn vặt lắm). Lúc đó là khoảng 10 giờ 53 sáng. Tự nhiên chuông cửa nhà tôi reo lên. Bởi vì nhà bếp nằm khá gần cửa ra vào nên tôi không tốn nhiều thời gian để đến mở cửa lắm. Khi mở cửa ra thì chả có ai cả. Ngoại trừ một thứ. Có lẽ đó là thứ kinh khủng nhất mà tôi từng thấy: một bức thư gửi cho tôi.
Trước khi đem thư vào trong, tôi kiểm tra lại thật kỹ để xem coi còn ai ở ngoài không. Thậm chí tôi còn thét lên nữa cơ, nhưng dĩ nhiên là chả nhận được một câu trả lời nào hết. Tôi vào nhà, vào phòng cách và mở thư ra đọc.
Thư nó viết thế này:
“Ta chính là kẻ đang quan sát mi bấy lâu nay. Ta chính là kẻ đã bám theo mi qua bao ngày. Ta ghét mi tận xương tuỷ. Và ngày hôm nay, chính ta sẽ kết liễu mạng sống của mi. Mi là con mồi của ta. Ta săn tìm mi như thể mi là một con thú tội nghiệp. Ta sẽ giết mi một cách tàn bạo nhất có thể”
Chữ viết màu đỏ ngầu, trông cứ như là máu ấy. Tôi tự trấn an mình rằng đó chỉ là mực đỏ thôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mấy thằng bạn khốn nạn của tôi lại chơi ác với tôi như chúng thường làm, nên như bình thường tôi sẽ bơ mẹ nó đi. Nhưng chẳng hiểu sao lần này chúng nó lại đi xa đến mức này?
Ngay khi vừa đọc xong thư, tôi bước lên lầu và tiếp tục làm những gì còn đang dở dang lúc nãy. Khoảng sáu giờ chiều, bụng tôi lại sôi lên vì đói. Tôi bước xuống nhà làm bữa tối cho mình. Khi tôi đang nấu ăn, tôi vô tình nhìn thấy có một thứ gì đó rất đáng sợ ở bên ngoài. Có ai đó đang đứng trong gara của tôi, theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi. Tôi không thể thấy rõ hắn được, vì hắn đang đứng ở nơi khuất bóng. Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trắng bệch, hắt sáng của ánh phản xạ lại ánh đèn mờ trên cao về phía mình. Tôi sợ quá. Tôi đóng sầm cửa sổ lại và lấy ra một con dao Thái Lan để tự vệ.
Khi đang ăn trong phòng khách, tôi lại thấy hắn, nhìn chăm chăm về phía tôi từ ngoài vườn. Mẹ kiếp, sao thằng đó đi nhanh vậy!? Tôi gọi cho cảnh sát, thầm hi vọng rằng có lẽ họ sẽ tống cổ được thằng điên đó ra khỏi nhà tôi.
Khoảng 7 giờ 51 phút, khi vừa ăn xong thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi nhìn thấy bộ quân phục màu xanh (nhân tiện, tôi sống ở Đức) hiện ra đằng sau tấm cửa kính trong suốt. Tôi mở cửa và kể rõ sự việc cho các sĩ quan cảnh sát nghe.
Họ bao vây nhà tôi và lục soát khắp nơi khoảng 20 phút. Chả tìm được gì cả. Cuối cùng tôi phải xuống nước xin lỗi vì đã “làm phí phạm” thời gian quý báu của họ.
Sau đó, tôi lại trở lên lầu và lại nghe thấy tiếng động ở dưới nhà. Đầu tiên là tiếng cửa mở, sau đó là tiếng người chạy huỳnh huỵch lên cầu thang. Tôi phóng ngay đến cửa phòng và khoá chốt lại trong hoảng loạn.
Ngay bây giờ, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở bên kia cánh cửa. Đôi khi “nó” thét lên rằng nó biết tôi đang trốn ở đó. Thi thoảng nó tung cước vào cửa và tường tôi vài phát, khiến tôi sợ điếng hồn.
