Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 30)

Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 30)

Sau đây là phần 30 của dòng truyện rùng rợn Creepypasta.

1/ Facebook Friends

Bạn có biết nhiều người trên Face mà bạn không biết lại đang cố add bạn?

Và tôi là một trong số đó...

Tất cả bắt đầu vào khoảng một năm trước. Tôi không nhớ rõ lắm. Đã có có nhiều chuyện xảy ra kể từ khi đó.

Hãy bắt đầu từ đầu đã. Tôi chưa từng có ý định tham gia Face, tôi là thằng tự kỉ và cô độc trong lớp, và cũng chẳng có thằng bạn nào.

Tôi không muốn tự hạ nhục mình thêm bằng cách cho cả thế giới thấy dáng vẻ của một kẻ thua cuộc như thế này. Nhưng sau khi nghe mọi người nói về nó, tất nhiên là họ không nói với tôi, nhưng họ nói đú lớn để tôi nghe thấy.

Tôi căm thù cái kiểu không đứa nào thèm nói chuyện với tôi. Giống như tôi không hề tồn tại hoặc sự tồn tại của tôi chẳng có nghĩa lí gì với bọn chúng.

Quá mệt mỏi với cảm giác bị tẩy chay, tôi quyết định tự tạo ra cái tôi của mình trên Facebook. Tôi thấy sợ vì việc đầu tiên phải làm là cho mọi người biết tôi đang làm gì. Và tôi cũng cơ bản hoàn thiện nó với sự riêng tư và tự do tôi có.

Nực cười là tôi lại sợ những gì tôi viết sẽ chỉ khiến bọn theo dõi và giết người hàng loạt đe dọa, nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra cái sự thật đáng mỉa mai ấy. Bất cứ ai trên Facebook cũng chẳng thèm đếm xỉa tới tôi. Không "Tin nhắn", không "Thông báo", không cả "Đề nghị kết bạn". Chẳng khác gì thế giới thực, chỉ duy là cả thế giới đều có thể thấy nó.

Nhưng dù có cố gắng khám phá trang web, tôi vẫn cứ nhớ mãi cái việc đầu tiên tôi làm khi bắt đầu dùng tới Face. Tôi nhớ khá rõ, nó là một game liên quan tới cá, bạn cũng biết nó đúng không? Trò chơi thật sự là niềm đam mê với tôi, và tôi dành hàng giờ đồng hồ chỉ để mua những con cá yêu thích.... sau đó thì không cho chúng ăn và nhìn chúng chết dần. Nhìn mấy con cá giẫy chết thật là sướng. Và tôi có thể tiếp tục ngồi như thế mãi nếu như không bất ngờ xuất hiện một "Friend Request" (Đề nghị kết bạn). Tôi không thể tin nổi điều đó. Ai đó muốn kết bạn với tôi! Tôi hăm hở nhấp chuột vào nút đồng ý. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi có thể kể lại.

Và câu truyện của tôi bắt đầu:

Sau khi nhấp vào Profile (Hồ sơ) của anh ấy, tôi thấy Facebook cập nhật rất nhiều Status (Trạng thái) của anh, và mỗi status lại có không dưới 5 Likes (Thích). Tôi cũng muốn như thế. Và tôi bắt đầu lén lút add tất cả những ngừoi bạn trong Danh sách bạn bè của anh ấy. Nó mất tới năm tiếng, nhưng nó cũng đáng giá chứ. Không lâu sau, Face của tôi đã tăng từ một lên tới mười hai người bạn, dù tôi và họ hoàn toàn không biết nhau ... nhưng vì tôi và họ là bạn bè trên Face, tôi học được từ họ mọi thứ. ("mọi thứ"  )

Tôi mất thêm hai tuần để thêm bạn trong "Danh sách bạn bè" của họ, và sau đó lại add thêm bạn của những người tôi mới add. Đúng rồi, tôi đang dần trở nên nổi tiếng. Mọi người cuối cùng cũng đã biết tôi là ai.Trên cả tuyệt vời. Mấy thằng bạn ở trường thậm chí đã bắt truyện với tôi. Còn hơn cả điên nữa. Tôi bắt đầu thấy yêu Face mất rồi. Bạn cũng sẽ như thế thôi.

