Tổng hợp truyện ngắn cực hại não - Cryptic (Phần 6)

Tổng hợp truyện ngắn cực hại não - Cryptic (Phần 6)

Dưới đây là phần 6 của dòng truyện hại não - Cryptic, các bạn có thể đọc phần 5 tại đây

1/ Vũng nước

Tôi tên là Sara, hồi 10 tuổi tôi có 1 sở thích đó là nghịch nước, nên cứ hễ thấy vũng nước nào là tôi lại chạy ngay ra đó để nghịch. Một hôm, tôi thấy có 1 vũng nước trong nhà nên liền chạy ngay ra đó để thỏa mãn thú vui. Tôi cho cả bàn tay vào vũng nước, xoa xoa hai bàn tay mình trong đó. Nhưng thật lạ, vũng nước này khá là đặc và có cái mùi gì đó rất tanh tưởi. Nhưng không sao tôi lại tiếp tục nhúng đôi bàn tay mình vào cái vũng nước màu mè đó. Tôi cảm thấy tò mò,không biết liệu vũng nước đó có vị như thế nào nhỉ? Tôi cúi xuống và uống 1 hớp xem sao."Ực"Không ngờ nó lại ngon đến vậy. Nhưng tôi sợ nếu uống hết vũng nước này thì sẽ chẳng còn nữa.
Nhưng thật may là có 2 cái hũ tròn treo ở trên trần nhà luôn chảy ra thứ nước ngon lành này.
Thôi tôi đói rồi, có lẽ tôi nên xuống bếp và mở tủ lạnh tìm mẹ và bố xem có gì để ăn không đã.





 con bé này giết cha mẹ của nó. 2 cái đầu thì treo lên trần, thịt thì cất trong tủ lạnh để ăn dần

2/ Gấu bông

Tôi mới được tặng một con gấu bông. Nó rất to, to hơn cả người tôi.
Tôi luôn ôm nó khi đi ngủ.
Nó rất ấm áp.
Nhưng hình như càng ngày nó càng bé đi.
Một hôm tôi chợt nhớ ra tôi vẫn chưa cảm ơn người tặng con gấu đó. Thế là tôi liền gọi điện cho cô ấy, nhưng mẹ cô ấy nghe máy và nói rằng cô ấy đã đi du lịch.
Tôi nhờ mẹ cô ấy chuyển lời cảm ơn về con gấu, nó đã giúp tôi an lòng vào những đêm khuya.
Thôi, tôi cúp máy đây, tôi nhớ con gấu ấy quá, lại phải lên cắn cho nó một miếng nữa rồi!




 con bé này đi du lịch thì bị thằng này giết => nó xem con này như con gấu => để mỗi ngày nó ôm và ăn dần

3/ Phòng trọ

Chúng tôi thuê một căn phòng giá rẻ trên tầng 6 của một ngôi nhà nằm sâu trong ngõ. Phòng rất chật. Nhưng cũng chẳng sao, với hai thằng thì cần quái gì phòng rộng. Vì ở tận trên tầng 6 nên chẳng thằng nào muốn leo đi leo lại nhiều lần làm gì, thường sẽ là một thằng gọi còn một thằng sẽ từ ban công ném đồ mà thằng kia cần xuống, quần áo, cặp xách, chìa khóa nhà, thậm chí cả tiền. Đêm hôm ấy tôi đang ngủ thì nghe điện thoại reo, vừa lầm bầm chửi thằng nào gọi mình lúc nửa đêm vừa nghe máy, bên kia là giọng thằng bạn: "Mày ném cho tao chìa khóa cổng xuống đây với" Tôi càu nhàu vào đt rồi cũng đi tìm chìa khóa cho nó. Sau một hồi lục lọi không thấy, tôi đạp đạp thằng bạn trên giường: "này, chìa khóa cổng đâu, tao mượn" Nó lèm bèm nói "Ở trong balo của tao, ngăn đầu tiên ấy". Tôi lấy chìa khóa, mở cửa đi ra ban công. Thằng trong phòng bỗng bật dậy hỏi: "Mày cầm chìa khóa đi đâu?" Lúc ấy thì đã quá muộn rồi.





 phòng chỉ có 2 thằng => thằng kia thì đang ngủ, vậy thì thằng gọi đó là thằng nào? => lỡ ném rồi thì mất chìa khóa, sáng mai nhảy lầu mà xuống nhé

4/ Đồng tiền.

