Cùng đắm chìm vào thế giới kinh dị và thần bí của Creepypasta.
1/ Tài khoản Facebook "Không xác định"
Bạn biết Facebook chứ? Hẳn là biết rồi. Bạn đã từng gặp phải tài khoản "Không xác định" trên Facebook? Nó để lại một cái status "Không xác định" ngay trên tường nhà của bạn. Phải biết rằng, những điều bạn sắp nghe đây... thực sự đáng sợ.
Khi tôi đang lướt mạng, xem mấy video hài của mấy người thất bại trong nhiệm vụ đơn giản, tôi nhận được một e-mail: " "Không xác định" muốn thêm bạn trên Facebook".Tôi chỉ đơn giản nghĩ nó là một trò đùa, hoặc là một chương trình tự động nào đó, nhưng tôi vẫn cứ đồng ý thêm bạn. Tôi bèn đi kiểm tra trang Facebook của nó. Rõ ràng, nó chỉ mới tham gia Facebook 20 giây trước. Nó cũng đã thêm một vài hình ảnh chỉ với màu đen và trắng cũng với mô tả "Không xác định" ngay bên dưới.
Tôi hơi khó chịu, nó muốn gì ở tôi chứ?
Tại sao nó tham gia Facebook chỉ để thêm bạn với tôi.
Sau đó, tôi nhận được một tin nhắn cá nhân từ "Không xác định":
1234H5678E9012L3456P7890
Rùng mình, tôi đóng tin nhắn và quay trở lại trang của "Không xác định" để kiểm tra thông tin xác nhận thì...trống trơn. Ngoại trừ sinh nhật của nó, đó là ngày hôm nay. "Không xác định" đang hiển thị offline trên Facebook, nhưng liền sau đó, khung chat Facebook xuất hiện và "Không xác định" đang cố gắng nói chuyện với tôi. Nó nói:
9i87g65n4o32r10e
Tôi nghĩ rằng đó chỉ đơn giản là một thằng nhãi đang cố trêu tôi, nên tôi chặn nó.
5 giây sau, lại một tin nhắn mới : " "00000000" muốn thêm bạn trên Facebook". Giờ thì tôi đi ngay tới trang của "0000000" xem mấy cái thông tin của nó có giống với tài khoản "Không xác định" không? Tham gia ngày hôm nay, và cũng sinh trong ngày hôm nay vào 18 giây trước, nhưng trên dòng thời gian lại có mấy cái ảnh kì lạ. Hình ảnh những con người đang hạnh phúc, một vài ngừoi đã trưởng thành, một số thì là những đứa trẻ, nhưng tất cả đều không hợp với trang cá nhân này.
Tôi mở album ảnh, và sau khi lướt qua những tấm ảnh về sự hạnh phúc tới kì lạ, tôi nhận ra một bức ảnh có tôi và bạn bè trong đó, những gương mặt vô hồn. Tôi đã bị sốc. Giờ thì tôi đã nhận ra rằng tôi đã bị quấy rối bởi một kẻ nào đó .... hoặc một cái gì đó. Và liền sau đó, tôi bất ngờ nhìn thấy một tấm ảnh về nhà tôi, với tôi đang ngồi đó, ngay sau chiếc máy vi tính, dường như được chụp... ngay.. lúc này.
Tôi đã rất sợ hãi và sốc. Tôi quá bất ngờ khi nhận ra bức ảnh này có thể biết chính xác nơi mà tôi đang sống. Tôi cuống cuồng đóng toàn bộ rèm và khóa chặt cửa ra vào. Tôi thở dốc và choáng váng. Không hề muốn động tới cái máy tính, nhưng rồi vẫn rờ tới nó : Tôi nhận được một tin nhắn từ "00000000".
"Tắt cái000webcam của mày đi, loài000người nhìn thật bẩn000thỉu khi chú000ng vã mồ000hôi".
Ngay lập tức, tôi thét lên và đập nát cái webcam chỉ với đôi bàn tay trần. Bàn tay tôi tứa máu, với những vết khứa của các mảnh nhựa.
Tôi liền chặn 000000 và sau đó thì tôi nhận được một tin nhắn, nhưng tôi không muốn động tới nó. Điện thoại tôi đã hết pin, nên tôi chẳng thể gọi cho ai, tôi lại càng không muốn ló đầu ra ngoài bây giờ. Lát sau, người hàng xóm của tôi đã để lại một mẩu tin nhắn trên tường:
"Con người nê00n khó00a cửa lạ00i".
