Cùng tiếp tục với phần 9 của chủ đề truyện kinh dị Creepypasta, các bạn có thể đọc các phần trước tại đây .
1/ Chơi với mình đi
Mùa hè năm ấy rất ấm áp và dễ chịu. Mặt trời luôn mang lại cảm giác vui vẻ trong lòng mọi người. Những cơn gió mát dịu nhẹ nhàng đu đưa trong làn khí, khiến cả một khu vực không quá oi bức cũng không quá ảm đạm. Đơn giản là mùa hè năm ấy hoàn hảo. Nhưng đó lại là mùa hè mà cô bé Sally không bao giờ quên được.
Sally là một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu, chỉ mới tám tuổi, với mái tóc nâu dài xoăn tít và đôi mắt to tròn màu xanh lá. Cô bé rất ngoan hiền, không bao giờ nói dối ai cả, và luôn nghe lời người lớn. Bố mẹ cô bé yêu con gái mình hết lòng; họ không thể cầu cho một đứa con nào tốt hơn Sally nữa.
Sally luôn cười đùa thật vui vẻ với bạn mình mỗi khi các cô bé tụ tập lại với nhau ngoài sân. Các bé đã có những trò chơi thật vui vẻ bên nhau, nào là lò cò này, nhảy dây này, chơi búp bê này, đuổi bắt nữa này. Mẹ của Sally luôn đứng từ xa quan sát con gái mình trong hạnh phúc. Sự thơ ngây của cô bé là tất cả những gì bà yêu. Bà quệt tay vào tạp dề của mình, sau đó rướn cổ ra ngoài gọi con gái.
“Sally ơi, vào nhà nào! Tới giờ ăn trưa rồi đó!” Sally ngước lên khỏi mấy con búp bê của mình rồi cười thật tươi với mẹ.
“Dzạ, con dzào li~ền!”
Khi đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn rồi, Sally trở nên vô cùng háo hức vì… ai mà biết được? Mẹ cô bé đem ra món bánh mì bơ lạc với jelly (đã bỏ vỏ) mà Sally rất thích. Bên cạnh đó là mấy cây cần tây và cà rốt, và có cả nước hoa quả nữa.
“Con cám ơn mẹ!”
“Không sao đâu con yêu.” Khi cô bé cầm miếng xăng-uých của mình lên ăn, người mẹ kéo ghế xuống ngồi đối diện với con gái mình, mỉm cười hạnh phúc. “Và biết sao không!? Hôm nay chú Johnny của con sẽ tới thăm đó!” Sally ngước lên và cười thật tươi. Bơ lạc vẫn còn dính ở khoé miệng cô bé.
“Ưm ưm… chú Jommy hả mẹ??” cô bé háo hức hỏi lại, miệng vẫn còn nhồm nhoàm thức ăn. Mẹ cô chỉ cười và gật đầu.
“Ừ, chú ấy đến để giúp ba con và để coi chừng con luôn đó! Có lẽ cả nhà chúng ta sẽ cùng đến Lễ hội cùng với chú ấy!” Sally vội vã nhai thật nhanh đồ ăn trong miệng mình.
“Sarah với Jennie đi với mình luôn được không mẹ?” Mẹ Sally suy nghĩ một lúc.
“Cái đó là còn phải tuỳ ba mẹ các bạn ấy nữa chứ. Nếu được thì, dĩ nhiên rồi con gái!” và cứ thế, cô bé ấy háo hức xuống ghế và chạy ra ngoài sân. Mùa hè năm nay hứa hẹn là sẽ vô cùng tốt đẹp đối với Sally.
Vài ngày sau, chú Johnny đến nhà Sally. Khi vừa bước ra khỏi xe, người đàn ông ấy vươn vai rồi thở dài một cách mệt mỏi.
