Tuyển tập những câu chuyện Creepypasta hay nhất phần 79.
1/ Halloween đầu tiên của jimmy
Jimmy là một cậu bé. 8 tuổi, thông minh và có một chút hoang tưởng. Bạn thấy đấy, Jimmy chưa bao giờ có một Halloween thật sự. Cậu chỉ được ăn những viên kẹo còn sót lại mà bố mẹ cậu đưa cho. Một ngày nọ, Jimmy và bạn cậu, Leo, đã lên kế hoạch chơi trò "Cho kẹo hay bị ghẹo" (Trick or Treat). Thời gian rảnh trong lớp Toán, Leo đã giải thích tất cả về Halloween .
Kẹo và trang phục khiến họ suy nghĩ về việu liệu họ có khả năng trở thành "anh chàng" vào năm tới không. Và đặc biệt , những tin đồn. Những bóng ma, Ông Già Jenkins , Graveyard , chỉ là vài cái tên.
Jimmy hơi bối rối. "Đừng lo lắng, Jim.", Leo nói. "Chúng chỉ là những huyền thoại , truyền thuyết , những câu chuyện cũ thôi mà. " Jimmy có vẻ quan tâm.
"Còn Ông Già Jenkins? " Jimmy hỏi. "Ông ta chỉ là một người nông dân nóng tính. Ông thực sự là một người tốt.", Leo nói. Vì vậy, đêm nay là cái đêm Halloween đầu tiên của Jimmy.
Đêm Halloween thứ 4 là một đêm gió. Jimmy cải trang thành người nhện, và Leo là một ninja. Còn các bố mẹ sẽ nói chuyện , uống rượu và trò chuyện. Earl , anh trai của Jimmy , khoảng 14 tuổi đã được cho ra ngoài chơi "Cho kẹo hay bị ghẹo" và kể cho 2 cậu bé của một tin đồn về Halloween. Nhà số 66 đường 6 . Đường 6 là một khu vực đầy những kẻ lưu manh. Có tin đồn rằng tất cả trẻ em sẽ tập trung nói chuyện ở đó mỗi Halloween . Nhà số 66. Đó là một căn nhà cũ xây năm 1750. Nó bị bỏ hoang vào năm 1883 vì nhiều điều bí ẩn.
"221 năm sau, nó vẫn nằm ở đây." Earl nói. "Nhiều hoạt động bí ẩn hơn đã trở lại. Muốn đi không?" Họ đã chuẩn bị ít kẹo trong trường hợp họ cảm thấy đói. Earl mang theo nước và Coke Zero để lỡ họ có khát . Họ bước vào.
Có một cảm giác lạnh sống lưng. Lời thì thầm của cuộc sống trong quá khứ vang vọng từ cuối hành lang . Các cậu bé run rẩy từ đầu đến chân.
"Này, đó là những gì?", Earl nói. " Aahh ! " tất cả hét lên . Earl lăn trên sàn cười lăn lộn. Bỗng nhiên, cánh cửa đóng sầm lại.
Earl sợ điếng. Một hơi thở lạnh thổi qua cổ Jimmy. "OK Earl, đùa đủ rồi đấy. " Jimmy nói . " G- giúp.. t- tôi ... " Earl đã từ từ tê liệt mũi của mình. Cậu không thể nói . Nhưng cậu vẫn có thể thở được. Leo quay lại, và bắt đầu khóc. Earl đã chết một cách chậm rãi. Cậu có thể nói.
Tin đồn là nếu bạn bị tê liệt trong ngôi nhà đó , bạn vẫn có thể thở nhưng khi bạn ngủ thiếp đi, bạn sẽ chết ngay. "Thôi nào Jim", Leo nói, "Earl nói rằng anh ấy sẽ ở lại phía sau chúng ta.". Nên họ đi tiếp.