2/ Tấm ảnh kinh hoàng và đáng sợ nhất tràn lan trên Internet
Hình ảnh này đã lan tràn trên internet hơn mấy năm nay rồi. Tuy nhiên, không ai biết nguồn gốc của nó đến từ đâu cả. Thông tin duy nhất mà chúng tôi có được là trong một đoạn băng youtube như sau:
"Cô bé ấy bị bỏ rơi và khước từ. Có một tin đồn cho rằng nếu bạn nhìn thẳng vào mắt cô ấy quá lâu, cô bé sẽ bước vào giấc mơ của bạn.
Xin lưu ý là tấm hình này đã được tạo ra bằng một phần mềm ghép ảnh đồ hoạ tân tiến nhất. Chính vì lí do đó nên nó sẽ được khắc sâu vào tiềm thức của bạn, dẫn đến việc bạn bị tổn hại thần kinh cực nặng. Kết quả là bức ảnh này có thể sẽ thay đổi cuộc sống của bạn mãi mãi. Vậy nên, xin hãy cân nhắc thật kĩ lưỡng trước khi xem. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra với bạn."
3/ Ảo ảnh sa mạc
Xin chào, tôi là Azul Flow (một cái tên Bồ Đào Nha, dù tôi không phải là người Bồ Đào Nha).
Một ngày bình thường như bao ngày khác, tôi đang tìm kiếm quyển sách có ghi các ngày nghỉ lễ vì gia đình tôi đang lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ, hơn nữa cũng sắp đến lần sinh nhật thứ 17 của tôi rồi.
Dù sao thì tôi cũng tìm được một chuyến đi khá là hấp dẫn, phù hợp mà mẹ tôi và chị gái tôi Sam (WTF, chị ấy có một cái tên bình thường >.<) có thể xoay xở để đi được. Chúng tôi sẽ đến sa mạc chơi.
Vì tôi không muốn dài dòng nên sẽ bỏ qua đoạn kể về một tuần dài đằng đẵng trước khi đi nghỉ, chuyển taxi lâu lắc đên sân bay và khi máy bay cất cánh. Khi máy bay đã rời khỏi mặt đất, một nữa tiếp viên hàng không đến gần tôi và bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi. Mắt cô ta bắt đầu đỏ dần lên như máu, rồi chuyển thành màu đen. Cô ta chìa bàn tay ra, tôi giật mình lùi lại. Khi tôi nhìn vào lòng bàn tay cô ấy, đó là một túi lạc rang. Tôi ngẩng lên nhìn cô ta, mắt cô ta đã trở lại bình thường từ lúc nào, cô ta hỏi nếu tôi có cần thêm lạc. Nghĩ về việc vừa xảy ra, tôi từ chối và nhìn ra ngoài cửa sổ. Quá buồn chán khi phải ngồi một chỗ trên máy bay, tôi bắt đầu ngủ.
Sáng hôm sau, chúng tôi đã tới sân bay. Cố gắng lách qua đám hành khách đông đúc, chúng tôi lên taxi và đi đến thị trấn gần nhất để nghỉ ngơi. Chúng tôi ở một khách sạn nhỏ. Đường phố và các toàn nhà rất bẩn và toàn cát, nhưng bên trong nhà cũng không đến nỗi nào. Sau khi đã dỡ bỏ hành lí, chúng tôi bắt đầu đi khám phá thị trấn. Chúng tôi nhận thấy trị trấn này không quá lớn, nên chúng tôi có thể đi riêng, làm bất cứ thứ gì chúng tôi muốn, và sau 2 tiếng sẽ trở lại khách sạn. Sam và tôi đi long vòng một chút rồi vào một nhà thờ mở. Không có ai ở đây. Sam bỗng nhận thấy có một bóng người trong phòng. Tôi cũng thấy một người, người đó đang lấy tay chỉ thẳng vào tôi! Tôi rón rén lại gần và nhận thấy người này có cặp mắt đỏ ngầu như máu, giống hệt cô ta! Tôi bắt đầu hoảng loạn và cảm thấy như mình sắp ngất. Nhìn kỹ lại, bóng người đó dần dần trở thành bức tượng hình chúa Jesus đang cầm quyển sách.
Chị gái tôi nói rằng không thấy những gì tôi đã thấy, tôi cũng nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh sa mạc mà thôi, nhưng tốt hơn hết tôi nên kể với mẹ về điều này. Tôi trở về khách sạn với Sam. Thật kỳ lạ, khi tôi trở về chỗ cái khách sạn đáng ra nên ở đó, nó đã biến mất! Tôi rất bối rối, chắc chắn ai trong trường hợp của tôi cũng thế. Cả tòa nhà đã biến mất. Khi tôi quay lại, Samantha cũng biến mất luôn. Tôi trở nên sợ hãi và bối rối và bắt đầu đi loanh quanh trong vô vọng hàng giờ đồng hồ. Thị trấn nhỏ trở nên lạ lẫm và mờ ảo dần. Tôi không biết mình đang đi đâu, dường như não tôi có ai đó điều khiển. Tôi cứ tiếp tục đi cho đến khi trời đã tối và trăng đã lên cao. Tôi tìm thấy một cái hàng nhỏ, không có ai ở đây cả, tôi quyết định sẽ ngủ lại trong hang để lấy lại sức.