Kiểm tra lại cái bóp. Trong bóp của tôi chỉ còn vài đồng lẻ. Có lẽ phải ngừng ván bài tiếp theo. Trên đường về nhà, tôi cứ lo lắng về số tiền tháng này của tôi.
Hôm sau tôi qua nhà thằng bạn, mẹ nó bảo là nó đi mất mấy bữa nay, điện thoại gọi không được, cả nhà đang đi tìm nó. Cô ta đang lo lắng, trong tay thì cầm điện thoại và đứng ngồi không yên trông ngóng tin tức... Tôi ở lại một chút... Sau đó quay về nhà, vừa về tới cổng bà chủ nhà lớn tiếng với tôi "liệu mà đóng tiền nhà 2 tháng trước, hôm nay không đóng là tao đuổi mày ra khỏi nhà, kiếm chỗ khác mà thuê". Thật là khó tính! Tôi phải đưa trước bà ta một nửa, số tiền còn lại tôi nói tối nay sẽ trả đủ.
Đến tối, tôi ráng gom hết tiền đóng nốt tiền nhà cho bà chủ. Đóng tiền xong bà chủ nói "phòng của mày dạo này hôi lắm, nhà tao chứ không phải cái ổ chuột đâu nha". Tôi chỉ cười gượng 1 cái cho qua chuyện...
Xong xuôi tôi ra phố mua một chút thức ăn về nhà, tôi vừa ăn vừa viết truyện. Tối đó tôi đếm tiền trong bóp, tự hỏi "không biết còn nhiêu đây có đủ thuê căn nhà nào nhỏ hơn không?"





 Suy luận:  Ban đầu trong bóp chỉ có vài đồng lẻ. Tại sao qua nhà thằng bạn, lúc quay về lại có tiền để trả 1 nửa tiền thuê nhà?

- Sau đó đến tối thằng này gom tiền trong nhà thì lại đóng đủ nửa còn lại? Vừa đến tối đã có đủ tiền, trong nhà có gì mà nhiều tiền vậy? và trong nhà lại có mùi hôi? 

- Sau khi gặp bà chủ và đóng tiền cho bà, về đếm tiền thì lại có nhiều tiền đến mức đủ để thuê 1 căn nhà nhỏ, và hắn lại muốn thuê 1 căn nhà khác



 Lời giải trọn vẹn:
Nhân vật tôi đã giết thằng bạn, giấu xác trong nhà. 
Thằng này chơi bài bạc, đánh thua hết còn vài đồng lẻ => qua nhà thằng bạn gặp bà mẹ, để ý chi tiết "Cô ta đang lo lắng, trong tay thì cầm điện thoại ", thịt luôn bà này => bán điện thoại hoặc trộm tiền  => lấy tiền trả tiền thuê nhà. Nhưng trả được có một nửa.  
Đến tối, hắn gom tiền trong nhà, thực chất là lôi cái xác thằng bạn ra, để ý chi tiết ban đầu là bà mẹ không gọi điện được cho con, tức là thằng con có mang theo điện thoại => bán điện thoại của nó lấy tiền hoặc lục tiền trong người nó. Trả đủ tiền thuê nhà. 
Tiếp tục để ý chi tiết cuối truyện là "không biết còn nhiêu đây có đủ thuê căn nhà nào nhỏ hơn không?", sao tự dưng lắm tiền thế này => vì lúc đi trả tiền nhà đã thịt bà chủ luôn rồi nên mới tính chuyển nhà.