Họ đã lấy ít kẹo và nước ngọt, để lại phần còn lại cho Earl. Họ không biết rằng họ đã lãng phí 42% thức ăn. Họ quay sang phòng bên trái. Họ đã nhìn thấy một cái bóng. Bóng của một phụ nữ. nó màu xanh nhạt. Bạn có thể nhìn thấy trái tim bà ta. Từng nhịp đập. Đập mạnh. Một màn sương trắng đằng sau khi bà chạm tới các cậu bé.
" Hãy đến đây... Tôi biết số phận của các bạn, T." Bà đã kết thúc với một chữ T. Các chàng trai quá sợ hãi để thắc mắc. Họ chạy ngược lại. Nhưng, không có nơi nào để đi ngoại trừ cách cửa bên trái .
Họ đâm vào bức tường gần hành lang. Nó đổ sầm. Đó là một phòng ngủ . Một chiếc giường. Đồ chơi. Một cái đèn. Các lỗ hổng trên tường tự liền lại. Đột ngột , đèn bật sáng. Nó đủ dạng. Như một con ngựa , sao , hình tròn, và những hình khác nữa.
Sau đó, một cơ thể đang mục rữa của một cô gái khoảng bằng Jimmy lăn ra khỏi giường. " Chơi với tôi... O. " Một lần nữa, kết thúc khác với một thông điệp khác . Nhưng tại sao? Cố gắng thoát ra, Jimmy và Leo mở cửa. Người phụ nữ. Bà ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt họ . " G ", sau đó bà ta biến mất. G ? Bà ta có ý gì ? Họ nhận thấy cô gái ngày càng tiến gần họ. Họ đóng cửa lại. Họ nghe thấy một tiếng ' clunk ' và chạy đi mất.
Họ bước vào cánh cửa gần nhất từ chỗ cô gái. Khoảng giữa . Họ nghỉ một chút, hy vọng không bị giết. Họ đã có một số kẹo và nước. Jimmy bắt đầu khóc . Cậu biết Earl đã chết. Cậu trở nên mệt mỏi. Cậu bắt đầu lo lắng về gia đình của mình. Mẹ cậu, ông bà của cậu. Và cả bố. Bố cậu là một thợ săn ma và đã qua đời trong căn nhà này. Cậu nhận ra rằng, cậu đang ở trong chính căn phòng nơi bố cậu bị giết. Cậu không biết phải làm gì. Leo đã cố gắng để an ủi cậu. "Mình biết chúng ta không nên đến đây."
"Tao ghét Halloween. Tại mày. "Jimmy nói. " Tớ đã làm gì? "Leo hỏi. "Mày. Mày lừa tao vào đây. " Jimmy trả lời.
"Đúng, nhưng tớ chưa bao giờ muốn đến đây cả. Tớ biết những tin đồn. TỚ KHÔNG MUỐN ĐẾN ĐÂY! " Leo bắt đầu bật khóc. "Đừng khóc cậu bé.", một giọng nói thì thầm.
"Có một cái kẹo mút . " Một lollipop rớt xuống từ một bóng đen . Dành cho Jimmy . "Chúng tôi biết cha của cậu", giọng nói thì thầm . "Ông là một người rất tốt. "
"Đừng ăn kẹo " Leo nói.
" Tại sao? " Jimmy hỏi.
" Chỉ cần không ăn, OK? ", Leo nói.
"Được thôi" Jimmy nói . Anh nhìn bao bọc . Nó ghi "E". E ?
"H"' tiếng thì thầm nói khi Leo bắt đầu chảy máu . " Có chuyện gì vậy ? " Jimmy hỏi . Đột nhiên, tiếng thì thầm biến thành tiếng thét rất ma quỷ. " Con người CHẾT ! "
"E" được viết bằng máu trên người Leo . "R" được viết bằng máu trên Jimmy .