Tôi không có điện thoại ở bên mình. Tôi không có gì để tự vệ cả. Tôi không thể tự cứu mình ra khỏi tình cảnh này được. Tôi sẽ chết mất.
Điều cuối cùng tôi có thể làm là viết tất cả ra và gửi nó cho bạn tôi, Robin.
Robin à, nếu cậu có đang đọc bài này thì xin cậu HÃY ĐĂNG NÓ LÊN MẠNG, NGAY LẬP TỨC!!!
Kí tên
Nick
Từ đó trở đi, tôi không còn thấy cậu ta lên mạng nữa. Tôi không biết “creepypasta” là cái gì hết, nhưng tôi đã tự tìm nó trên Google và cuối cùng đến được diễn đàn này. Tôi quyết định đăng nó lên đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Nick, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy vẫn ổn…
3/ Dây
Bạn đã bao giờ có cảm giác ai đó trong nhà bạn và rồi tự nhủ ‘không có gì đâu’? Đôi khi, sợ những thứ chưa biết còn hơn là phải đối mặt với một mối nguy hiểm thực sự, cụ thể. Mặc dù chả có gì cả. Một lần, chức năng nhắn tin của điện thoại tôi hỏng, khi và tôi chỉ có thể gọi điện từ phòng khách. Một lần khác, tôi thề ai đó đã đụng vào bàn làm việc của tôi, hoặc có thể chỉ là tôi nhớ nhầm.
Nhưng bạn sẽ làm gì nếu có gì đó thật sự xảy ra? Bạn sẽ chạy hay làm ngơ nó như tôi?
Thứ hai tuần trước là một ngày hoàn toàn bình thường. Tôi thức dậy, đánh răng, thay đồng phục,…những việc mọi sáng tôi đều làm. Có vẻ như nó là một ngày bình thường, cho tới khi tôi thấy những sợi dây.
Có khoảng ba, bốn sợi dây dày, rối tung ở trong phòng tôi, chúng mắc từ tường qua giường tôi, có cái mắc ngoài cửa sổ, thật lạ là tôi chưa thấy chúng trước đây bao giờ. Chúng được mắc vào những cái đinh trên tường, tôi cũng chưa từng thấy mấy cái đinh đó bao giờ.
Không ai có thể vào phòng tôi mắc đống dây này khi tôi đang trong phòng vệ sinh. Đó mới là buổi sáng, vì buồn ngủ nên tôi không nghĩ gì nhiều, tôi tháo chúng ra, cuộn lại trên bàn và đi học.
Nhưng khi ra ngoài, tôi thấy hàng trăm sợi dây khác, buộc giữa các nhà, xung quanh ô tô, trên cành cây…Đây quả là một trò đùa công phu. Có thể có máy quay giấu ở đâu đó, những người làm chương trình ẩn nấp, chờ ai đó vấp ngã là chạy ra và cười.
Tôi tiếp tục đi đến trường, tất cả mọi người ngọa trừ tôi bị buộc vào cánh cửa, ở trường, các nhóm bạn bị buộc vào nhau, giáo viên bị buộc vào bàn. Thật kì lạ, nhưng tôi chỉ thắc mắc tại sao tôi không bị buộc vào đâu.
Khi bạn tôi, Lucy, ngồi xuống bên cạnh tôi trong tiết học đầu tiên, cô ấy bỏ cặp vào lòng tôi, dựa cằm vào tay và nhìn ra cửa sổ xuyên qua tôi.
“Hey Lucy”
Cô ấy không trả lời.
“Thôi nào, cậu làm sao thế?”
Cô ấy bắt đầu lấy sách ra khỏi cặp, các quyển sách buộc vào tay cô ấy. Tôi cười, kéo mạnh một sợi dây ra khỏi cuốn sách. Cô ấy dường như không để ý mà thả nó xuống sàn nhà không do dự.
“Um” Tôi cúi xuống nhặt quyển sách lên cho cô ấy, Lucy vẫn không phản ứng gì.
