Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 64)

Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 64)

Bạn tin linh hồn có tồn tại hay không?

1/ Linh hồn là có thật hay không?

Vào ngày 10-4-1901, một thí nghiệm khác thường đã được tiến sĩ Duncan MacDougall tiến hành tại Dorchester, Massachusetts, Mỹ để chứng minh rằng linh hồn của con người có khối lượng và có thể đo được chính xác.

Thí nghiệm độc đáo này được tiến hành trên 6 bệnh nhân đã tử vong. Những bệnh nhân này được đặt trên các cân công nghiệp Fairbanks đặc biệt trước khi họ qua đời. Tiến sĩ MacDougall dự định sẽ cân đo khối lượng cơ thể mỗi người trước và sau khi họ qua đời để xác định sự thay đổi cân nặng được đo bởi chiếc cân có độ chính xác cao này. Các bệnh nhân được lựa chọn đều trong tình trạng hấp hối, gồm 5 người đàn ông và một phụ nữ, và 2 trong số họ mắc bệnh lao.

Cùng với 4 bác sĩ khác, tiến sĩ MacDougall cẩn thận đo trọng lượng các bệnh nhân trước khi họ qua đời. Khi họ đã trút hơi thở cuối cùng, một sự kiện thú vị đã xảy ra.

“Đột nhiên, ngay sau khi qua đời, kim cân giảm đột ngột và không có dấu hiệu tăng trở lại. Khối lượng mất đi là khoảng ¾ ounce (tức là khoảng 21 gram)”- Tiến sĩ MacDougall viết.

Thí nghiệm được tiến hành trên bệnh nhân tiếp theo và cho kết quả tương tự. Tiến sĩ MacDougall nhận thấy ông đã phát hiện được điều gì đó thật phi thường. Một mẩu tin trên tờ New York Times ngày 11-3-1907 đã ghi lại khoảnh khắc lịch sử: “Khi sự sống chấm dứt, kim cân đột nhiên giảm đi và kết quả thật tuyệt vời, dường như có một thứ gì đó vừa tách khỏi cơ thể. Ngay lập tức các khoản hao hụt khối lượng thông thường sau khi chết đã được tính toán, nhưng chúng ta vẫn còn thiếu 1 ounce”.

Cả 5 bác sĩ đều tiến hành đo và so sánh kết quả giữa họ. Không phải bệnh nhân nào cũng mất khi một khối lượng cơ thể như nhau, nhưng sự giảm khối lượng có xuất hiện. Không may là người ta chỉ đo được kết quả từ 4 bệnh nhân vì các lỗi kỹ thuật, 2 bệnh nhân đã qua đời trước khi các bác sĩ kịp lắp đặt thiết bị.

Vậy sự mất trọng lượng là do đâu? Các bác sĩ đã tính toán tất cả những hao hụt có thể xảy ra như lượng không khí trong phổi hay các chất dịch trong cơ thể nhưng vẫn không thể giải thích lý do cho 1 ounce bị mất đi. Ở bệnh nhân thứ 3 có một biến đổi thú vị là khối lượng cơ thể không thay đổi ngay sau khi chết nhưng một phút sau trọng lượng cơ thể đã giảm đi 1 ounce. Tiến sĩ MacDogall đã giải thích sự khác biệt này như sau:

"Tôi tin rằng trong trường hợp này, linh hồn của người đàn ông vẫn còn lơ lửng trong cơ thể sau khi chết trong một phút trước khi nó được tự do, Không có cách nào tính toán được, tôi cho rằng sự khác biệt đó là do tính khí khác biệt của mỗi người”.

Sau khi thử nghiệm và hội chẩn với các bác sĩ tham gia khác, người ta xác định rằng sự mất mát trọng lượng trung bình của mỗi người là ¾ ounce . Tiến sĩ MacDougall kết luận rằng linh hồn con người nặng 21 gram.

Linh hồn là có thật hay không?

Tiến sĩ MacDougall đã tiến hành các thí nghiệm tương tự trên 15 con chó. Các thí nghiệm cho thấy không có sự thay đổi trong trọng lượng sau khi chúng chết đi. MacDougall kết luận rằng điều này có thể biểu hiện rằng chỉ có con người có linh hồn.

H.LAV.Twining, một giáo viên vật lý tại trường trung học Los Angeles Polytechnic đã thử tiến hành thí nghiệm tương tự trên chuột trong năm 1917. Kết luận của ông là phù hợp với của Tiến sĩ MacDougall. Không có độ lệch của trọng lượng khi các con chuột chết.

Tiến sĩ MacDougall là một bác sĩ đáng kính của Haverhill và là người đứng đầu của Hiệp hội Nghiên cứu trong lĩnh vực này trong 6 năm trước khi thí nghiệm chính thức. Mặc dù thử nghiệm này bị coi là phi đạo đức trong thời hiện đại và nó vẫn là một thử nghiệm độc đáo thu hút nhiều lời chỉ trích từ các tôn giáo khác nhau.