5/  Bốc mộ.

Đó là lần đầu tiên tôi được dự một buổi lễ bốc mộ truyền thống mà có lẽ tôi không thể nào quên được.
Tôi chưa bao giờ lại nghĩ rằng sẽ có một ngày mình được một vinh dự lớn đến vậy. Bản thân tôi đã thấy rất nhiều buổi bốc mộ trong suốt 3 năm qua, nhưng lại chưa được dự một buổi lễ bốc mộ nào lại đặc biệt đến thế này. đến giờ tôi vẫn còn nhớ nó như vừa mới xảy ra. Đêm đó trời có vẻ lạnh và nhiều sương mù, mọi người trong gia đình tôi ai cũng có vẻ buồn vì tôi nghe thấy tiếng khóc khá nhiều, mỗi tiếng cuốc xẻng xúc đất cứ ngày càng rõ và có vẻ như đào càng ngày càng được sâu hơn. Mọi người có vẻ đào khá hăng say bởi vì sau có gần 30 phút thì tôi nghe thấy tiếng xẻng chạm nắp quan tài. tiếng than khóc càng ngày to hơn mỗi lúc một rõ hơn... không hiểu sao trong khi mọi người buồn bã thì tôi lại cảm thấy khá là vui vẻ , có lẽ nghe hơi điên khi mình đang ở trong buổi lễ bốc mỗ trang nghiêm thế này. Nhưng thực sự tôi đang rất vui khi trong suốt buổi lễ thứ mà tôi được nghe thấy nhiều nhất đó là ... lời than khóc gọi tên tôi ngày một rõ hơn. Thật vui là tôi sắp được gặp lại người thân của mình....



 Suy luận:
- "Tôi" đã chết từ 3 năm trước, trong 3 năm này hắn nằm trong quan tài ở nghĩa trang và quan sát những ngôi mộ khác bị bốc đi.
- "Đêm đó" ở đây có lẽ là đêm mà gia đình hắn đến bốc mộ hắn chuyển đi, vì thế nên mới có tiếng khóc và tiếng kêu tên hắn.

6/ Cố gắng tự tử.

Trên đường đi làm về tôi thường đi qua 1 tòa nhà bỏ hoang do bị phá hủy.

Tuy nhiên, tòa nhà này lại trở nên nổi tiếng với việc tự tử vì rất nhiều người đã nhảy xuống từ bên trên.

Tôi cũng đã từng được nghe nhiều tin đồn về việc nhìn thấy ma ở quanh đó.

Hơn nữa, có rất ít đèn đường ở khu vực xung quanh nên nó càng trở nên rùng rợn vào ban đêm.

Một hôm, tôi làm việc quá giờ và phải đi qua tòa nhà đó vào khoảng 11h đêm.

Tôi thực sự sợ hãi và nghĩ rằng tôi đã trông thấy vài cái bóng trên sân thượng tòa nhà.

“!!??”

Tôi cảm giác như tim mình đã ngừng đập ngay lúc đó vậy.

Tôi nhìn kĩ lại và lần này, tôi chắc chắn có 1 người đang đứng trên sân thượng.

Ôi không, đó có phải ma không…?

Trong lúc tôi còn đang nghĩ, bóng người đó bỗng nhảy xuống dưới.

Tôi nghe thấy một tiếng đổ ập xuồng và thấy thân thể của 1 người phụ nữ nằm sõng soài trên mặt đường bê tông.

Tôi lập tức gọi cấp cứu và chạy lại đỡ cô ấy dậy.
Cả người cô ấy bê bết máu và chân thì bị vặn một cách kì dị.

Cô ấy không phải ma nhưng khiến tôi thực sự kinh hãi.

Tôi nhìn thấy vài người đứng trên ban công tòa nhà và nghĩ chắc hẳn họ đã nghe thấy tiếng đổ và muốn biết chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, xe cứu thương đến và mang người phụ nữ ấy đi.

