1/ Chuyển phát nhanh
“Xin lỗi, cho tôi hỏi địa chỉ của gói hàng này là gì vậy….” Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi tôi.
“À, ở tầng 1 tòa nhà B.” tôi trả lời.
“Cảm ơn nhé,” người nhân viên trả lời.
Mà, phòng tôi nằm ở tầng 3 tòa nhà C đó chứ.
• Lời giải:
Tại sao nhân viên chuyển phát nhanh lại phải tới tầng 3 để hỏi địa chỉ, trong khi đích đến lại là tầng 1, và thông thường thì các tòa nhà sẽ được sắp xếp theo thứ tự: Cửa vào => Tòa A => Tòa B => Tòa C! Việc nhân viên đến tận tòa nhà C để hỏi trong khi đích đến lại là tòa B thì có điểm bất thường.
- Cách 1: nếu là 1 vụ chuyển hàng bình thường thì người chuyển hàng nên hỏi những người ở dưới mặt đất trước, chứ tại sao phải lên tận tầng 3 nhà C -> chứng tỏ thằng chuyển phát cố tình lên đây, giả vờ hỏi thăm địa chỉ gói hàng nhưng thực chất là để giết nhân vật tôi ^^
- Còn đây là một cách giải thích khác cũng khá thú vị
phòng tôi "nằm" tầng 3 tòa nhà C, tòa nhà này thuộc một bệnh viện, nhân vật tôi nằm trong khoa thần kinh ... hắn gọi nhân viên gửi bưu kiện đến để mang hộ hắn một món hàng đến tấng 1 toà nhà B, thực chất món hàng chả có gì,mà tầng 1 tòa nhà B lại là cái nhà xác trong bệnh viện... cái mục đich của hắn là giết người chuyển phát nhanh và cái vật hắn muốn chuyển tới nhà xác chính là nhân viên chuyển phát nhanh đó...anh ta vô tình đi đến chỗ chết mà không hề hay biết...
2/ Tắm hơi
Ngày nào tập thể dục xong tôi cũng vào nhà tắm hơi công cộng để thư giãn. Một hôm khi tôi bước vào phòng xông hơi khoảng 1 phút thì có một người đàn ông bước vào.
“Để xem ai sẽ phải ra ngoài trước tiên,” tôi thầm nghĩ bụng. Đây là một thói quen khó bỏ của tôi.
10 phút trôi qua, gã đàn ông ngồi cùng tôi là một tên rất to béo, chắc hắn phải nặng đến cả tạ mất.
15 phút nữa trôi qua, tên béo kia mồ hôi túa đầm đìa như tắm vậy mà vẫn không chịu bỏ cuộc. Khốn kiếp thật.
18 phút trôi qua rồi, cuối cùng gã béo múp ấy cũng chịu nhúc nhích, hắn lảo đảo đứng dậy và bước về phía cửa ra vào.
Thắng rồi! Tôi giơ hai nắm đấm lên trời, lòng hết sức tự hào về bản thân.
………………………………………………
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở một căn phòng lạ lẫm, và một người phụ nữ lớn tuổi đang nhìn xuống tôi. Đó là bà nhân viên phục vụ của nhà tắm công cộng này.
Bà ta nói: “Khi tôi đi kiểm tra thì phát hiện anh nằm ngất ngoài cửa phòng tắm hơi đấy.”
Xem ra ở trong đó lâu quá nên tôi bị choáng thì phải.
“Lần sau chú ý nhé, đưa cậu vào đây làm tôi đau hết cả mình mẩy.”
Tôi không ngớt lời cảm ơn bà nhân viên rồi lấy đồ ra về.
• Lời giải:
- Hãy nhìn kỹ dòng chấm dài kia. Tại sao phải có nó?
Đó là báo hiệu sự bất tỉnh của một ai đó? Của nhân vật nào? Gã béo hay nhân vật "tôi"?
Hai nhân vật "tôi" trong hai đoạn trên và dưới của dòng đó có là một?
Để ý chi tiết "đưa cậu vào đây làm tôi đau hết cả mình mẩy." là các bạn sẽ hiểu ra hắn là ai!