“Chú Johnny!” một giọng nói chan chứa hạnh phúc vang lên, khiến người đàn ông quay lại nhìn. Sally buông dây nhảy của mình xuống và chạy đến người chú thân yêu của mình và ôm ông ấy thắm thiết.
“Sal, cháu yêu! Dạo này cháu sao rồi?” người đàn ông ấy bế Sally lên một cách dễ dàng và ôm cô bé vào lòng. Cô bé cười tít mắt, rồi quay lại với hai người bạn của mình và vẫy tay lia lịa với họ.
“Cháu đang chơi với Sarah và Jennie đó chú! Để cháu dắt chú vào nhà với mẹ ha!”
“Nghe tuyệt cú mèo đấy cháu yêu.” Ông ta mỉm cười và bước vào nhà và gọi tên người phụ nữ kia. “Marie, em đến rồi này!” ông ấy gọi, rồi Sally đứng sau nhái theo giọng ông ấy.
“Mẹ ơi, chú ấy đến rồi này~” Bà nội trợ đảm đang kia lúi húi chạy ra khỏi nhà và mỉm cười khi thấy Johnny.
“Em đến đây là chị vui lắm đó Johnny.” Người đàn ông để Sally xuống đất và vỗ nhẹ vào lưng cô bé, như thể ra hiệu cho Sally quay lại chơi với bạn mình. Rồi ông ta ôm chị dâu mình như những người bạn lâu ngày không gặp.
“Dĩ nhiên rồi! Sao chị nghĩ em không đến đây được chứ?” ông ấy mỉm cười và bước vào nhà cùng với bà ấy. Sally chạy theo, nói với mẹ rằng cô bé sẽ đi chơi với bạn.
“Nhớ về nhà trước trời tối nhé!”
“Dạ, con nhớ rồi!” và cô bé vụt chạy đi.
Khi đã tới giờ ăn tối, ba của Sally bước vào nhà và ông đã rất vui khi thấy em trai mình đang ngồi đó. Ông dắt con gái mình vào, rồi bước đến người em trai mình, bắt tay rồi ôm nó.
“Gặp lại chú em anh thấy vui quá. Sao, dạo này chú sao rồi?” người bố khoanh tay lại, nhìn vợ mình dọn dẹp bàn ăn. Johnny chỉ nhún vai rồi táy máy với ngón cái của mình.
“Em và Karen chia tay rồi”.
“Chậc, anh rất tiếc. Xin lỗi nhé…” Johnny lắc đầu và mỉm cười với anh mình.
“Không sao mà. Em vẫn ổn. Giờ thì em được thoải mái đi lại mà không phải trình chiếu với ai rồi. Tự do của FA muôn năm!” Cả hai anh em bật cười khanh khách rồi ngồi vào bàn ăn.
“Chà, Marie, chị nấu ăn ngon quá!”
“Cám ơn nhé. Chị rất vui vì em thích”.
“Ưm ưm! Đồ ăn mẹ nấu là số một đó!” Người lớn chợt bật cười với lời khen vô cùng dễ thương của Sally.
Khi chiếc dĩa cuối cùng đã được mang đi, Sally bắt đầu ngáp lên ngáp xuống và dụi mắt như một con mèo. Mẹ cô bé nhẹ nhàng xoa lưng con gái mình.
“Chậc, mèo con mệt rồi kìa! Tới giờ ngủ rồi Sally ơi!” Cô bé gật gật rồi nhảy phốc xuống đất, bưng chén dĩa mình xuống chỗ rửa bát. Mẹ Sally định đưa con gái mình lên phòng thì Johnny bất chợt chặng tay chị mình lại.
“Em sẽ cho con bé đi ngủ” ông ta mỉm cười.
“Được thôi. Cám ơn em nhé John.” Người đàn ông ấy gật đầu, ánh mắt dõi theo chị gái mình đang bỏ hết những chén dơ xuống bồn rửa bát và đổ đồ ăn thừa đi. Sau đó, ông bắt đầu nhìn theo anh trai mình bước vào nhà tắm để “giải quyết”. Xong rồi, Johnny dắt Sally lên phòng.