Tôi căm thù cái suy nghĩ về việc không biết mọi người đang nghĩ gì hay làm gì. Tôi ghét cái giờ học chó chết giống như trong địa ngục này. Nhưng tôi sẵn sàng dành từng giây để lướt web, và tôi bắt đầu mơ về nó, trước khi tôi chẳng thể mơ nổi nữa.

Chứng mất ngủ của tôi càng ngày càng nặng, chỉ vì tôi muốn dành từng giây của đời mình trên Face, nhất là khi mà năm học vừa mới kết thúc. Tuy nhiên, chính việc dành ra rất nhiều thừoi gian trên Face, tôi đã nhận ra mặt trái của nó. Có nhiều người đã từ chối đề nghị kết bạn của tôi. Tôi đã gửi cả chục ngàn dề nghị, nhưng rút cục vẫn chỉ có khoảng hai nghìn bạn (4 lần mình, vãi đái). Rõ ràng là có những kẻ có ý định chống lại tôi.

Tại sao bọn chúng không muốn làm bạn với tôi?

TẠI SAO?

Phải có cách nào đó để giải quyết cái lũ điên này. Đúng thế, tất cả những gì tôi phải làm là loại bỏ chúng.

Tôi vẫn nhớ nạn nhân vô tội đầu tiên của tôi. Thật sự thì cô ta chẳng có lỗi gì với tôi cả, cô ta còn quá trẻ và xinh xắn. Đôi mắt của cô ấy, tôi vẫn nhớ nó... với hai hàng mi đen nhánh.

Và... tôi nhớ nhất là cái chỗ máu loang lổ chảy ra và tiếng gào thét man rợ của cô ta.

Đó là một cảm giác khác lạ về nạn nhân đầu tiên, và nó lại sống lại mỗi khi tôi tìm đến một nạn nhân mới. Hãy nghĩ vè việc nếu như bạn nhận được lời mời kết bạn của tôi. Tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ về việc định từ chối nó... nếu tao là mày.

2/ The Bell Ringer

Tên tôi là Trey. Vài ngày trước người bạn thân của tôi đã qua đời. Điều làm tôi cảm thấy sốc là cậu ấy đã tự sát khi mà vài ngày trước cậu ấy còn đến nhà và tặng tôi một món quà. Tôi vừa mở nó ra vào hôm nay và bên trong là một quả chuông. Tôi cầm nó lên xem rồi đặt lên bàn để đi ngủ.

Lúc này đang là rất khuya nhưng tôi bỗng nghe thấy âm thanh gì đó... nó là tiếng leng keng của quả chuông. Tôi nhanh chóng nhìn về phía đã đặt quả chuông trước khi ngủ và những gì tôi thấy là một người đàn ông, chính xác hơn là một ông lão đang ngồi bắt chân trên sàn và rung cái chuông. Lúc này tôi cực kỳ hoảng hốt và tự hỏi làm sao một ông lão lạ mặt có thể đột nhập vào phòng mình và tại sao ông lão ấy lại ngồi đó rung quả chuông.

Nếu ông ta là kẻ trộm thì phải lấy đi thứ gì đó chứ nhưng không, ông ta không lấy gì cả mà chỉ ngồi ở đó, nhìn chăm chăm vào một khoảng không vô định và rung quả chuông. Tôi không biết phải làm gì vào lúc này nhưng cuối cùng tôi vẫn chìm sâu vào giấc ngủ.

Tôi thức dậy vào sáng hôm sau và thấy ông lão ấy đã biến mất còn cái chuông thì vẫn ở trên bàn như tôi đã đặt nó ở đó vào tối qua. Việc này vẫn cứ lặp đi lặp lại nhiều đêm liền cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi quyết định giáp mặt với ông lão vì thế đêm đó tôi nằm trên giường và giả bộ như mình đang ngủ. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở và ông lão đó bước vào.

Ông ta lấy cái chuông,ngồi xuống sàn và bắt đầu rung nó. Tôi cầm lấy chiếc đèn ngủ, thứ ở gần mình nhất ném thẳng vào ông lão nhưng trước khi nó kịp chạm vào thì ông ta đã biến mất. Tôi ngồi đó tự hỏi "cái quái gì vừa xảy ra thế ?"