Ngày hôm sau, bảng tin đó được làm thành 1 chương trình. Các bố mẹ của nạn nhân được trả tiền để giữ kín chuyện. Nhưng trong danh dự của Earl , Leo, và Jimmy, những cái chuông gió đã được tạo ra. Một loại đặc biệt có một giai điệu nhất định . Vì vậy, nếu bạn mua chuông gió mà có âm thanh kỳ lạ, hãy biết điều này, chúng tôi có mặt ở đó. CÙNG NHAU (TOGETHER)
2/ Nghi thức
”Tập trung” là một trò chơi khá đáng sợ thường được chơi ở các tiệc ngủ (pajama party). Một số người nói rằng nó là một dạng của thôi miên. Mục tiêu của trò chơi là để tìm hiểu xem bạn sẽ chết như thế nào.
Để chơi, bạn chỉ cần hai người thôi. Bắt đầu bằng cách bảo người kia nhắm mắt lại. Rồi bạn hãy đứng sau lưng người đó, tụng những dòng sau trong khi thực hiện các bước của nghi thức.
• Trong suốt phần điệp khúc, đấm nhẹ vào lưng của người bạn cùng chơi trong khi bạn tụng.
• Suốt những đoạn thơ, hãy thực hiện những hành động được chỉ dẫn (được hành động bỏ trong ngoặc trước mỗi đoạn thơ) trong khi bạn đang tụng.
(Mỗi khi bạn nói điều này, đấm nhẹ lên lưng của người kìa bằng cả hai tay)
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người chết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
(Đoạn 1: Gõ nhẹ vào đầu của người bạn kia từ trên đỉnh, rồi đưa tay bạn xuống dần ở cả hai bên đầu người đó (dọc thái dương)
Đập một quả trứng trên đầu của mi.
Hãy để lòng đỏ chảy xuống, lòng đỏ chảy xuống.
Đập một quả trứng trên đầu của mi.
Hãy để lòng đỏ chảy xuống, lòng đỏ chảy xuống.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người chết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
(Đoạn 2: Dùng bàn tay vặn lên vai họ và tiếp tục làm như thế dọc xuổng cả hai cánh tay người kia)
Bóp một trái cam trên vai của mi.
Hãy để nước nhỏ xuống, nước nhỏ xuống.
Bóp một trái cam trên vai của mi.
Hãy để nước nhỏ xuống, nước nhỏ xuống.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người chết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
(Đoạn 3: Dùng ngón tay thọc hai bên tay của họ, sau đó tiếp tục thọc ngón tay của bạn dọc xuống bên tay người bạn đó)
Đâm mười cây kim vào hai bên tay của mi.
Hãy để cho máu nhỏ xuống, máu nhỏ xuống.
Đâm mười cây kim vào hai bên tay của mi.
Hãy để cho máu nhỏ xuống, máu nhỏ xuống.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người hết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
(Đoạn 4: Dùng tay đấm nhẹ vào lưng người đó rồi tiếp tục đấm dọc xuống lưng của họ)
Đâm một con dao sau lưng mi.
Hãy để cho máu nhỏ xuống, máu nhỏ xuống.
Đâm một con dao sau lưng mi.
Hãy để cho máu nhỏ xuống, máu nhỏ xuống.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
Con người chết, trẻ con khóc.
Tập trung, tập trung.
Tập trung vào những gì ta đang nói.
(Đoạn 5: Hãy tưởng tượng như đang quấn một sợi dây thừng quanh cổ của người đó và kéo. Đầu của người bạn kia cần xuống giống như thể họ đang bị treo cổ).
Quấn một sợi dây thừng quanh cổ của mi.
Cột nó thật chặt.
Quấn một sợi dây thừng quanh cổ của mi.
Và ... KÉO!
(Ôm người đó bằng hai cánh tay của họ và thì thầm vào tai người đó)
Mi đang đứng trên một tòa nhà.
Mi đang đứng trên rìa của tòa nhà đó.
Mi cảm thấy rất chóng mặt
Và mi đang đừng rất gần rìa rồi.