Ông ta mỉm cười khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại sau lưng mình, và đứng đó quan sát cô bé lục lọi trong tủ quần áo để tìm một bộ đồ ngủ thật đẹp.
“Cháu cần giúp không đó?” Ông ta hỏi. Cô bé ngước đầu lên và gật đầu. “Được rồi, để chú xem cháu có bộ nào nào”. Người đàn ông lướt nhẹ đến chỗ Sally và bắt đầu mò mẫm quanh đống quần áo của cô bé. "Cháu có một bộ hình trái dâu nè. Chú chắc là nếu cháu mặc bộ này đi ngủ, người cháu sẽ thơm phức như dâu đó!” Ông ta đưa chiếc áo lên mũi mình ngửi, tiện tay cho cô bé thấy luôn. Sally cười tít mắt rồi lắc đầu, như thể nói rằng cô bé không muốn mặc đồ trái dâu. Johnny gật đầu rồi xếp bộ đó lại, sau đó lôi ra một cái áo ngủ có hình kì lân. “Còn cái này thì sao? Chú nghĩ là tối nay sẽ có người được cưỡi kì lân trong thế giới thần tiên đó nha!” Cô bé lại mỉm cười và lắc đầu, như thể không chịu. Người chú hậm hực một chút khi xếp đồ lại vào tủ, rồi lấy ra một cái đầm ngủ màu trắng. “Còn cái này thì sao? Cháu sẽ trở thành một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp đó!” Mắt Sally sáng lên và cô bé vỗ tay lia lịa, gật đầu đồng ý. Khi đã đặt chiếc áo ngủ lên giường rồi, Johnny tiến đến gần cô bé và bắt đầu cởi nút áo của Sally ra.
“Cháu tự thay đồ được mà chú” Sally mỉm cười rồi nhìn xuống tay người chú đang vân vê cúc áo của mình. Người đàn ông ấy mỉm cười lại, và tiếp tục tháo nút áo cô bé ra.
“Dĩ nhiên là cháu tự làm được rồi, nhưng chắc hôm nay cháu mệt lắm đúng không? Vậy nên chú mới quyết định giúp cháu đó.” Johnny quan sát Sally và thấy cô bé gật đầu. Khi đã tháo hết cúc áo của cô bé ra rồi, ông ta nhẹ nhàng kéo quần cô bé xuống và chọt một nhát vào bụng Sally, khiến cô bé bật cười. Johnny cười lại rồi nắm chặt lấy miệng quần cô bé rồi kéo xuống. Sau đó, ông ta choàng chiếc đầm ngủ trắng qua đầu Sally, cẩn thận để cho cô bé xỏ tay vào nữa. “Xong rồi!”. Johnny mỉm cười thật tươi, và nhìn thấy Sally cười lại với mình. Cô bé nhảy phốc lên giường. Johnny nhặt đồ cô bé lên, và bên ngoài cửa chợt mở. Mẹ Sally bước vào để chúc con gái mình ngủ ngon.
“Sẵn sàng đi ngủ chưa con yêu?” Mẹ cô bé bước đến bên cạnh Sally. Johnny ngước lên và khi thấy chị mình, ông bước đến bên cạnh bà ấy.
“Em sẽ đắp chăn cho con bé mà.” Marie ngước lên nhìn em trai mình, rồi bà mỉm cười, lắc đầu.
“Không sao đâu.” Bà ấy trìu mến nhìn xuống con gái mình và hôn nhẹ vào trán cô bé. “Chúc ngủ ngon con yêu.”