Ngày tiếp theo, ông ta đã không đến.Nhưng bỗng có cái gì đó thôi thúc khiến tôi muốn rung quả chuông. Tôi tự hỏi có phải chính quả chuông đang kêu gọi tôi đến với nó không. Thế là tôi đến gần cầm nó lên và ngồi xuống. Tôi bắt đầu rung nó, cứ rung mãi,rung mãi và việc này thật...thú vị. Tôi cứ tiếp tục ngồi đó rung cho đến sáng hôm sau. Việc rung chuông cứ tiếp tục hằng đêm, tôi thật sự không hề thích vậy....nhưng có điều gì đó khiến tôi không thể dừng lại được.

Tôi nhanh chóng bỏ quả chuông vào một chiếc hộp và chuyển nó đến chỗ người bạn thân nhất của mình. Bây giờ...tôi đã được tự do. Điều còn lại phải làm lúc này là...bóp cò súng.

3/ Branche in the Wind

Cuối cùng tôi cũng đã về nhà. Sau một buổi tối làm tăng ca, tôi đã hoàn thành công việc sếp giao cho. Thật là tuyệt vời, tôi có một ngày thoải mái không phải làm gì, và tôi mong chờ đuợc gặp con trai tôi. Tôi đã thắng trong việc giành quyền nuôi con với vợ cũ. Tôi đã sửa lại căn phòng ngủ cũ cho con, sơn căn phòng màu trắng và thay đổi mọi thứ theo ý con. Khi tôi đang chất đồ dưới cầu thang thì nghe thấy tiếng con tôi:

‘Bố ơi, con không ngủ được, có một con quái vật bên ngoài cửa sổ’

Quái vật? Sợ ngủ một mình là bình thường với bất kì đứa trẻ nào.

‘Oh, đừng sợ con yêu, chỉ là cành cây bị gió thổi thôi mà, thấy chưa?’

Tôi chỉ cho con thấy cành cây đang đập vào khung cửa sổ. Con tôi bình tĩnh lại và hôn chúc tôi ngủ ngon. Cuối cùng cũng được ngủ, tôi buồn ngủ đến chóng mặt, tôi đi xuống cầu thang và nằm vật lên giường. Tôi phải đến trường con vào ngày mai để đăng kí học, rồi mua đồng phục, đồ dùng học tập… thật là khó để nghĩ gì khi buồn ngủ. Đúng lúc ấy lại có tiếng gọi, ôi, tôi buồn ngủ lắm rồi!

‘Bố ơi, con quái vật quay trở lại rồi’ Con tôi hét lên.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: chả có gì ngoài cành cây bị gió thổi đập vào. Để chứng minh cho con, tôi mở cửa sổ ra và quay về phía con:

‘Con thấy rồi đấy, chả có gì cả, chỉ là cái cây thôi, giờ đi ngủ đi, mai con còn phải đến trường đấy’

Nó giật mình vì tôi mở cửa, nhưng tôi mệt quá rồi, tôi lại nằm vật lên giường. Và tôi nghe thấy tiếng khóc.

‘Thôi được rồi, bố sẽ ngủ cùng con’

Tôi quay lại phòng thằng bé, nằm xuống bên cạnh con.

Khi vừa nằm xuống nhắm mắt lại, tôi bắt đầu thắc mắc. Tôi mua ra trải giường màu trắng cơ mà? Tôi nhìn vào cổ họng bị rạch của con trai và nhận ra. Tôi nghe thấy tiếng con quái vật, không phải ở ngoài mà trong này, tôi cười như điên, tôi đã không nhận ra rằng vườn nhà tôi không có cái cây nào.

4/ Giường tầng

- Sẽ không có ai đến cứu mày đâu!

Đó là điều hắn ta thường nói mỗi đêm khi tôi ngập chìm trong một nỗi sợ hãi quen thuộc đối với anh trai tôi, người rất thích hành hạ đứa em bé bỏng của hắn. Mà điều đó diễn ra khá thường xuyên. Hắn ta luôn tìm được niềm vui từ sự đau đớn khổ sở của tôi. Thực ra, đó là nguồn vui duy nhất của hắn.