“Tốt thôi nếu cậu muốn thế!” Tôi cười nói, cố gắng che giấu vẻ lo lắng. Tôi kéo tất cả các sợi dây buộc vào cô ấy và cuộn chúng lại. Cô ấy chớp mắt, quay sang nhìn tôi chằm chằm:
“Ôi chúa ơi, Martin, cậu cứ như ninja ý”
“Tớ ngồi đây 10 phút rồi” Tôi cười, cuối cùng cô ấy cũng ‘nhận ra’ tôi.
“Mấy sợi dây này ở đâu ra thế?” Cô ấy hỏi.
“Cậu đùa tớ à?...”
Cô ấy đứng dậy, đi tới góc lớp, không ai để ý.
“Chúng không có ở đây một phút trước, cậu có thấy chúng không?” Lucy hoảng sợ hỏi.
“Không, cậu không….” Tôi đang nói thì ngừng lại vì tiếng giáo viên đóng cửa. Mọi người, ngoại trừ tôi và Lucy đứng dậy chào, nhưng có vẻ như không ai để ý đến chúng tôi.
“Mọi người cứ lờ tôi đi cả ngày” Tôi nói với Lucy, quay sang phía bàn giáo viên “Hey, con chó! Đừng có dạy nữa!”
Không phản ứng.
“Mình không thể chịu nổi cái này nữa” Lucy chạy ra ngoài lớp. Tôi chạy theo, không ai có vẻ thấy chúng tôi.
Chúng tôi lang thang khắp các hành lang, vào các lớp học, cứ mỗi khi chúng tôi cới dây giữa ai và đồ vật gì đó, cứ như thể chúng đột nhiên không quan trọng với họ. Chúng không hề tồn tại.
Tôi chỉ cho Lucy thấy con phố bên ngoài, có nhiều chỉ hơn so với lúc tôi đến. chắc là gấp đôi. Chúng tôi cẩn thận đi qua đống dây rối đó, tới cửa hàng cà phê. Bạn sẽ làm gì trong hoàn cảnh của chúng tôi? Như tôi đã nói, đôi khi, sợ thứ mình không biết còn hơn là đối mặt với cái gì đó cụ thể. Tôi gợi ý tháo chỉ ở vào người ra như tôi đã làm với Lucy, cô ấy phản đối, nhớ lại mình đã thấy kinh khủng như thế nào khi thấy đống chỉ.
Trong quán cà phê, chúng tôi lấy một vài cái bánh mì và đồ uống từ tủ lạnh. Chúng tôi tìm một bàn, cởi tất cả các sợ dây gắn liền với những chiếc ghế, và ngồi xuống. Cả hai chúng tôi ăn trong im lặng, chúng tôi quá sợ hãi, cố gắng bình tĩnh bằng cách nhìn những người lạ trong quán.
Sau hai mươi phút, Lucy nói. "Bây giờ cô ấy sẽ lấy bánh sandwich." Cô ấy nói, chỉ vào một cô gái trong cửa hàng. Cô ấy bước đến tủ lạnh và lấy bánh sandwich trói vào cô. "Cô ấy trả tiền và đi." Cô ấy đã làm như vậy. "Anh chàng này không có ý định trả tiền." Tôi thấy một người đàn ông lấy cà phê của mình và chạy ra khỏi cửa hàng, hai người chủ bực tức không biết làm gì.
"Điều này thật là khủng khiếp." Lucy rên rỉ. "Làm ơn đi di. "
Ở ngoài cũng chả khá hơn tí nào., mọi người cứ đi theo sợ dây của họ, làm những việc thường ngày. Lucy thấy mệt mỏi và muốn về nhà ngủ, tôi đồng ý, cùng cô ấy về nhà.
Bên ngoài thị trấn có ít dây ơn và chúng tôi giả vờ như không thấy chúng.
Khi tới nhà Lucy, cô ấy dừng lại, định nói gì đấy.