- Để ý vị trí người này bị ngã và hãy nghĩ tới hậu quả của việc đó!
- Tại sao kẻ đưa người bị ngã vào là bà nhân viên mà không phải là nhân vật còn lại?
Có thể kết luận như sau:- Có 2 nhân vật tôi. Nhân vật tôi thứ nhất là anh chàng chạy bộ kia.
Nhân vật tôi thứ hai, sau dòng chấm là gã béo, hắn ta chính là người lảo đảo bước ra sau đó thì bị ngất đè vào cửa ra vào.
- Còn nữa, đó là tại sao một thằng đàn ông (nhân vật tôi thứ nhất trong đoạn đầu) ở đó mà lại ko khiêng thằng béo ra, lại để cho một bà già lớn tuổi khiêng?
Vì hắn đã không thể khiêng được nữa rồi, do bị bịt mất cửa nên cái anh chàng tội nghiệp kia coi như bị hấp chín trong đó luôn.
3/ Trò chơi ma
Một đêm nọ bị mất điện, 4 cậu sinh viên cùng phòng rủ nhau chơi trò gọi ma học được trên mạng. Trong đêm tối, 4 người đứng ở 4 góc phòng, rồi lần lượt từng người đi theo chiều kim đồng hồ đến chạm vào tay người đứng ở góc phòng bên cạnh. A đến chạm vào B, B đến chạm vào C, C đến chạm vào D, D đến chạm vào A. Cứ như vậy đến lúc họ chơi mệt thì trời đã sáng. Lúc cả nhóm đang ngồi nghỉ thì một người bỗng sực nhớ ra điều gì đó rồi hét lên kinh sợ.
• Lời giải:
A đi tới chạm tay vào B
B đi tới C
C đi tới D
Và D đi tới A?
Nhưng A đang ở với B mà
4/ Phòng khách sạn
Ngày nọ tôi và cộng sự phải đi công tác nên hai chúng tôi cùng thuê một phòng khách sạn. Tối hôm đó anh bạn tôi có việc không về, mà tôi thuộc dạng nhát gan nên chả dám ra ngoài đi đâu, chỉ ở trong phòng rồi lên giường đi ngủ sớm. Đến đêm tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa 'cốc cốc', tôi cất tiếng hỏi "Là phục vụ phòng đó à?" nhưng không có ai trả lời. Sau đấy tiếng 'cốc cốc' trên cửa cứ tiếp tục cho đến gần sáng mới chịu dừng. Tôi sợ quá trả phòng xong gặp anh bạn tôi rồi kể lại chuyện đêm qua. "Quả nhiên là xảy ra thật.", bạn tôi nói. Cậu ấy kể rằng khách sạn này trước đây từng xảy ra hỏa hoạn, có người từng bị chết cháy trong căn phòng đó không thoát được, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể hay tro cốt gì hết. Thật may là đêm qua tôi không mở cửa.
• Lời giải:
- Chết cháy không thoát được khỏi phòng thì oan hồn nạn nhân cũng sẽ tồn tại trong phòng đó!
- Nhân vật tôi nói "Thật may là đêm qua tôi không mở cửa."? => Con ma thực chất ở trong phòng với nhân vật tôi suốt đêm nhưng nhân vật tôi không nhận ra (Chắc là sợ quá nên chưa hiểu hết những gì thằng đồng nghiệp đó nói )
5/ Nhà ma
Hôm nay tôi rủ bạn gái đi công viên chơi, lúc bắt đầu tới khu nhà ma thì trời đã tối. Bạn gái tôi bảo muốn về nhưng tôi cố thuyết phục cô ấy chơi nốt trò này rồi về. Cô ấy vốn nhát gan nên dù có lôi kéo thế nào cũng không chịu, thế nên tôi đành vào một mình. Vừa vào trong được vài bước thì nghe thấy tiếng bạn gái tôi ở sau lưng.
"Tưởng em không dám vào cơ mà?", tôi hỏi.
"Nhưng ở ngoài một mình cũng chán lắm," cô ấy nói.
