Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 27)

Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 27)

Tuyển tập những mẩu truyện Creepypasta hay nhất - phần 27.

1/ Tôi đã nói để bạn cười

Hôm đó là ngày 2 tháng 1, 2:04 sáng. Tôi thức dậy bởi tiếng gõ cửa. mỗi 3 giây 1 lần gõ. Tôi ngồi dậy và bước ra cầu thang đi xuống. Càng đi xuống tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, giống tiếng tim đập hơn là gõ cửa. Khi tôi đến ngay cánh cửa, tiếng gõ dừng lại, tôi nhìn ra ngoài và chẳng có ai ở đó.

Tôi trở về phòng và nằm lên giường, suy nghĩ chắc chỉ là một trò chơi khăm của bọn con nít. 4:21 sáng tôi thức dậy bởi tiếng đóng cửa. Tôi nhảy dựng lên, sợ hãi. Nhìn qua cửa sổ lạnh buốt tôi tìm thấy dòng chữ Cười đi viết ngay ở đó. Tôi lấy cái điện thoại kế bên, chuẩn bị gọi 911, và chỉ nghe được dòng chữ nói là Ta kêu ngươi cười đi mà . Tôi đã khóc và bỏ chạy thục mạng ra ngoài.

Ngay khi tôi chạy ra ngoài và gõ cửa nhà hàng xóm đối diện đường bên kia. Họ đã đưa tôi vào và giữ tôi trong khi tôi khóc sướt mướt. Họ gọi cảnh sát. Đúng 5:42, cảnh sát đến nhà hàng xóm và sau khi đã khám xét nhà tôi kĩ càng. Họ nói rằng chẳng có bằng chứng nào nói là có người đột nhập vào nhà tôi ngoài tôi. Dòng chữ trên cửa sổ đã biến mất, cũng như là trên cái điện thoại. Họ bảo tôi rằng hãy ngủ đi và khuyên tôi hãy đi khám bác sĩ về căng thẳng và suy nhược thần kinh. Chết tiệt. Tôi biết điều xảy ra với mình là sự thật.

Tối hôm sau, sau khi ở lại một ngày tại nhà hàng xóm, tôi quay trở về nhà. Tôi lên phòng ngủ và đặt một cái camera. Nó hướng thẳng đến cái cửa phòng ngủ. Tôi đặt chế độ quay và đi ngủ. May thay, tôi ngủ ngon giấc suốt đêm. Tuy nhiên, khi mà tôi xem lại đoạn băng, Tôi không thể nào tin vào mắt mình.

3 giờ sáng, có một thứ gì đó trồi lên từ dưới giường ngủ của tôi. là một người đàn ông trần truồng, gầy còm. anh ta đứng dậy và nhìn tôi ngủ trên giường. anh ấy cứ đứng như vậy gần như hàng giờ, không cử động. Và anh ta bắt đầu di chuyển. anh ta đi đến chiếc camera đến khi mặt anh ta hoàng toàn nằm gọn trong tầm nhìn. anh ta hoàng toàn nhợt nhạt và mạch máu gân máu đều lồi lên trên đầu. đôi mắt thì hoàn toàn đen, với một nụ cười trên gương mặt. Anh ta nhìn vào cái camera trong vòng 2 tiếng đồng hồ, không nháy mắt, chỉ nghiêng đầu qua lại.

Sau khi 2 tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào chiếc camera đã qua, anh ta trở về và đi xuống giường tôi . Tôi trả qua đoạn băng đến đoạn mà chiếu tôi lúc thức giấc và bước đến cái camera. Video đã ngừng. Tôi chết lặng trong sợ hãi. Đoạn phim cho thấy anh ta chui xuống giường chứ không rời khỏi. Dù cho đó là cái gì, nó vẫn ở đó.

2/ Vặn nhỏ lại đi!!! 

Tôi thường hay nghe nhạc vặn volume lớn rung nhà. Ít lâu sau, thính giác của tôi giảm đáng kể. Tôi vô cùng thất vọng nhưng không thể bỏ thói quen này.