Sau một đêm trằn trọc khó ngủ vì tiếng sói hú đêm, tôi tỉnh dậy. Bầu trời xanh và quang đãng, mặt trời chiếu vào những đám mây khiến chúng trông như đang rực lửa. Nhìn ra ngoài cái hang, tôi tưởng như mình đang bị ảo ảnh hay gì đó, vì trước mặt tôi là một hồ nước với hai cây cọ. Không lưỡng lự, tôi nhảy ngay vào làn nước mát dưới hồ. Nước trong nên tôi đã uống rất nhiều. Sau khi lấy đầy chai nước, tôi bắt đầu đi về hướng thị trấn. Khi mặt trời lặn dần sau lưng tôi, tôi nhận thấy trên sa mạc có người, thậm chí có cả xe đẩy bán kem, công viên và những ngôi nhà thành phố.
Mắt tôi bắt đầu mờ dần khi nhìn những khu phố quen thuộc ở nơi tôi ở. Tôi bước đi, những chướng ngại vật mà tôi tưởng là cát như ô tô, hàng rào hóa ra lại rất thật. Tôi tìm nhà của mình, và khi đã tìm thấy, tôi đứng lặng hồi lâu vì nó quá giống thật. Tôi bước tới và mở cửa, cảm giác như đây không còn là ảo ảnh nữa. Tôi lên phòng tôi, bật máy vi tính, mở creepypasta và bắt đầu viết câu chuyện này. Trời rất là nóng và cái ảo ảnh về ngôi nhà, máy vi tính, con người dường như rất thật. Bây giờ tôi phải tìm thông tin về cái thị trấn ở sa mạc mà gia đinh tôi đã mất tích, cũng như tôi đang mắc kẹt ở đây. Tôi sẽ không nêu tên nó ra ở đây để các bạn không đi đến đó và trải qua những gì tôi đang trải qua…
Ảo ảnh có thể rất thật.Nó thật đến nỗi bạn không biết cái gì là thật nữa.
4/ Cười
Sáng nay tôi bước ra khỏi buồng tắm và nhìn nhà vệ sinh của mình: tường sơn máu trắng, sàn lát đá trắng, bồn rửa tay và kệ đỡ với kem đánh răng ở trên. Ba trên bốn bóng đèn ở trên cái gương vẫn sáng tốt – 100 watt; bóng đèn sạch, sáng vừa đủ trong căn phòng nhỏ. Bình thường tôi hay dậy muộn, nên tôi thường hay bỏ qua phần cạo râu. Dù sao thì cô ấy cũng thích tôi không cạo râu. Tôi đang tính nuôi tóc mai kiểu sườn cừu, cô ấy sẽ đá tôi ra khỏi nhà vì điều đó.
Tôi liếc qua cái gương và nhận thấy mình đang cười, một cái cười nhe răng. Tôi thậm chí còn không biết rằng tôi đang cười.
Buổi tối, tôi vào nhà tắm trước khi đi ngủ. Có vấn đề gì đó với mấy cái bóng đèn. Cả ba bóng vẫn sáng, nhưng thay vì màu sáng trắng như bình thường, đó là một màu nâu nhờ nhờ, đèn thậm chí còn không chiếu sáng hết cả căn phòng. Đáng lẽ tôi nên lấy bóng đèn mới ở bếp, nhưng tôi đang bận. Cái hẹn chết tiệt, cô ấy đóng sầm cánh cửa căn hộ trước mặt tôi.
Bạn nghĩ rằng cái cười nhe răng ngớ ngẩn của tôi sáng nay đã biến mất, nhưng khi tôi quay trở lại vào nhà tắm, nhìn vào gương, gương mặt của tôi vẫn giữ nguyên trạng thái ấy. Tôi sờ vào mặt, rõ ràng tôi không cười, nhưng ở trong gương, tôi đang cười nhăn nhở.
Trong ánh sáng lờ mờ thì khó có thể làm rõ được… nhưng bạn đã bao giờ thực sự đếm xem bạn có bao nhiêu cái răng nhe ra khi bạn cười chưa? Tôi gí sát mặt vào gương và bắt đầu đếm. Một, hai, ba, bốn – không ngờ miệng tôi lại rộng đến vậy – chín, mười, mười một – tôi không thể nuôi tóc mai kiểu sườn cừu được nữa. Khóe miệng tôi xẻ đến tận mang tai. Tôi không hề có cảm giác mình đang cười. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đếm, vì tò mò.
Nhận xét
Đăng nhận xét