Sau đó cô ấy nắm tay tôi rồi kéo tôi đi về phía một căn phòng phát ra thứ ánh sáng mờ ảo. "Chỗ này có vẻ hay nè anh," cô ấy chỉ về phía căn phòng. Chúng tôi đi vào và phát hiện ra bên trong trống trơn không có gì cả, chẳng có gì đáng sợ. Tôi bèn kéo cô ấy đi ra thì bỗng điện thoại báo có tin nhắn. "Sao lâu thế anh?", tiêu đề tin nhắn viết, vừa nhìn thấy tên người gửi, tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng không kịp nữa rồi.
• Lời giải:
Cô gái đang trong căn phòng với anh này nhưng anh này lại nhận được tin nhắn đến từ chính cô ấy => có thể suy ra cô gái trong phòng là một con ma, bạn gái thật thì vẫn đang ở ngoài.
6/ Nến
Anh và cô là người yêu từ thuở thanh mai trúc mã, những tưởng rằng có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long, nhưng năm cô 35 tuổi thì nhận được tin động trời từ bác sỹ: Cô bị ung thư phổi. Cầm tờ kết quả trên tay, cô cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười. Một người chưa từng hút thuốc và rất có ý thức bảo vệ sức khỏe như cô tại sao lại mắc căn bệnh hiểm nghèo này chứ? Ông trời thật nhẫn tâm với mình. Tuyệt vọng, đôi chân cô tìm đến văn phòng của anh, trong đầu băn khoăn không biết nên mở lời với anh như thế nào. Đến nơi, không nhìn thấy người yêu đâu cả, nhưng phát hiện trên bàn làm việc là loại quả khô cô yêu thích nhất. Cô mỉm cười rồi bước lại gần, nhìn thấy bên cạnh có một lọ thuốc nhỏ. Đọc xong phần công dụng, đôi mắt cô đã nhòe đi từ lúc nào. Ba ngày sau, cô vừa khóc vừa đốt nến sinh nhật cho anh. Nhưng anh đã không còn nữa. Châm xong 34 cây nến dài, cây cuối cùng ngắn hơn một chút, cô cười méo mó: Anh càng ngày càng gầy đi rồi.
• Có 2 cách giải thích:
- Cách nhân văn một chút: ông chồng cũng bị bệnh ung thư => lây qua bà vợ cho nên bà này không hút thuốc mà vẫn bị, và lọ thuốc trên bàn chính là thuốc chữa bệnh của ông chồng, đọc công dụng thì bà mới nghĩ ra là thuốc để chữa ung thư, có thể là ổng đã phát hiện ra mình bị ung thư phổi lâu rồi nhưng giấu vợ . 3 ngày sau , ổng chết, bà vợ đốt nến sinh nhật cho ổng ( chắc ông này sinh tử cùng ngày và chết cũng vào 35 tuổi ), 34 cây nến đầu rất bình thường , cây nến thứ 35 bà vợ làm cho cây này ngắn đi giống như tượng trưng cho ông chồng , gầy gò ốm yếu vì căn bệnh.
- Cách giải thích thứ 2: - theo cách kinh dị một chút:
+ có nhiều thứ có thể làm nến, mỡ cũng là một trong số đó!
+ Lọ thuốc trên bàn anh chồng để lại không phải bao giờ cũng là thuốc tốt, quả khô mà ông hay cho bà này ăn cũng không phải lúc nào cũng là đồ tốt, và hãy để ý đến chi tiết bà này không hút thuốc cũng bị ung thư.
(Nếu theo bản gốc thì câu "Anh càng ngày càng gầy đi" còn có nghĩa khác là "Anh thật là gầy")
Có thể suy đoán như sau:
Sau lúc nhìn thấy quả khô và lọ thuốc. Bà vợ giết ông chồng, rồi dùng mỡ của ông chồng để làm nến , câu cuối cùng "Anh càng ngày càng gầy đi", nếu theo bản gốc thì câu này còn có nghĩa khác là "Anh thật là gầy", câu này có thể hiểu là vì ông này gầy --> nên bà vợ không đủ mỡ để làm 35 cây nến, nên chỉ làm được 34.5 cây thôi.