Và ai đó... ĐẨY MI!
Đẩy người đó đủ mạnh để họ nghiêng một chút về phía trước và đủ để họ lấy lại được thăng bằng của mình. Sau cùng, bảo họ để mở mắt ra và hỏi cậu ấy nhìn thấy màu gì. Màu sắc mà họ nhìn thấy khi họ vừa mở mắt sẽ đại diện cho cách mà họ chết.
Xanh dương - Bị đâm chết
Đỏ - Chết đuối
Vàng - Chết vì thuốc độc hoặc ngộ độc.
Cam - Bị thiêu chết
Xanh lá cây - Rơi từ trên cao xuống
Tím - Nghẹt thở (bị bóp cổ chẳng hạn)
Nâu - Bị chôn sống
Xám - Chết trong bệnh viện do một căn bệnh nào đó…
Trắng - Họ sẽ chết vì già và được lên thiên đàng
Đen - Họ sẽ chết vì già và phải xuống địa ngục
3/ Đứa bé
Vào ban đêm, An thường phải chịu đựng những cơn thức trắng và mỗi lần như vậy cô lại nuốt òng ọc cả ngàn tách cafe đều đó càng làm cô mắt ngủ trầm trọng hơn. Công việc của cô là bảo mẫu riêng cho một gia đình giàu có ở quận tư nên việc đúng giờ là rất quan trọng, cô phải có mặt vào lúc 6h30 và bắt đầu làm tất cả, bao gồm cả giữ nhà cho ông bà chủ.
Cô chỉ mới làm ở đây một tháng non nhưng đã được chi ứng trước lương của cả hợp đồng một năm đều đó làm cô thoãi mái về tiền bạc nhưng có một sự ràng buộc khó chịu với cô. Đứa trẻ cô giữ đã tròn 5 tuổi rồi nhưng chẳng có gì để làm với nó cả, nó hơi lơ ngơ và khó hiểu nhưng không phiền toái, nó thường nhìn lên la phong và trông đợi điều gì đó. Thời gian đầu, điều đó khiến cô cảm thấy rất bực bội và hơi rùng mình… Trên cái la phong ấy im bậc không có gì đáng chú ý với cô nhưng sự chú ý của đứa trẻ cũng khiến cô tò mò nhưng vô ích. Cô không thể hỏi đứa trẻ ấy về điều gì cả nó gần như câm, ngay cả gọi ba, gọi mẹ nó còn không biết, rồi ngày lần cô quen dần…
Cô vẫn mất ngủ, vẫn nóc cafe nhưng cô đang ở với thằng bé vì ông chủ đang phải cấp cứu trong bệnh viện về một bệnh gì đó đường hô hấp và bà chủ phải có mặt để săn sóc, cho nên cô phải đón thằng bé ngờ nghệch này về nhà. Việc này không phiền hà gì lắm ngoài mấy ánh mắt soi mói cuả mấy bà nhiều chuyện trong khu… Đang thưởng thức cafe cô nghe tiếng thằng bé cười thích thú trong phòng, cô vội vào xem vì vừa nảy cô đã ru nó ngủ quắc cần câu… Thằng bé đang ngồi trên nôi và ngớ người nhìn lên la phong trần nhà. Cô hơi hoảng vì rõ ràng cô đặt thằng bé trên giường và tiếng cười từ đâu đến nếu không phải của thằng bé? Cô hồ nghi đó là trộm nhưng nhanh chóng bác bỏ vì nếu là trộm thì nó vô bằng cách nào trong khi mọi lối ra vào đều đang đóng kín và hơn nữa không có gì bị sáo trộn…
Đắm chìm trong những suy nghĩ, không gian quanh cô trở nên im lặng rồi bất giác cô nghe tiếng lụp cụp trên la phong. Lúc này, thằng bé bắt đầu hồ hởi gọi bặp bẹ “baba..”. Cô chết điếng, thằng bé gần như câm giờ mừng rỡ trả lời một thứ tiếng động hư vô… Cô lấy lại bình tĩnh ẵm thằng bé lên đét đít nó hai cái rồi mắng yêu “ngủ không chịu ngủ mà phá nè” thằng bé thút thít khóc miệng vẫn ặm ực kêu “ba..baa…”
