Phần 10 kỳ này sẽ là những câu chuyện Creepypasta ngắn và nhẹ nhàng nhưng không kém phần rùng rợn.
1/ Ai đẩy?
Hôm đấy,tôi phải trực ban lễ tân. Ca làm khá khuya,tôi vào quầy và nằm trên chiếc ghế xếp nghe nhạc để chợp mắt một tí. Lúc này,chỉ có tôi và bác bảo vệ già.Bác nằm trên chiếc giường xếp ngay sảnh lớn khách sạn,cách chỗ tôi vài met. Đang chìm vào giấc ngủ,tôi bị đánh thức bởi tiếng la mắng lớn của bác bảo vệ:
- Jack, bác đang ngủ, sao cháu đẩy bác.
2/ Nói dối
10h tối, 1 vị khách tìm đến phàn nàn.
- Phía trên phòng tôi, có người kéo bàn ghế. Tôi tưởng là một lát sẽ hết, nhưng cứ kéo mãi. Chúng tôi không tài nào ngủ được.
- À, tôi đang giặt sấy đồ để kịp giao cho quý khách đấy ạ. Chứ chẳng còn ai ở trên đó cả.
"Thật sự tôi rất ghét nói dối! Trực ca 1 mình, tôi cũng chẳng dám đi kiểm tra!"
3/ Ăn đêm
Tôi ở xa cha mẹ cùng 1 người em gái. Mấy đêm nay tôi cứ thấy có gì đó không ổn. Cứ như lúc nào cũng có người dưới bếp vậy. Nhưng tôi mệt, cả ngày đi làm rồi.
Một tối, tôi nghe con em gọi vang:
- Chị Lan xuống ăn đêm đi. Em nấu mì nè.
Xuống nhà, không thấy em đâu. Chỉ thấy tô mì nghi ngút khói
Đói, tôi vội vàng ăn hết tô mì rồi về phòng
Cả tiếng đồng hồ sau, tôi mới thấy em về phòng. Tôi nói
- Cảm ơn gái về bát mì nhé.
Nó ngạc nhiên:
- Mì nào.... Em vừa đi chơi về mà.
4/ Nghỉ hết
Tôi ước gì mình được trở về thời thơ bé. Không cần phải suy nghĩ, đắn đo, lo lắng, làm lụng bất kỳ điều gì cả. Nghỉ hết! Nghỉ hết mọi việc!
Và ước mơ đó cũng sớm thành sự thật. Chỉ có điều những việc tôi được nghỉ bao gồm cả thở.
5/ Like
Có một người bạn dạo gần đây cứ hay like stt của tôi. Stt nào cũng like, hay cũng like, nhảm cũng like, đăng có mỗi cái emo cũng like. Chẳng lẽ người ta bắt đầu để ý đến tôi (tôi từng rất thích người ta). Thật không ngờ cái con người lạnh lùng đó lại đột nhiên hành xử như vậy. Tên đó hầu như chả bao giờ đăng cái gì lên fb cả, cũng chả thích like hay cmt chi hết.
Dạo gần đây tôi nghe nói nhà cậu ấy có chuyện buồn. Tôi nghĩ nên hỏi thăm cậu ấy một chút. Thế mà inbox, nhắn tin, thậm chí gọi điện cậu ấy cũng chẳng trả lời. Thật chán.
Hôm nay có dịp đi ngang qua nhà cậu ấy, thấy nhà cậu ấy thật đông người. Hỏi ra mới biết là giỗ đầu cậu ấy.
6/ Đám người
Cuối cùng tôi cũng có được không gian riêng tư với cậu ấy. Công viên lúc này thật tĩnh lặng và mát mẻ. Chỉ có hai chúng tôi ngồi bên nhau. Bỗng nhiên tôi thấy dựng hết tóc gáy. Tôi nói với cậu ấy:
- Tớ có cảm giác có ai đó đằng sau tớ và nói gì đó tớ nghe không rõ.
- Ừ. Mà cậu nói đám người đang khóc hay đang cười cơ?
7/ Thiên sứ
Vài năm trước, người mẹ và người cha quyết định rằng họ cần nghỉ ngơi một bữa, thế nên cả hai đã vào trung tâm thành phố vào một buổi tối nọ.
Họ đã gọi cho người giữ trẻ mà họ tin tưởng nhất. Khi cô giữ trẻ đến, hai đứa trẻ đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Thế là cô giữ trẻ chỉ việc đi vòng quanh và kiểm kê lại mọi thứ để đảm bảo là lũ trẻ sẽ ngon giấc.