Còn bà này bị ung thư có thể hiểu là vì ông chồng bôi thuốc (trong lọ thuốc nhỏ trên bàn) vào quả khô mà bà này thích ăn, có lẽ trong thuốc có chứa chất gây ung thư gì gì đó, cho nên bà vợ mới bị ung thư, sau đó bà này biết chuyện mới trả thù như trên.
7/ Cánh cửa
Tôi đến phòng bạn gái tôi ở một khu chung cư nọ để giúp cô ấy sửa cánh cửa phòng như đã hứa.Tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ thôi,vì hôm nay là sinh nhật của tôi mà,chắc hẳn cô muốn dành cho tôi một sự bất ngờ...
Đến nơi,tôi nhìn thấy có mẩu giấy nhỏ dán trên cánh cửa phòng cô ấy,ghi:"mời vào!" Tôi mỉm cười,không biết cô ấy định làm gì tặng tôi nhỉ?
Rồi tôi đưa tay mở cửa,bất ngờ bên trong cô ấy kéo mạnh cánh cửa khiến tôi giật mình.
"Rầm!!!",cánh cửa mở toang... Tôi bước vào phòng...Và...cô ấy đang trừng mắt nhìn tôi...
• Lời giải:
- Cô gái này đã bị giết và bị treo cổ
- Và người giết cô gái đã dùng 1 thủ thuật nào đó với cô gái, để khi mở cửa, cửa sẽ bị kéo mạnh rồi đập 1 cái rầm! Thủ thuật này có liên quan đến trọng lực và lực kéo.
- Cách thức dựng hiện trường như sau: Hung thủ buộc 1 đầu sợi dây vào cổ cô gái, sau đó vắt sợi dây lên xà nhà. Đầu còn lại buộc vào tay nắm cửa. Sau đó hắn đóng cửa lại, thế là sợi dây căng ra và cô gái bị treo cổ chết. Khi cậu bạn trai tới, thấy chữ "mời vào" thì mở cửa ra, lúc đó sợi dây không còn căng ra nữa, xác cô gái rơi xuống, chính sức nặng của cái xác đã kéo mạnh cánh cửa tạo ra tiếng rầm.
8/ Giấy dán tường
Sue là đội trưởng đội cổ vũ ở trường trung học của tôi, kể từ khi học đại học , đội cổ vũ chúng tôi lại cùng họp mặt tại căn hộ của Sue, ôn lại kỉ niệm cũ và ăn tối. Sue nấu ăn cực ngon và đây là dịp duy nhất trong năm chúng tôi liên lạc với nhau nên chẳng ai muốn bỏ qua buổi họp mặt này. Nhưng mỗi năm trôi qua, những người đến càng ít dần, mỗi năm lại thiếu mất một hai người, chắc do cuộc sống bận rộn.
Chúng tôi đang quây quần bên bàn ăn, thưởng thức tài nấu ăn tuyệt hảo của Sue mà không đâu có được, như một thói quen tôi lại quan sát sự thay đổi của căn hộ qua từng năm.
- Năm nào cậu cũng thay giấy dán tường như thế này ah
- Uk, tớ muốn căn phòng của mình luôn mới mà. Sue trả lời
- Mà sao lần nào họp mặt cũng thấy giấy dán tường mới toanh vậy
- Thì do các cậu tới tớ mới thay đó, hihi
- Tớ nghĩ cậu bị nghiện giấy dán tường rồi, cơ mà lúc dán cũng thú vị lắm nhỉ
- Uhm, cảm giác xé từng mảng giấy rồi thấy căn phòng của mình thay đổi cũng thú vị lắm, năm sau cậu đến giúp mình nhé.
- Ok cô nương
• Lời giải:
- Ta để ý đến chi tiết: Mỗi năm bạn bè một ít đi, và mỗi năm giấy dán tường cũng là đồ mới hơn. Cả thức ăn mà cậu Sue nấu cũng đặc biệt khác người nữa.