Cô không thể ngừng suy nghĩ về hiện tượng đã xãy ra ba ngày nay và logic lại mọi thứ với nhau về cái cách trông chờ của thằng bé với thứ gì đó và cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của cô. Nó gợi mở cho cô về một thứ gì đó mà thằng bé thuộc về và gặp vào buổi tối. Cô phân vân nên gọi nói với bà chủ hay không? Có cần thiết phải nói không? Nhưng cô nhanh chóng quyết định sẽ không nói về việc đó cho đến khi trao trả thằng bé vì ông chủ vẫn còn đang cấp cứu, nghe bà chủ kể lại thì không phải ông bị bệnh đường hô hấp mà do tác nhân bên ngoài gây ra, nhưng không quan trọng với cô, công việc của cô là buổi sáng và kết thúc 6h, tất cả cô cần là mọi thứ trở lại bình thường như thế …
Tối đó, thằng bé đang lim dim trong tiếng ầu ơ của cô gái thì tiếng lụp cụp nhỏ nhẹ lại vang lên, thằng bé giật mình mừng rỡ gọi “baba… baba…”. Cô hơi bấn loạn, loạn choạn ngồi dậy, quơ cái kéo cô đặt kế bên hướng mắt lên trần quan sát,… “Chuột à?” cô hoài nghi. Thằng bé thì vẫn gọi với lên la phong như đang mừng gặp ba nó thật vậy. “Ngủ đi con dì thương ơ ơ” cô dỗ dành thằng bé, tiếng cụp cụp lại vang lên nhưng cô phớt lờ hay đúng hơn là cô không đủ sức quan tâm, “Phải đợi thằng bé ngủ để đi uống cafe nữa chứ…” cô thầm nghĩ. Đúng thật phiền toái khi phải giữ thằng bé cả ngày mà cô thì làm chỉ vì tiền chứ không hề thích trẻ con. Thằng bé chẳng chịu ngủ, nó cứ gọi baba với tiếng động phát ra từ la phong… Ớn lạnh, nhưng cô không biết phải đối phó như thế nào, bực mình cô quăng một quyển sách lên la phong khiến miếng nhựa lệch qua một bên tạo ra một khe hở nhỏ, ánh sáng nhòe nhòe phả lên, qua khe hở ấy cô nhìn thấy một con mắt nhìn đăm đăm hướng cô nằm… Hoảng hốt tột độ, cô la lên, bỏ lại đứa bé mà chạy thụt mạng, chỉ nghe phía sau tiếng cười khanh khách của thằng bé,…
…
Hương là một cô sinh viên mới ra trường, vẫn đang trong tình trạng thất nghiệp, cô làm tình nguyện viên cho một trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi-cơ nhỡ. Cô được phân công giữ một nhóm bé tầm 2 tuổi, trong đó có một đứa bé kỳ lạ và hơi ngờ nghệch, luôn nhìn đăm đăm lên trần nhà trông đợi gì đó từ la phong… cô nghe nói nó là đứa trẻ đặc biệt con của một cô gái bị tâm thần đã nhét đứa bé mình trông giữ lên la phong và hớt hãi chạy đi kêu cứu… rồi kể về một kẻ nào đó bên trên la phong, nghe nói đứa bé tội nghiệp sau đó đã chết do bị chèn ép trong không gian hẹp khiến cơ quan nội tạng suất huyết và cô gái đó hình như tên là An.
Xem phần 80 >>
<< Xem phần 78
Nhận xét
Đăng nhận xét