“Mẹ ngủ ngon nhé!” Mẹ Sally xoa nhẹ trán con gái mình và lấy đồ của Sally từ tay Johnny, sau đó bước xuống nhà. Johnny dõi theo bước người mẹ, sau đó mỉm cười với chính mình. Ông ta bước đến chỗ công tắt điện mà tắt đèn đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng cô bé lại, rồi khoá chốt. Từ từ, hắn quay về phía cô bé đang ngủ say. Với một nụ cười hiểm độc và méo mó, hắn tiến lại gần cô bé.
Mấy ngày sau, Marie để ý là con gái mình không còn hành động giống chính mình nữa. Cô bé không hề cười tươi như trước nữa. Cô bé không còn nói liến thoắng hay vui vẻ như xưa. Marie nắm chặt lấy tay con gái mình trước khi con bé hoà mình vào đám bạn, rồi kéo con gái vào lòng mình. Sally trở nên bối rối.
“Con yêu, con vẫn ổn chứ?” Bà ấy hỏi, quỳ xuống bên cạnh con gái mình. Sally ngơ ngác nhìn mẹ mình, sau đó, cô bé bật khóc. Mẹ Sally vô cùng ngạc nhiên. “Sally, sao vậy?”
“Mẹ ơi… Con kh… không muốn… muốn chuyện… đó… nữa.” Cuối cùng, Sally cũng bật thành tiếng qua tiếng nấc của mình.
“Con không muốn chuyện gì cơ con yêu?”
“ Con… con không mu… muốn chơ… chơi… với… hắn…. Con không muốn chơi mấy… trò của hắ… n… nữa…” Cô bé ngước lên nhìn mẹ mình rồi ôm chầm lấy bà. “Ha… hắn chạm vào ngườ… người con… và hắ… hắn bắt con đu… đụng vào hắn!!” Marie nhíu mày lại, rồi vuốt tóc con gái mình, như thể đang an ủi con bé vậy. Bà nhẹ nhàng suỵt suỵt để Sally ngừng khóc.
“Suỵt, không sao đâu con yêu. Mẹ ở đây với con rồi.” Chỉ là ác mộng thôi, bà nghĩ vậy. Con bé chỉ gặp ác mộng thôi. “Giờ thì mọi chuyện ổn rồi chứ? Đừng lo lắng quá nhiều về nó nữa.” Bà nhìn thấy Sally mở to mắt ra nhìn mình. Tiếng nức nở của con bé được thay thế bằng một nụ cười thật tươi.
“V… vâng ạ!” Mẹ Sally mỉm cười và hôn nhẹ vào trán con gái mình.
“Giờ thì đi rửa mặt đi mèo con. Con không muốn bạn bè nhìn thấy con với gương mặt nhem nhuốc thế chứ?” Sally bật cười, rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Chiều hôm ấy, Johnny trở về cùng anh mình sau một ngày làm việc vất vả. Frank, ba của Sally, mỉm cười khi thấy con gái vẫy tay với mình. Ông vẫy tay lại với cô bé, rồi đóng cửa xe để bước vào nhà. Johnny cũng ngước lên nhìn Sally và vẫy tay với cháu mình. Nụ cười tươi của cô bé chợt tắt ngúm; nét vui tươi đã biến mất trên gương mặt Sally, nhưng cô bé cũng vẫy lại. Johnny định bước vào nhà, nhưng khựng lại khi nghe thấy hai anh chị mình nói chuyện với nhau.
“Sally làm sao cơ!?” Frank bực tức.
“Con bé gặp ác mộng. Hình như là rất khủng khiếp hay sao ấy. Nó nói với em là đã có người đụng vào nó”
“Được rồi, thằng khốn đó là ai vậy!?”
“Em không biết nữa Frank à… nhưng em đã nói rồi, chỉ là ác mộng thôi. Em chỉ muốn cho anh biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao con bé lại hành động khác thường thế thôi.”