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi khoảng 3 tuổi. Tôi vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết đêm hôm đó: Khoảng 9 giờ tối, mẹ bảo tôi dã đến giờ đi ngủ rồi. Mẹ bế tôi đặt vào tầng dưới của chiếc giường tầng được đóng bằng những thanh sắt cũ kĩ. Mẹ hôn lên trán tôi trước khi nói câu chúc ngủ ngon, tắt đèn rồi rời khỏi phòng mà không quên đóng chặt cửa. Tôi nhìn vào ánh sáng sáng lờ mờ trong căn phòng càng làm tăng lên vẻ ảm đạm hắt ra từ cái bóng của những đồ nội thất cũ. Tôi nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cái lò xo giường tầng trên. Tôi nhắm mắt lại và âm thầm khóc khi biết rằng cái trò chơi độc ác của anh trai tôi lại bắt đầu

Đêm nào cũng vậy, hắn ta lại gào vào mặt tôi bằng cái giọng léo nhéo như ếch kêu của hắn về những đau đớn và khốn khổ đang chờ đợi tôi:
- Sẽ không có ai đến cứu mày đâu!
Hắn ta lại bắt đầu:
- Sẽ không một ai có thể cứu nổi mày một khi tao kéo mày đi nơi khác.

Tôi nằm đó. Tôi sợ đến ức chỉ dám khóc thầm khi nghe hắn kể ra những hình thức tra tấn khủng khiếp mà hắn định dành cho tôi. Những cái kiểu như là từ từ bẻ gãy từng lóng xương trên cơ thể tôi, từ từng dẻ xương sườn tới từng đốt ngón tay, rồi mỗi khi có đoạn xương nào bình phục thì lại tiếp tục bẻ, cứ lành lại bẻ, không bao giờ ngừng.

Hắn ta nói với tôi ràng một ngày nào đó hắn sẽ thực sự làm những điều đó với tôi. Nhưng vây giờ, mọi chuyện thú vị hơn khi hắn ta cho tôi biết trước những ý định của hắn đối với tôi.

Anh trai tôi rất thích hành hạ tôi.

Đó là tuổi thơ của tôi, ít ra là đến khi tôi lên 7. Bố tôi nói rằng đã đến lúc chúng tôi thoát khỏi cái giường tầng đó. Ông đã mua nó khi mẹ mang thai tôi.

Chúng tôi sống trong một căn hộ nhỏ cơ khá ít phòng ở thành phố Luân-đôn. Vậy nên khi mẹ tôi thông báo cho bố ràng họ sắp có một cặp song sinh (tôi và anh trai), bố tôi sướng điên lên, cứ như là một đứa trẻ được nhận quà vào đêm Giáng Sinh vậy. Ông liền đi ngay tới cửa hàng nội thất và mua về cái giường tầng chết tiệt đó và nói rằng đó là giải pháp tuyệt vời cho sự chật chội của căn hộ. Mặc dù biết rằng chiếc giường này sẽ chỉ được sử dụng khi anh em tôi được 2 tuổi rưỡi, ông vẫn trang trí phòng ngủ của bọn tôi cùng với cái giường tầng đó hai tháng trước khi tôi ra đời.

Mặc dù tôi nói là "chúng tôi", thế nhưng anh trai tôi đã qua đời ngay khi mẹ sinh chúng tôi ra, vậy tôi nên nói là "trước khi tôi được sinh ra". Tôi không thể biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Tôi hầu như không bao giờ hỏi bố mẹ vì điều đó sẽ khiến họ buồn và rơi lệ… Đó là chuyện cấm kị của gia đình tôi.

Không hiểu sao tôi lại có trí nhớ tốt thế nhỉ. Những chuyện đó đã qua được hơn 20 năm. Bây giờ tôi cũng đã 27 tuổi. Tôi có một căn hộ riêng, một công việc ổn định và một bộ sưu tập tuyệt đẹp những loại thuốc ngủ.

Tối nay tôi uống hơi nhiều. Tới giờ tôi mới được lên giường đi ngủ. Hắn ta vẫn không chịu để tôi yên giấc. Ôi chúa tôi, tôi quên béng mất cái giường tầng chết tiệt ấy. Ít nhất là khi hắn còn nằm trên cái giường trên, tôi vẫn không thể thấy được hắn.

Hắn vốn thích hành hạ tôi lắm mà!

Nhận xét