Tôi về nhà nhưng chẳng thể ngủ được bởi những hình ảnh đó cứ tái hiện lại trong đầu.

Ngày hôm sau tôi được thông báo rằng người phụ nữ đó bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn sống.

Thật may khi nó chỉ dừng lại ở việc cố gắng tự tử.

Nếu cô ấy chết, nó sẽ khiến tôi bị khủng hoảng mất.



 Truyện này có 2 cách giải thích
 - tòa nhà bỏ hoang => đám người kia ở đâu ra?, đám đó chính là ma và cô gái bị ma xô
 - đây là 1 vụ giết người  nhữg tên sát nhân đã lợi dụng nơi vắng vẻ để ra tay, chúng tạo ra hiện trường giả là 1 vụ tự sát nhưng ko may cho chúng đúng lúc có ng đi qua

7/ Nguyền rủa

Tôi mới kiếm được 1 bản của Cuốn sách về Sự nguyền rủa.

Ở trang đầu, cuốn sách viết: “Nếu các bước được làm chính xác theo chỉ dẫn, lời nguyền sẽ được tạo ra. Tuy nhiên, nếu làm sai, lời nguyền sẽ nhằm vào chính người tạo ra nó. Bạn vẫn muốn tiếp tục chứ? “

Tất nhiên rồi!

Tôi có vài người mà tôi sẽ không bao giờ tha thứ chừng nào tôi còn sống.

Vì thế tôi đã bắt đầu lật quyển sách. Và làm theo chỉ dẫn trong đó.

Bước một: Đầu tiên, nhắm mắt lại và hình dung khuôn mặt của người bạn muốn gieo lời nguyền.Quá dễ. Khuôn mặt hắn ta là thứ tôi không bao giờ quên.

Tôi hình dung khuôn mặt hắn rõ ràng nhất có thể.

Ok, xong. Giờ thì sang bước tiếp theo…

Bước hai : Tưởng tượng hình thức trừng phạt mà bạn muốn.

Điều này cũng quá dễ.

Tôi sẽ khiến hắn phải nếm trải mọi sự đau khổ có thể tưởng tượng được trên Trái đất. Và đảm bảo rằng hắn sẽ chết trong nỗi đau đớn tột cùng.

Rồi, xong. Tiếp theo…?

Bước ba: Giờ thì mở mắt ra.






 Lời giải:

 Bước 3 là mở mắt ra, tức là suốt quá trình nguyền rủa, hắn phải nhắm mắt tới bước 3 mới mở,nhưng thằng này lại mở mắt để đọc hướng dẫn. Do vậy hắn đã làm sai và lời nguyền sẽ áp dụng lên người hắn.

8/ Tái chế

Tôi đang ở nhà ga, ngồi trên 1 băng ghế dài và chờ tàu đến.

Ngay sau đó, một người phụ nữ tay ôm một đứa bé đến và ngồi cạnh tôi.

Tôi thì rất thích trẻ con nên đã không thể không nhìn chăm chăm vào đứa bé đáng yêu đó.

Người phụ nữ nhận ra điều đó và bắt chuyện với tôi một cách thân thiện.

“Anh biết không, nó không phải là một đứa trẻ đâu, nó là một cái túi”.

Vừa nói, cô ta vừa lật áo nó ra và cho tôi xem một cái khóa kéo ở phần bụng đứa bé.

Đến lúc đó tôi mới nhận thấy rằng mắt nó có vẻ được làm bằng thủy tinh.

” Nhìn nó giống thật quá”

“Vâng, tôi biết. Phải mất rất nhiều công sức, và cả thời gian nữa. Nhưng điều đó không làm tôi bận tâm. Vì tôi thích những thứ tái chế” – Cô ta mỉm cười trả lời.

Ngay sau đó thì tàu tới, cô ta đứng dậy và bước lên tàu.