Johnny nghiến răng lại trong phẫn nộ. Hắn siết chặt tay mình lại, khiến bàn tay hắn trở nên trắng bệch. Sau đó, hắn bình tĩnh và suy nghĩ thật nhanh. Hắn giả vờ mỉm cười rồi bước vào phòng, làm ra vẻ như hắn chưa hề nghe cuộc đối thoại của cả hai ấy. Johnny khẽ nhếch mày lên.
“Ý chết! Em vừa làm phiền hai anh chị sao?” Hắn giả vờ hỏi, và nhìn thấy cặp vợ chồng lắc đầu buồn bã. Johnny mỉm cười rồi giơ ngón cái chỉ về phía cái xe. “Em định ra cửa hàng mua đồ. Chị có cần em mua gì không Marie?” Người phụ nữ mỉm cười rồi nhìn về phía nhà bếp.
“Ừm, vậy em mua hộ chị vài trái trứng, một ít sữa, bánh mì và nước trái cây được không?” Johnny gật đầu định bước ra xe thì hắn đột ngột dừng lại.
“Hình như Sally cũng muốn đi lắm đó. Em chỉ nói vậy thôi”.
Marie mỉm cười.
“Cám ơn em nhé John.” Hắn gật đầu rồi bước ra xe. Với chìa khoá trong tay, hắn gọi Sally khi cô bé đang chơi với bạn mình, giả vờ chụm tay quanh miệng mình.
“Sally ơi!” Cô bé ngước lên và nhìn về phía hắn. “Tới cửa hàng thôi cháu!” John vào xe, ra hiệu cho cô bé đi theo mình. Sally ngần ngại đứng lên, rồi cuối cùng đặt hai con búp bê xuống cỏ.
“Tớ sẽ về ngay. Hai cậu coi chừng Marzapan và Lilly hộ tớ nhé!” Jennie và Sarah mỉm cười gật đầu, tiếp tục chơi trò búp bê mà không có Sally. Cô bé ngần ngại tiến về phía cái xe, sau đó bước lên và ngồi vào chỗ dành cho hành khách, kế bên Johnny. “Mẹ muốn chú ra cửa hàng à?” Cô bé hỏi. Johnny chỉ gật đầu và vặn chìa khoá rồi lái ra ngoài đường đi.
“Ừ, mẹ cháu muốn chú mua đồ hộ. Có lẽ chú cũng nên mua cho cháu vài món nhỉ?” Hắn mỉm cười nhìn xuống đứa trẻ. Sally run rẩy cười lại, rồi nhìn thẳng về phía trước, nhìn cảnh vật trôi qua khi xe đang chạy. Khi cả hai đã đến con đường chính dẫn đến cửa hàng, Sally để ý rằng Johnny không đi chậm lại để ngừng ở bãi đỗ xe. Cô bé nhíu mày, tỏ vẻ bối rối, rồi nhìn Johnny.
“Chú ơi, cửa hàng ở đằng kia kìa…” Cô bé chỉ tay về phía cửa hàng đồ ăn to tổ chảng ở bên kia đường, nhưng Johnny chẳng phản ứng gì cả. Hắn tiếp tục lái xe, với một nụ cười phản phất trên môi. Cô bé ngoái đầu lại nhìn về phía sau, nhìn thấy cửa hàng đồ ăn dần dần biến mất khỏi tầm nhìn. Bất chợt, Sally mới vỡ lẽ ra rằng cả hai sẽ không đi mua đồ, khi nhìn thấy Johnny lái xe vào công viên cộng đồng nhỏ gần thị trấn. Không ai đến công viên này vào ngày Chủ Nhật cả. Sally cảm thấy hoảng sợ. Hơi thở của cô bé trở nên ngập ngừng hơn, khi cô bé hoang mang nhìn người chú của mình. Johnny cho xe vào một góc khuất rồi vặn chìa khoá lại, nhìn thẳng vào đứa trẻ đang run rẩy bên cạnh mình. Sự giận dữ bùng nổ trên gương mặt hắn.