Đến khoảng khuya, cô ta bắt đầu thấy chán nên đi xem tivi, nhưng cô không thể xuống dưới lầu mà xem được bởi họ không có truyền hình cáp dưới lầu (vì người mẹ và người bố không muốn những đứa con của họ tốn quá nhiều thời gian vào những thứ vô bổ). Thành ra, cô đành gọi cho họ và hỏi họ xem liệu cô có thể xem cáp ở căn phòng dành cho bố mẹ không. Hiển nhiên, hai người họ nói không vấn đề gì, nhưng cô giữ trẻ vẫn muốn một yêu cầu cuối cùng...
Cô hỏi là liệu cô có thể che bức tượng thiên sứ ngoài cánh cửa sổ phòng ngủ bằng cái mền hay miếng vải gì đó không, vì nó khiến cô cảm thấy khó chịu sao đó. Đường dây bên kia im lặng một lúc lâu, và người bố nói với cô giữ trẻ là “Đưa bọn trẻ ra khỏi căn nhà ngay. Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát. Chúng tôi không hề có bức tượng thiên sứ nào trước nhà cả.”
------
Cảnh sát tìm thấy ba xác chết trong ngôi nhà, trong vòng ba phút kể từ cuộc gọi điện thoại. Bức tượng thiên sứ thì lại chẳng thấy đâu.
Vài năm trước, người mẹ và người cha quyết định rằng họ cần nghỉ ngơi một bữa, thế nên cả hai đã vào trung tâm thành phố vào một buổi tối nọ.
Họ đã gọi cho người giữ trẻ mà họ tin tưởng nhất. Khi cô giữ trẻ đến, hai đứa trẻ đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Thế là cô giữ trẻ chỉ việc đi vòng quanh và kiểm kê lại mọi thứ để đảm bảo là lũ trẻ sẽ ngon giấc.
Đến khoảng khuya, cô ta bắt đầu thấy chán nên đi xem tivi, nhưng cô không thể xuống dưới lầu mà xem được bởi họ không có truyền hình cáp dưới lầu (vì người mẹ và người bố không muốn những đứa con của họ tốn quá nhiều thời gian vào những thứ vô bổ). Thành ra, cô đành gọi cho họ và hỏi họ xem liệu cô có thể xem cáp ở căn phòng dành cho bố mẹ không. Hiển nhiên, hai người họ nói không vấn đề gì, nhưng cô giữ trẻ vẫn muốn một yêu cầu cuối cùng...
Cô hỏi là liệu cô có thể che bức tượng thiên sứ ngoài cánh cửa sổ phòng ngủ bằng cái mền hay miếng vải gì đó không, vì nó khiến cô cảm thấy khó chịu sao đó. Đường dây bên kia im lặng một lúc lâu, và người bố nói với cô giữ trẻ là “Đưa bọn trẻ ra khỏi căn nhà ngay. Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát. Chúng tôi không hề có bức tượng thiên sứ nào trước nhà cả.”
------
Cảnh sát tìm thấy ba xác chết trong ngôi nhà, trong vòng ba phút kể từ cuộc gọi điện thoại. Bức tượng thiên sứ thì lại chẳng thấy đâu.
8/ V.I.P
Bạn có muốn trở thành V.I.P? Tôi thì chẳng cần ước ao. Tôi còn ước gì mình không phải là một V.I.P. Nhưng có vẻ đã quá muộn...Đáng lẽ tôi đã phải nhận ra điều này sớm hơn: chẳng ai cho không ai cái gì cả.
Cách đây một tháng, tôi có nhận được một bức thư mời tham gia một bữa tiệc linh đình kéo dài 3 ngày 3 đêm. Mọi thứ đều được miễn phí. Những cái tên trong phần nhà tài trợ đều làm tôi cảm thấy choáng ngợp vì mức độ nổi tiếng và giàu có. Thật kì lạ vì trong thư mời ghi rằng tôi là khách V.I.P. Tôi là một đứa mà có chết cũng chẳng ai thèm quan tâm, thậm chí nhiều lúc tôi còn muốn chết đi nữa kìa. Tôi là một thằng khố rách áo ôm, phường giá áo túi cơm, không gia đình, không tiền của, không danh phận và cũng không ai yêu thương cả. Tôi cô đơn vì bất hạnh và bất hạnh cũng vì cô đơn. Chuyện này cứ như mơ. Ban đầu, tôi đã từ chối. Nhưng họ liên tục gọi điện thuyết phục rằng tôi là nhân vật quan trọng nhất bữa tiệc. Nếu không có tôi, bữa tiệc sẽ sôi hỏng bỏng không. Thôi được, đời mà, tôi còn gì để mất. Thế là tôi đồng ý tham gia bữa tiệc.