Tiến sĩ MacDougall thừa nhận rằng cần thực hiện nhiều nghiên cứu hơn để kiểm tra kết quả nhưng sau những thí nghiệm này, Tiến sĩ MacDougall đã chuyển hướng nghiên cứu khả năng bắt được hình ảnh linh hồn qua máy ảnh khi một người vừa qua đời. Không may là sự nghiệp của tiến sĩ không đạt được thêm thành tựu đáng nhớ nào từ sau thí nghiệm về khối lượng linh hồn. Tiến sĩ Duncan MacDougal qua đời vào năm 1920.

2/ Kế hoạch

Tôi không thích có chị hoặc em, vì như thế sẽ rất phiền phức. Nhưng tôi lại có 1 người chị, lớn hơn tôi 3 tuổi. Chị ấy khá đáng yêu và dễ mến. Nhưng cũng vì thế mà tôi càng ghét chị ấy hơn. chị ấy hơn tôi về mọi mặt, nhan sắc, cách ăn nói và cả cái cách cư xử không chê vào đâu được của chị ấy nữa. Chị ấy được sinh ra trước, không có nghĩa là chị ấy được quyền cướp hết mọi thứ tốt đẹp của tôi như thế. Có chuyện gì trong nhà bố mẹ đều nghĩ là tôi làm. Bề ngoài là một thiên thần, nhưng thật chất bên trong là quỷ dữ, tôi căm hận chị ấy.

Hôm đó, bạn chị ấy qua nhà chơi và thế nào cũng sai tôi chuyện này đến chuyện khác rồi còn bắt tôi dọn dẹp. Nên tôi đã có 1 kế hoạch thật sự hoàn hảo dành cho bà chị đáng yêu của mình...
Và giờ tôi đã có đồ trang trí mới cho căn phòng tuyệt vời của tôi

Hãy thử suy nghĩ xem người em đã lập nên kế hoạch gì?

//Lóc da may lại làm rèm cửa
Đầu thì treo trên tường và rạch vài vết sẹo cho giống vừa săn được 1 con gì đó!
Xương chân thì chặt từng khúc và treo trên trần nhà làm chuông gió với những sợi dây từ ruột non.
Tim thì ép dẻo lại và dán lên tường.
2 lá phổi ép xuống sàn nhà và sơn màu xanh lên tượng trưng cho sự sống.
Ngực thì người em lấy đó mà "dán" vào ngực mình.
Có vẻ được.

3/ 

Từ rất lâu rồi, có một cô gái đang lo lắng về làm da của mình. Chúng càng ngày càng lão hóa và nhăn nheo. Cô đã thử khá nhiều các phương pháp làm đẹp để cải thiện làn da của mình. Đến một ngày, cô nghe một số người bảo nhau rằng nếu bỏ mè đen vào trong nước tắm, nó giúp làn da đẹp một cách bất ngờ.

Nghĩ là làm, cô ta liền thử phương pháp này ngay lập tức. Sau vài giờ ngâm mình trong bồn, cô ta vẫn không muốn ra khỏi phòng tắm. Cô ấy chỉ nói: "Chỉ một chút xíu nữa thôi" khi ai đó muốn vào trong. Cảm thấy có chuyện đáng ngờ đang diễn ra, mẹ cô dùng hết sức mình để phá cửa, xông vào bên trong. Rồi một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt bà. Bà nhìn thấy vô số hạt mè dính khắp người con gái mình. Chúng dính khắp nơi, giữa các nếp nhăn và các lỗ chân lông… Và chúng đang bắt đầu mọc rễ. Còn con gái bà… Hình như cô ta mất trí rồi… Cô ta trở nên điên loạn, cố gắng nhích từng hạt vừng ra với một cây tăm !

4/ Aswang 

Xuất hiện thường xuyên trong các câu chuyện truyền thuyết ở Philippines, Aswang là loài ma nữ đáng khiếp sợ nhất quốc đảo vùng Đông Nam Á. Ban ngày, chúng đội lốt trong hình dáng con người, rồi biến thành các loài động vật và sinh vật có cánh khác nhau vào ban đêm. Hình dạng phổ biến nhất của Aswang là kiểu người lai dơi Manananggal, chúng có thể tách đôi thân mình và bay đi với đôi cánh sải rộng, ít gây tiếng động. Ma nữ Aswang có thể áp sát một người mà họ không hề hay biết.

Món khoái khẩu của ma nữ có hình dáng tựa ma ca rồng này là trẻ con và người chết. Sau khi no nê, chúng có thể biến hình thành chính hình dạng của những nạn nhân mà chúng vừa “giải quyết”. Người Philippines tin rằng có thể tiêu diệt loài Aswang bằng dầu dừa, muối hay nước tiểu người. Hoặc cũng có thể sát muối hoặc tỏi vào phần thân dưới bị tách ra của chúng để vô hiệu hóa khả năng ăn thịt và hút máu của phần thân trên.

Aswang

<< Xem phần 63

Nhận xét