Có thể kế luận như sau:
- Giấy dán tường chính là da của những người bạn cho nên bạn bè đến mới ít dần.
- "Thưởng thức tài nấu ăn tuyệt hảo của Sue mà không đâu có được" => nguyên liệu là thịt của bạn Sue, cho nên mới có vị đặc biệt không đâu có được.
- "Ok cô nương" (Có lẽ đây sẽ là nạn nhân kế tiếp vào năm sau)
9/ Nhật ký của ai đó
Thật kì lạ, mình vừa mới tắm xong, mở cửa thì lăn ra ngủ...
Hôm nay chán thật, cả ngày đi làm ở công ti, cứ có cảm giác đứa nào đó bám đuôi mình, kệ. Lúc đi về mệt quá ngủ giữa đường luôn.
Lại một ngày trông trẻ mệt mỏi, chúng cứ la ỏm tỏi là có trộm, mà có ai đâu cơ chứ. Lũ trẻ làm mình mệt mỏi thật, vừa mở cửa nhà là lăn ra ngủ...
Hôm nay lại hư xe, nản thiệt, đêm tối thế này lại phải đi bộ về nhà, có lẽ sợ nên mình đã ngủ ngay tại trong xe, gửi xe ở bệnh viện của mình 1 đêm vậy.
...
Dạo này nhiều vụ giết người thật, kệ, mình ở nhà suốt mà, chắc ko sao. Mà sao hôm nay mình ngủ sớm thế nhỉ, mới có 3h chiều.
...
Tội lỗi thật.
• Lời giải:
- Ta có thể nhận ra những dòng nhật ký này không phải của 1 người.
Có 2 cách giải thích như sau:
- Cách 1: Có thể chắc chắn là những dòng nhật ký trên không phải nói đến một người. Ta có thể suy ra được điều này vì nghề nghiệp của mỗi người đó. Người thứ nhất là dân thường, người thứ 2 là dân văn phòng, người thứ ba là bảo mẫu trông trẻ, người thứ 4 là một bác sĩ, người thứ 5 là một kẻ thất nghiệp. Đặc điểm chung của những người trên là đều "ngủ" một cách bất bình thường, có thể cuốn nhật ký này được viết bởi một tên sát nhân bệnh hoạn, tên này có thói quen viết lại hành động của nạn nhân trước khi giết. Khái niệm "ngủ" mà hắn áp đặt cho nạn nhân chính là lúc bị giết. Người thứ nhất hắn giết khi kẻ này bước ra nhà tắm, người thứ 2 thì hắn theo dõi cả ngày rồi giết trên đường về, người thứ 3 thì bị giết khi vừa mở cửa vào nhà, người thứ 4 giết ngay trong xe, người cuối cùng thì giết ở trong nhà, lúc 3h.
- Cách 2: Những dòng đầu là những dòng nhật ký của các nạn nhân bị giết, còn dòng nhật ký cuối cùng là của hung thủ. Hắn ngủ ban ngày và đi giết người vào bạn đêm, thế hắn mới nói ngủ 3h chiều.
10/ Ở Bữa Tiệc
Bữa trước tôi có tổ chức một bữa tiệc ở nhà.
Suốt buổi tiệc tôi chụp rất nhiều ảnh, và sau khi đem đi rửa, tôi nhận thấy một chuyện kinh hoàng.
Có một bức ảnh chụp bạn tôi đang cười và đứng trước tủ, cánh cửa tủ mở hé, và từ khe hở có một phụ nữ, khuôn mặt trắng bệt với cái miệng đỏ đang nhìn thẳng vào tôi
Tôi rất hoảng loạn, và ngay lập tức mời một nhà tâm linh đến kiểm tra bức ảnh.
Nhưng ông ấy nói: "Tôi chẳng phát hiện năng lượng tâm linh nào phát ra từ nó, đây không phải một bức ảnh ma"
Cám ơn trời, thật là nhẹ cả người.
• Lời giải: Nếu không phải là ma thì trong tủ sẽ là người thật, mà người này chính là một cái thi thể.
Nhận xét
Đăng nhận xét