“Mày kể hết cho con mẹ mày nghe chuyện gì đã xảy ra rồi, đúng không!?” Hắn nhìn thấy Sally lắc đầu lia lịa. “Mày chơi trò này sai luật rồi, Sally ạ.” Giọng nói của hắn cứ như là đang ngân nga trêu ngươi người đời ấy. Hắn chộp lấy cô bé vào kéo Sally lại, bỏ ngoài tai tiếng cầu xin của cô bé. “Mày đã hứa là sẽ chơi trò này với tao rồi mà, Sally. Giờ thì mày lại nói dối tao à!?” Hắn đạp cửa ra rồi xô Sally xuống đất, sau đó ấn con bé xuống một cách hung bạo. Mặc kệ tiếng khóc thất thanh của Sally, hắn tiếp tục la hét. “Mày phải bị trừng phạt vì đã phạm luật.” Hắn mỉm cười một cách tàn ác, khi đưa tay kéo khoá quần xuống…
[...]
“Tin mới nhận. Một cặp đôi đã tìm thấy xác của cô bé Sally Williams trong công viên công cộng. Cuộc tìm kiếm đã chấm dứt. Sẽ có chi tiết đầy đủ hơn về vụ án này lúc chín giờ”.
Cô thề là cô đã khoá cửa trước khi vào giường rồi. Nói đúng hơn… là cô đã khoá cửa trước khi bật dậy từ chiếc giường ấm cúng của mình. Cô gái trẻ bước đến đóng cửa lại. Trước khi trở lại giường mình, cô nghe thấy tiếng kẽo kẹt trong hành lang. Chả lẽ bố mẹ dậy rồi? Chắc họ dậy để kiểm tra xem cô đã ngủ chưa ấy mà. Khi đã đút chân vào chăn, cô gái trẻ trở nên hoảng loạn vì… hình như có tiếng khóc!? Nghe giống như tiếng khóc của một đứa trẻ vậy. Cô từ từ ngồi dậy trên giường mình, bước đến gần cửa rồi mở ra. Có vẻ như tiếng khóc phát ra từ bên ngoài phòng của cô. Cô quyết định đánh bạo đi vào trong hành lang tối tăm vì tính tò mò bất diệt của mình. Cô bám theo tiếng thút thít ấy trong bóng tối. Khi đến cuối hành lang, cô gái trẻ đông cứng vì sợ. Ngồi đó, dưới ánh trăng tròn ngoài cửa sổ, là một cô bé. Cô bé ấy ngồi gập người lại và đang khóc. Sao mà nó vào nhà mình được, cô gái trẻ nghĩ thầm. Bằng cửa sổ á? Cô gái trẻ nuốt khan nước miếng trong cổ họng mình lại, sau đó lên tiếng.
“Em… em là ai vậy? Sao em vào được nhà chị?”
Đột nhiên, cô bé ngừng khóc, rồi từ từ buông tay ra khỏi mặt mình. Cô nghiên đầu nhìn cô gái trẻ, máu chảy dài trên mặt thay cho nước mắt, khiến bàn tay nhỏ bé ấy vấy bẩn. Trên đầu cô ấy là một cục máu đông nhàu với tóc. Máu liên tục chảy từ đầu xuống mặt, rồi xuống chiếc đầm trắng nhếch nhác của cô bé ấy. Đôi mắt màu xanh lá như soi vào tâm can của cô gái trẻ kia.
“Đây là nhà tôi…” Giọng đứa trẻ khàn khàn, cứ như là con bé đang cố gắng để bật thành tiếng ấy. Cơ thể con bé giật giật và vặn lại một cách bất thường, khi con bé đứng lên và nhìn thẳng vào mắt cô gái trẻ. Chân cô bé ấy rất bẩn, cứ như là cô bé đã lê lết trong bùn ấy. Đầu gối và chân cô bé thì đầy những vết xước. Chiếc áo đầm trắng thì rách bươm ra, với cái tên “Sally” khâu ở phần ngực. Cô bé ấy dang tay ra với cô gái trẻ trước mặt mình, rồi mỉm cười. Máu nhuộm đỏ hàm răng của cô bé.