Ngày đầu tiên, tôi được mặc những bộ đồ sang trọng và được xuất hiện ở nơi mà tôi nghĩ rằng có nằm mơ tôi cũng thể được đặt chân đến. Sảnh đường rộng lớn, những chùm đèn pha lê to khủng khiếp và luôn lấp lánh, những cô lễ tân xinh đẹp với nụ cười luôn nở trên môi, nệm êm chăn ấm, nhà vệ sinh rộng bằng nhà tôi, giấy vệ sinh cao cấp,...Tất cả đều rất ấn tượng.
Bữa tiệc đầu tiên có tên là "khai vị" với đủ thứ món khai vị thơm ngon đến từ khắp nơi trên thế giới. Sự thật là tôi đã không bỏ qua bất kì món nào. Tận hưởng mà! Điều kì lạ là không có ai nhìn tôi kì thị cả. Chỉ là cái nhìn của họ rất lạ. Ánh mắt đó kì quái lắm.
Dùng bữa xong, tôi được đưa về phòng. Toàn mỹ nhân ở trong đó. Và bạn cũng biết đấy, tôi không phải là gay nên tôi đã làm cái việc mà mọi thằng đàn ông sẽ làm với vô vàn mỹ nhân như thế. Thật sảng khoái! Sau đó tôi còn được đi tắm suối nước nóng và nước trong bồn đều là rượu vang nguyên chất. Cuối ngày, tôi vùi mình trong chăn ấm nệm êm.
Nửa đêm, tôi buộc lòng phải thức giấc vì có những tiếng động rất lạ. Tôi thức dậy và phát hiện ra các mỹ nhân trong phòng đều biến mất. Thay vào đó là một đám đàn ông cao-to-đen-hôi đang nhe hàm răng trắng nhởn ra cười tình và tiến về phía tôi...Dĩ nhiên là tôi đã bỏ chạy thục mạng. Tôi cong đít chạy, chạy bằng hết sức bình sinh, chạy qua mọi gian phòng...
Không lẽ tôi phải chạy vào sảnh lớn? Trong bộ dạng thế này ư? (Vì trong sảnh lớn lúc nào cũng có người). Kệ vậy, mình đang gặp nguy hiểm mà!
Thế là tôi chạy xộc vào sảnh lớn. Tất cả mọi người đều ở đó. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt dị chưa từng thấy, họ cười lớn:
"MÓN CHÍNH ĐÂY RỒI!!!"
9/ Thần chết không nói dối
Một ngày nào đó, thần Chết sẽ đến gặp tôi:
Tôi: Ông đi về đi!
Thần Chết: Tại sao tôi phải về?
Tôi: Ông có sợ cô đơn không?
Thần Chết: Không.
Tôi: Thế thì ông đi về một mình đi!
Thần Chết: Ta không thể và cũng nói cho cô biết luôn, ta không sợ gì cả.
Tôi: Nếu không sợ gì cả thì ông không bao giờ phải nói dối, đúng không?
Thần Chết: Đúng. Nếu ta nói dối thì ta không phải là thần chết nữa.
Tôi: Tôi không thể đi theo ông được. Tôi phải sống. Có rất nhiều người cần tôi. Mọi người rất cần tôi. Ông hiểu không?
Thần Chết: Chả ai cần cô cả cô gái ngốc nghếch à. Mối quan hệ giữa cô với những người cô nói là cần cô chỉ là mối quan hệ giữa con nợ và chủ nợ mà thôi. Lúc thì cô là chủ nợ, lúc thì cô là con nợ. Những món nợ chẳng từ kiếp này thì cũng là từ kiếp trước. Cô trả hết nợ thì cô không còn cảm thấy tội lỗi nữa; người ta trả hết nợ cho cô thì cô thấy cô không còn mất mát gì nữa. Thế thôi. Con người chỉ có thế! Tóm lại, chả kẻ nào cần cô cả.
Tôi: Ông nói dối. Ông cần tôi. Ông đang cố thuyết phục tôi rằng không ai cần tôi cả để tôi tuyệt vọng và đi theo ông. Ông cần tôi!