Tôi đã định cùng lên chuyến tàu đó nhưng tôi không thể cử động được.

Cả người tôi trở nên cứng đờ và cứ thế nhìn chằm chằm vào con tàu cho đến khi nó khuất hẳn.





 - Lời giải: Cái con bé đó vốn là người thật  và bị mụ kia tái chế thành cái túi

9/  Bà già nhà giữ xe.

Vào một buổi chiều, một phụ nữ vừa ra khỏi trung tâm mua sắm sau đợt giảm giá. Cô ấy trông có vẻ vui. Cô ấy đang tới chỗ để xe và trút mớ đồ vừa mua vào cốp. Vừa xong, cô ấy đóng cốp xe lại và thấy một bà già tiến tới.

Bà già nói : "Cháu ơi, liệu cháu có thể cho ta đi nhờ về nhà không ? Ta không có xe, mà đã phải đi bộ cả ngày rồi." Cô gái nói "Cháu rất sẵn lòng." Và cô mở cửa xe cho bà già. Trong lúc đang vòng sang bên kia xe, cô nhìn vào xắc của mình và thốt lên "Ôi chết tiệt, cái thẻ tín dụng của mình... Chắc phải quay vào tìm đã." Bà già nói: "Ta sẽ đợi cháu ở đây nhé".

Cô gái quay trở vào tìm người giúp. Rồi cô tìm thấy người bảo vệ khu mua sắm và kể rõ sự tình. Họ cùng trở lại xe cô gái và cửa xe đã bị mở toang. Ở chỗ ngồi sau xe là cái túi của bà già khi nãy. Bên trong cái túi là một chiếc váy phụ nữ, với bộ tóc giả màu xám tro, cùng với đó là con dao bầu lớn, một cái máy quay và một cuộn băng dính...





Suy luận: tại sao chỉ quay lại lấy cái thẻ tín dụng mà cô ta lại đi tìm bảo vệ,

 Lời giải:  vì cô ta nghi ngờ bà già kia, thực tế thì bà giả kia là trai giả gái, và là một tên sát nhân (dao bầu, máy quay, băng dính => chắc tên này là một tên bệnh thích hành hạ người khác rồi quay phim lại) 

10/ Yumi
Tôi từ trường học trở về nhà, vào trong bếp rót ra một tách trà lúa mạch, vừa uống vừa nghĩ về chuyện thi thể mẹ tôi được giấu dưới sàn nhà.

Ngay khi ấy, bố tôi từ phòng kế bên bước ra và nói: “Yumi? Mẹ con đã có người đàn ông khác, muốn bỏ rơi hai bố con mình để trốn đi, bố và mẹ đã cãi nhau….Trong lúc giằng co bố đã lỡ tay…” Nói xong nước mắt bố tôi trào ra.

Tôi không hề có ý định sẽ báo cảnh sát về việc làm của bố, mà chủ định sẽ cứ thế sống với bố trọn đời.

Khi đang định về phòng thay quần áo, tôi phát hiện ra trên chiếc bàn góc phòng có mấy mảnh giấy bị xé lộn xộn, trên đó có bút tích của mẹ tôi. Tôi thử sắp xếp lại những chữ viết trên mẩu giấy.

YUMI. MAU CHẠY ĐI. BỐ. MẤT TRÍ RỒI.






Suy luận: các mảnh giấy bị xé lộn => lắp vào chưa chắc đã đúng

Lời giải:
Hung thủ ở đây là Yumi 
Tờ giấy đó là do người mẹ viết nhưng bị yumi xé để che giấu tội ác của mình, nhưng yumi bị mất trí.
Các mảnh giấy nếu sắp xếp thì sẽ là
BỐ. MAU CHẠY ĐI. YUMI. MẤT TRÍ RỒI.
Vợ chồng cũng hay xưng hô là "Bố nó", "Mẹ nó"

Nhận xét