Giá có ai nhắc nhở mình thì hay quá. Cơ mà giờ chẳng còn ai thèm nhắc tôi nữa. Mỗi lần tôi mở nhạc to là ngay lập tức mọi người đi chỗ khác hết cả vì ai cũng nghĩ nói với tôi như “nước đổ đầu vịt”.

Trong lúc tôi đang thất vọng thì tôi nhận được một link tải phần mềm. Phần mềm cảnh báo khi bật nhạc quá lớn. Tuyệt, đúng là thứ tôi cần. Giao diện phần mềm khá kì lạ. Nhưng dù gì cũng phải công nhận là ảnh nền đẹp lắm: Một cái kéo. Mỗi lần tôi bật nhạc quá to một chút là nó lại nhắc nhở bằng những âm thanh lia kéo xành xạch và ảnh nền cái kéo sẽ hoen rỉ đi ít nhiều.

Nhưng mà, nghe nhạc volume lớn không còn là sở thích của tôi nữa. Nó là thói quen luôn rồi. Nên đúng một tuần sau, tôi gỡ bỏ phần mềm.
Giờ thì tôi thực sự tự do rồi. Tôi mở nhạc hết cỡ. Mở volume rung nhà. Yeahhhhhhhhhhhhhh, có thế chứ, thế này mới là sống chứ!!!

“Xành xạch, Xành Xạch, XÀNH XẠCH,...” Tiếng lia kéo kì quái đó càng lúc càng to. Không thể nào, tôi gỡ phần mềm đó ra rồi mà. Cái hình nền của phần mềm bây giờ hiện rõ trên màn hình. Cái kéo không những hoen rỉ mà còn dính đầy máu.

3/ Alice, Hi sinh con người

Cho tới giờ, vụ án Alice vẫn là một trong những vụ án kì lạ và chưa bao giờ được phá ở Nhật Bản. Từ 1999 đến 2005, đã có năm vụ án diễn ra. Lẽ ra chúng đã là năm vụ hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không có những tấm bài mà hung thủ để lại ở mỗi hiện trường vụ án. Hắn luôn để lại một tấm bài (Dao động từ giết người này đến giết người nọ) sau mỗi lần gây án ở địa điểm gây án, trên đó có chữ "Alice" được viết bởi máu của nạn nhân.
Người ta tìm thấy rất ít đầu mối ở mỗi hiện trường vụ án, và cuối cùng thì vụ án đã chìm vào quá khứ. Sau đây là chi tiết mỗi vụ.

Sasaki Megumi

Nạn nhân đầu tiên là Sasaki Megumi, cô 29 tuổi, là chủ một nhà hàng. Người quen của cô nói rằng cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, khá nóng nảy và miệng lưỡi sắc bén khi nói chuyện với nhân viên của cô ta. Khách hàng rất ưa chuộng đồ ăn của cô và sự tận tâm vào công việc. Ngoài nhà hàng, Megumi rất hòa đồng và thường đi tới các bữa tiệc.
Chính sau một bữa tiệc thường ngày đó mà cô mất tích. Khi cô quyết định đi bộ về nhà từ nhà bạn vì hai nhà chỉ cách nhau một dãy và vì cô đang quá say để lái xe. Mặc dù vài người đã đề nghị chở cô về nhà nhưng cô đều từ chối. Cô rời đi vào lúc 1 giờ sáng, và đó là lần cuối cùng mọi người thấy cô, còn sống.

Buổi sáng hôm sau, một cặp đôi trẻ đang đi dạo trong rừng, cách nhà của Megumi khoảng 1 dặm bỗng thấy một vũng máu lớn trên nền đất, tạo thành một con đường kì quặc. Tò mò, họ đi theo. Đến cuối con đường máu, họ thấy xác của Megumi. Cô đã bị xé ra làm nhiều mảnh, treo trên các cành cây xung quanh. Cặp đôi đó nhanh chóng gọi cảnh sát.