“Chơi với mình đi…”
2/ Không Một Tiếng Cười
Tôi thực sự phải kể điều này ra. Tôi không thể tiếp tục sống với những kí ức đêm ấy thêm được nữa. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy cái chết trong mắt cô ấy, và sự hiểm độc trong đôi mắt của nó. Tôi vừa mới chuyển tới Scotland với vợ chưa cưới của mình chưa được bao lâu. Chúng tôi chuyển tới một thị trấn nhỏ ở phía bắc tên là Elgin được khoảng 2 tuần. Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp. Chúng tôi đã giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng. Tôi và vợ chưa cưới đã nghỉ rằng mình có thể cùng nhau sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc mãi mãi ở nơi đây. Bây giờ tôi đã thấy mình nhầm lẫn như thế nào!.
Đến tuần thứ ba, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra từ một đêm có thể thay đổi cuộc sống của chúng tôi. Vợ chưa cưới của tôi nhận được một cuộc gọi kì lạ vào lúc 4 giờ sáng, đó là một thời điểm bất thường. Cô ấy tỉnh dậy, lóa mắt bởi ánh sáng từ chiếc điện thoại và trả lời “A lô” với một giọng ngái ngủ. Sau đó là liên tục những tiếng “A lô” liên tục và cô ấy dập máy. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ có thể nghe thấy những tiếng la hét rất mờ nhạt trong ống nghe điện thoại. Chưa xong, cô ấy còn tắt máy để khỏi phải nhận thêm bất cứ một cuộc gọi nào nữa.
5 phút sau cuộc gọi của cô ấy thì lại đến lượt tôi. Lần này chỉ là sự tĩnh lặng với một vài tiếng cười. Tôi lập tức trở nên bực bội với trò chơi với vẩn mà ai đó đang bày ra với chúng tôi. Tôi chửi rủa và bảo họ đừng có gọi điện nữa. Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh lớn ở phía cửa trước phá tan sự im lặng. Cả hai chúng tôi bật dậy. Cô ấy gục đầu vào ngực tôi và sợ hãi khóc lóc. Tôi trấn an cô ấy rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi nhổm dậy, bảo cô ấy ở yên đó, mặc áo khoác, vớ lấy cây gậy và đi ra ngoài. Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ về phái cánh cửa ra vào và tìm thấy một tin nhắn. Tin nhắn là “Ngươi không nên để cô ta lại một mình”!
Ngay sau khi đọc xong tin nhắn, tôi nghe thấy một tiếng thét từ tầng trên vọng xuống. Tôi vội vàng chạy lên tầng trên và đóng băng ngay trước cửa ra vào. Đứng đó là vợ tôi, máu chảy từ cổ xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi và nức nở cầu xin tôi cứu giúp. Và còn có thứ đó đứng sau lưng cô ấy. Cái thứ chết tiệt ấy đã hủy hoại cuộc đời khốn khổ của tôi. Nó là một sinh vật cao lớn, khỏa thân và mang hình dáng của một con người. Nó hoàn toàn không có lông hay tóc và rất gầy, đến mức tôi gần như có thể thấy được xương của nó. Mặt của nó là thứ khinh khủng nhất tôi đã từng nhìn thấy trong đời. Nó có một cái miệng cười vô cùng rộng, kéo dài từ tai bên này sang tận tai bên kia, và đôi mắt nó thì đỏ rực màu máu, với một con mắt thì nhỏ hơn hẳn so với con mắt còn lại.