“Sao thế?” Tôi hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Nhìn kìa” Cô ấy chỉ vào nhà hàng xóm.
Tôi nhìn thấy nó, và tôi sẽ nhớ nó mãi cho đến ngày tôi chết. Một con quỉ con, có lẽ cao ba feet, đi bộ cùng với các đốt ngón tay của mình trên mặt đất, giống như một con khỉ. Nó có hai mắt màu vàng chiếm khoảng một nửa khuôn mặt, và không có miệng hoặc bất kỳ đặc điểm khuôn mặt khác. Nó đang cầm một cái búa và một quả bóng.
Nó đi một cách nhanh chóng và lặng lẽ từ cửa trước của ngôi nhà đến thùng thư. Nó dừng lại, đóng một cái đinh vào mặt bên của hộp, và buộc dây xung quanh nó. Nó quay lại nhìn chúng tôi, và dừng lại khi nó phát hiện ra chúng tôi.
Nó nhìn chúng tôi đầy ngạc nhiên và tò mò, rồi đột nhiên nó ra hiệu cho chúng tôi. Tôi nhìn Lucy, cô ấy không di chuyển. Tôi quay lại nhìn con quỷ, nó nhìn tôi chằm chằm.
Lại gần nó, đây không phải nỗi sợ thứ mà mình không biết, mà là sợ anh chàng nhỏ bé này. Và tôi cảm thấy chả có gì phải sợ. Khi tôi chỉ còn cách nó một, nó mở rộng bàn tay.
"Uh. Chào "Tôi bắt tay nó. Nó gật đầu, nhấp nháy đôi mắt lớn màu vàng của nó lên nhìn tôi.
"Um, bạn là người chăng mấy sợi dây này?" Nó gật đầu háo hức. Tôi gọi Lucy, nhưng cô ấy vẫn đứng yên.
"Có rất nhiều người như bạn?" Nó gật đầu. Tôi muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng dường như bây giờ tôi đã bị mắc kẹt với những câu hỏi chỉ trả lời có hoặc không.
"Chúng tôi có ý chí tự do không?"
Nó chỉ nhìn tôi, buồn bã. Tôi ngay lập tức cảm thấy khó chịu ở bụng, và không thể nhìn con quái vật nhỏ nữa. Tôi nắm tay Lucy, người đã nghe cuộc trao đổi của chúng tôi, và chạy lại ngồi trên lề đường, lấy tay ôm đầu.
"Đi nào."
Chúng tôi bước vào ngôi nhà của Lucy, và tôi đã pha cho cô ấy một tách trà. Khi tôi tìm thấy cô trong phòng khách, cô đã cởi trói con chó của cô và được ôm nó, khóc. Tôi đặt trà xuống và ngồi bên cạnh cô.
"Tớ rất sợ hãi." Cô thì thầm sau mười phút thổn thức. Tôi không trả lời. Tôi không thể.
"Tớ sẽ đi ngủ" Cô lầm bầm, và dưới trong phút. Và đột nhiên thấy mí mắt mình nặng trĩu.
Tôi quỵ xuống tấm thảm, và điều cuối cùng tôi nghe trước khi ngủ thiếp đi là tiếng nhiều đôi chân nhỏ gần đó.
Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều ngày hôm sau, như thể toàn bộ chỉ là một giấc mơ. Tôi có thể tin nó chỉ là giấc mơ nếu tôi không bị đánh thức bởi mẹ của Lucy sáng hôm đó.
Trong bữa ăn sáng, Lucy hỏi tôi lý do tại sao tôi trông rất xanh xao và lo lắng. Tôi quay sang cô và mỉm cười, lầm bầm cái gì đó rằng tôi bị bệnh.
Nhưng sự thật là, tôi sợ vì tôi không thể nhìn thấy bất kỳ sợi dây nào, và tôi tự hỏi liệu hành động của tôi đã thực sự là của riêng tôi.
Xem phần 32 >>
<< Xem phần 30
Nhận xét
Đăng nhận xét