Cảnh sát tìm thấy tấm bài được đút trong miệng Megumi. Một quân J bích với chữ "Alice" viết trên đó. Không có bất cứ một dấu vân tay hay một mẩu DNA nào được tìm thấy. Chỉ có một bãi nôn trên nền đất, mà cô gái trong cặp đôi đã tìm ra xác đã thừa nhận rằng nó là của cô.

Yamane Akio

Yamane Akio là một ca sĩ không mấy nổi tiếng chưa bao giờ hát ở bất kì nơi đâu ngoài các quán bar. Bạn anh ta nói anh là một người đàn ông tốt bụng không bao giờ mắng mỏ hay la hét với ai ngoài sân khấu. Sau cái chết của anh ta, ban nhạc đã quá sốc tới mức không còn muốn tìm ca sĩ mới.
Akio biến mất từ căn hộ của mình vào ngày 11 tháng 2 năm 2001. Những người chơi cùng ban nhạc là những người cuối cùng thấy Akio còn sống, vì họ đã luyện tâp cùng nhau tối qua. Tối đó. bạn gái tới thăm anh ta và ngạc nhiên khi thấy căn hộ trống trơn. Trong vài ngày, một hồ sơ tìm người mất tích được lập và cuộc tìm kiếm bắt đầu.

Trong cuốn băng an ninh của căn hộ, có một bóng người mặc áo trùm đầu xuất hiện và đi vào tòa nhà qua cửa sau rồi đi ra với một túi rác lớn phình ra một cách lạ thường. Sự xuất hiện lạ kì này chưa bao giờ được giải thích, và không một ai thấy hắn bằng xương bằng thịt. Mặc dù hầu hết đều tin hắn là hung thủ, nhưng không một ai thấy mặt hắn, và điều này khơi lên một số nghi ngờ.

Kai Sakura

Kai Sakura là một cô gái tuổi teen đã từng có cả cuộc đời mình phía trước. Cô là một cô gái rất ngọt ngào, được bạn bè và họ hàng quý mến. Ước mơ của cô là lên đại học và trở thành nhà thiết kế thời trang, rủi thay, một tuần sau khi tốt nghiệp trường cấp ba, cô mất tích.
Gia đình của Sakura trở nên hoảng loạn trong việc tìm cô, cả thị trấn tiếc thương cho cô gái nhỏ. Thi thể cô được tìm thấy hai ngày sau đó, dưới một ngôi mộ nông. Có vẻ như tên sát thủ không muốn giấu cô đi, ngược lại, hắn đánh dấu ngôi mộ bằng tấm bài "Alice": Quân Q nhép được dán vào một que củi và cắm trên mộ

Xác của Sakura đã bị cắt ra làm nhiều phần. Mắt cô bị móc ra, da bị lột và miệng bị xẻo to. Tên hung thủ khâu một cái vương miện lên đầu cô, cứ như là cô vẫn còn đang sống. Không có hành vi quấy rối tình dục.

Cùng với xác cô là một mẩu giấy, trên đó là vài dòng chữ cẩu thả. Trong đó có ghi những câu tối nghĩa và không liên quan tới nhau, thậm chí một số còn không đọc được. "Cái chết là một giấc mơ méo mó". "Nữ hoàng sẽ cai trị mãi mãi," và "Ha! Ha! Những kẻ đã chết thật là may mắn" là một trong số những câu đã được viết. Người ta không thể tìm bất cứ một văn bản nào có nét chữ tương tự.