Tôi chưa bao giờ có cảm giác này trước đây. Tôi thấy mình hoàn toàn bất lực, hoàn toàn bị đóng băng, thậm chí còn không thể nói. Tôi không thể diễn tả được mình đã sợ hãi đến mức nào. Tất cả mọi điều tôi có thể làm là bật khóc. Sinh vật đó chầm chậm bò về phía tôi, với vợ chưa cưới của tôi nằm trong móng vuốt của nó. Khuôn mặt của nó cúi xuống và nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Bất chợt, nó hét lên, nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng nó chỉ là sự im lặng. Tôi vô cùng sợ hãi. Nó vọt qua cửa sổ và đem theo cô ấy. Ngay sau khi nó ra khỏi nhà tôi ngã vật xuống nền nhà. Tôi nhảy ra ngoài, những mong có thể thấy được cô ấy cùng với nó, những vô ích.
Hai ngày sau, tôi trở nên hoàn toàn suy sụp. Tôi không thể nào ngủ nổi. Tôi tìm hiểu từ tất cả những người tôi quen biết xem có ai biết thứ đó là gì không. Tôi đã cho đăng thông báo tìm người mất tích ở đồn cảnh sát địa phương, nơi mà người ta có thể tìm được những người đã biến mất. Không một ai biết về thứ mà tôi đã nhìn thấy. Một tháng trôi qua và mọi chuyện vẫn không tiến triển. Tôi không thể làm việc, tôi ngủ vô cùng ít. Tôi không thiết sống nữa. Tôi lấy một lưỡi dao lam cứa vào cổ tay mình. Nhìn máu chảy ra từ vết cắt trên tay, tôi cảm thấy như mọi nỗi đau trong quá khứ cũng chảy theo dòng máu đó. Tôi nhìn lên tấm gương trên bồn rửa mặt, và nó ở đó, cười như lúc trước. Máu chảy ra từ đôi mắt nó cũng như chảy từ cổ vợ tôi khi hắn cắt đầu cô ấy khỏi cơ thể. Một lần nữa, nó lại hét lên một cách yên lặng và tôi ngã vật xuống sàn nhà.
Tôi thấy mình trở nên yếu dần khi cổ tay tôi chảy máu. Tôi thấy sợ việc nhìn vào gương, nhưng tôi cảm thấy mình phải làm thế. Tôi từ từ đứng dậy và trong gương, nó cũng làm thế. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, nơi lẽ ra là đôi mắt của tôi, nơi lẽ ra là cơ thể của tôi. Tôi chầm chậm nâng tay mình lên và trong gương, nó cũng làm thế. Nhưng trong tay nó là đầu vợ chưa cưới của tôi. Khi tôi nhìn vào bàn tay phải của mình, đầu cô ấy cũng ở đó. Tôi đang cầm đầu của vợ mình! Tôi hét lên và buông đầu cô ấy ra, nhưng mọi thứ phát ra từ cổ họng tôi chỉ là sự tĩnh lặng. Khi máu túa ra từ vết cắt trở nên nhiều và đen hơn, tôi biết mình đã đến giới hạn. Tôi thấy cơ thể mình lạnh dần đi. Chắc chắn tôi không phải kẻ đã giết cô ấy, chắc chắn không phải là tôi. Tôi gục xuống, bất tỉnh.
Tôi tỉnh dậy trên giường của bệnh viện, nửa tỉnh nửa mơ với cái cổ tay được băng bó. Khi tôi tỉnh dậy, hai viên cảnh sát bước vào phòng và nói họ có vài câu hỏi cho tôi. Họ bảo với tôi rằng đầu của vợ tôi đã được tìm thấy trong nhà, và tôi sẽ không được phép đi đâu trong một thời gian. Bọn họ bảo tôi nghỉ ngơi và rằng họ sẽ quay lại. Khi sắp ra khỏi phòng, một người bỗng quay lại và nói với tôi: “Ồ, còn một điều nữa”. Ông ta cười, miệng mở rộng đến tận mang tai và tràn ngập căn phòng là sự im lặng.
Nguồn: Vnsharing
Nhận xét
Đăng nhận xét