Thần Chết: …
Tôi: Ông đã nói dối, vậy ông không còn là thần chết nữa! Ông không thể bắt tôi đi.
Và thần Chết đã không bắt tôi đi.
Tôi trở thành kẻ bất tử.
Trong bộ dạng già nua, ngày này qua ngày khác, nhiều năm trôi qua, tôi chứng kiến bao sự ra đi của những người mà tôi yêu quý, già trẻ lớn bé đều có cả.
Tôi kiệt quệ trong tuyệt vọng. Có ai nào biết rằng, mơ ước lớn nhất của một kẻ bất tử là được chết.
Cuối cùng thần chết cũng mang tôi đi. Ông ấy vẫn nhớ chuyện cũ: “Ta đâu có nói dối. Thấy không? Cô tự muốn chết đó. TA ĐÂU CÓ CẦN CÔ!”
10/ Tin nhắn kỳ lạ
Tin nhắn đến: Xin chào, làm quen nhé, mình là Mary, mình đang ở khu phỗ X
Tôi rất vui khi được kết bạn nên nhắn lại: Rất vui khi được gặp bạn, mình ở khu phố Y
Ngày hôm sau...
Tin nhắn đến: Xin chào, mình là Mary, hiện mình đang ở đường Z, phố Y
Tôi nhắn lại :Ừ, chúc bạn 1 ngày mới vui vẻ
Tối hôm đó...
Tin nhắn đến: Mary đây, mình đang đứng ở ngã tư dẫn đến nhà bạn.
Tôi thấy hơi kỳ quái khi cô ta cứ nhắn vị trí của cô ta cho mình nhưng vẫn nhắn lại: Ừ, mình đang ở nhà
Tin nhắn đến: Chào, Mary đang đứng ở bãi rác cạnh nhà bạn
Tôi cứ nghĩ đây là một trò đùa: Ừ, mình ngủ đây, chúc ngủ ngon
Tin nhắn tới: Mary đang đứng trước cửa nhà bạn
Tôi thực sự rất bực: Mary, mình rất mệt và mình không muốn đùa đâu, thôi ngay đi.
Tin nhắn đến: Mary đang đứng trước cửa phòng bạn nè
Nắm đấm cửa phòng tôi lắc dữ dội, tôi gào lên trong run sợ: Thôi ngay đi, mày đùa quá trớn rồi đó.
Âm thanh đó dừng lại, cửa phòng tôi cũng im bặt, tôi thở phào.
Ô có cuộc gọi đến, tôi bắt máy, không có ai trả lời, thôi ngủ đã.
Bíp bíp...
Bạn có tin nhắn mới
<< Xem thêm phần 9
10/ Tin nhắn kỳ lạ
Tin nhắn đến: Xin chào, làm quen nhé, mình là Mary, mình đang ở khu phỗ X
Tôi rất vui khi được kết bạn nên nhắn lại: Rất vui khi được gặp bạn, mình ở khu phố Y
Ngày hôm sau...
Tin nhắn đến: Xin chào, mình là Mary, hiện mình đang ở đường Z, phố Y
Tôi nhắn lại :Ừ, chúc bạn 1 ngày mới vui vẻ
Tối hôm đó...
Tin nhắn đến: Mary đây, mình đang đứng ở ngã tư dẫn đến nhà bạn.
Tôi thấy hơi kỳ quái khi cô ta cứ nhắn vị trí của cô ta cho mình nhưng vẫn nhắn lại: Ừ, mình đang ở nhà
Tin nhắn đến: Chào, Mary đang đứng ở bãi rác cạnh nhà bạn
Tôi cứ nghĩ đây là một trò đùa: Ừ, mình ngủ đây, chúc ngủ ngon
Tin nhắn tới: Mary đang đứng trước cửa nhà bạn
Tôi thực sự rất bực: Mary, mình rất mệt và mình không muốn đùa đâu, thôi ngay đi.
Tin nhắn đến: Mary đang đứng trước cửa phòng bạn nè
Nắm đấm cửa phòng tôi lắc dữ dội, tôi gào lên trong run sợ: Thôi ngay đi, mày đùa quá trớn rồi đó.
Âm thanh đó dừng lại, cửa phòng tôi cũng im bặt, tôi thở phào.
Ô có cuộc gọi đến, tôi bắt máy, không có ai trả lời, thôi ngủ đã.
Bíp bíp...
Bạn có tin nhắn mới
<< Xem thêm phần 9
Nhận xét
Đăng nhận xét