Oshiro Hayato and Hina

Hai người này là những nạn nhân cuối, và cũng là những người có cái chết ít ghê rợn nhất. Hayato và Hina là hai chị em, họ rất gần gũi nhau. Hina là người chị với tính cách khá bướng bỉnh. Hayato là người em với trí thông minh thiên tài, cậu đã "nhảy cóc" một lớp và học chung cùng với người chị yêu quý của mình. Cả hai không hay đánh nhau như các cặp chị em khác 
Người ta tìm thấy cả hai chết trên giường của chúng vào ngày 4 tháng 4 năm 2005 vì bị tiêm thuốc độc vào người. Cánh cửa sổ trong phòng ngủ của cả hai để mở, và mọi người đều nghĩ tên sát thủ đã lẻn vào, đủ im lặng để không làm cả hai thức dậy, tiêm thuốc và lẻn ra. Cả hai đứa trẻ đều cầm trong tay quân Át Cơ mà khi ghép lại là chữ "Alice".

Có một dấu chân đẫm máu để lại trên tấm thảm, nhưng cảnh sát không thể điều tra kĩ hơn vì nó đã bị làm nhòe đi khá nhiều. Đây là đầu mối duy nhất ngoài những tấm bài tây mà hung thủ để lại hiện trường.

Một năm sau, mẹ của Hayato và Hina tự sát vì quá đau khổ. Cha của hai đứa trẻ vẫn sống tới ngày nay và đang phải tiếp nhận rất nhiều phương thức chữa bệnh để vượt qua cú sốc mất đi cả gia đình mình. Tại thời điểm hiện tại, ông ta đang rất sầu não và phải uống rất nhiều loại thuốc.

Ảnh hưởng

Không lâu sau cái chết của chị em nhà Oshiro, một người tên Suzuki Yuuto đã bị bắt vì tội giết người. Hắn là một tên vô công rồi nghề với vấn đề về thần kinh, hắn nói rằng hắn "không nhớ" mình đã ở đâu vào thời điểm diễn ra của bất kì vụ án nào. Đáng kết tội nhất, hắn lại có chiếc áo khoác của Yamane Akio với máu của chính Akio nhuốm ở cổ tay. Yuuto trở nên mê sảng và nói như điên như dại, khẳng định rằng "Một người đàn ông quỷ màu đen không có mặt" đã đưa cho hắn cái áo.
Yuuto sau đó được thả ra khi một nhà cư trú cho những kẻ vô gia cư cách nhà của Kai Sakura năm dặm nói rằng Yuuto đã ở chỗ họ khi Sakura bị giết. Vì con người không thể nào vượt một quãng đường năm dặm để bắt cóc và giết người rồi trở lại mà không gây nghi ngờ nên Yuuto đã được thả ra.

Vào ngày 30 tháng 4 năm 2008, một nhà sản xuất có biệt danh là Yugami-P đăng tải bài hát đầu tiên của ông lên nicovideo với cái tên là Hitobashira Arisu (Dịch thô là Alice của Sự hi sinh con người). Dường như bài hát này được dựa trên vụ án Alice. Nó kể câu chuyện của một giấc mơ nhỏ khi nó lôi kéo con người vào thế giới của nó, và kể lại câu chuyện của mỗi "Alice"

Bài hát có vài đoạn song song cùng với mỗi vụ giết người. Alice đầu tiên (Lồng tiếng bởi MEIKO) bị lạc trong rừng, nơi xác của Megumi được tìm thấy. Alice thứ hai (Lồng tiếng bởi KAITO) là một ca sĩ bị "bắn bởi một kẻ điên"

Alice thứ ba (Lồng tiếng bởi Hatsune Miku) được rất nhiều người yêu quý và đã trở thành nữ hoàng của một vương quốc. Rồi cô bị "một giấc mơ méo mó" chiếm hữu

Alice thứ tư (Lồng tiếng bởi Kagamine Rin/Len) là một cặp song sinh được coi như là một "Alice". Cặp song sinh có người chị "bướng bỉnh" và người em trai "thông minh". Nó cũng nói về việc họ "chưa thức tỉnh", có lẽ là để nói về cái chết của họ trong giấc ngủ. Những tấm bài với chất khác nhau cùng với những thi thể cũng được nhắc tới. Yugami-P không nói rằng bài hát này có liên quan gì đến Vụ án Alice nhưng hầu hết đều tin là như thế.

Nhận xét