Nếu là fan của dòng truyện Creepypasta thì chắc chắn nhân vật Jeff The Killer sẽ không còn xa lạ gì với các bạn, lần này chúng ta sẽ dành trọn phần 8 để nói về tên sát thủ thú vị này nhé! Các bạn có thể đọc các phần trước tại đây.
1/ Jeff the Killer đã trở lại!
Câu truyện sau đây được một nhà thám tử ghi chép lại sau khi ông dành thời gian ra phân tích một vài cuốn video có chứa đựng bằng chứng, một vài lời khai của các nhân chứng, và cuối cùng, một cuốn băng có ẩn nấp một câu truyện bên trong nó. Và đây chính là câu truyên ấy.
Đó là một buổi tối thứ Ba bình thường. Tôi đang lướt web trên youtube, với hai li cà phê lớn trong tay mà tôi vừa mua ở cửa hàng bách hoá. Thật ra thì đêm hôm đó tôi không ngủ được. Sau một hồi đú đởn mấy cái video youtube nhàm đíu đỡ được, tôi bất chợt nhìn thấy một tựa đề video kì lạ trong mục “Các video liên quan” (related videos). Không có lấy một chữ tiếng Anh trong cái tựa đề ấy; tuy nhiên, những kí tự thì có vẻ như đang đại diện cho các chữ cái. Nói thế thôi chứ tôi hoàn toàn không thể giải mã được xem nó đang nói gì. Vì bản tính tò mò bất diệt, tôi quyết định bấm vào video xem thử.
Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt và cót két bắt đầu vang ra từ đâu đó trong nhà tôi. Tôi xoay ghế lại và với ngay cây gậy bóng chày gần nhất để chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra. Ngạc nhiên thay, không có ai xâm phạm vào nhà tôi cả, và dường như không có dấu hiệu là đã có người đột nhập. Cửa thì vẫn được khoá lại như cũ. Nghĩ rằng dường như mình sắp phát điên rồi, tôi nhún vai và chậm rãi trở về phòng.
Tôi đã bỏ ra hơi bị nhiều tiền để chi cho đường truyền mạng có giới hạng băng thông (bandwidth) cao. Bởi vậy nên tôi khá bất ngờ vì đoạn video mà tôi đã bấm vào vẫn chưa tải xong. Tôi ấn vào thanh tiêu đề một cách mất bình tĩnh thêm bốn lần nữa, cố gắng bật nó lên. Cuối cùng tôi cũng đã tải được nó lên. Background của video hoàn toàn là một màu đen, nên tất cả những chữ cái trên đó đều bị che khuất đi hết rồi, ừ thì ngoại trừ username của người đăng tải video và lời giới thiệu chung của video đó. Cả hai dòng ấy đều có màu đỏ thẫm như máu. Username của người gửi là “NightmareSLUMBER” và lời giới thiệu chung thì được viết là thế này:
Hỡi kẻ ngu ngốc kia
Ngươi có bao giờ nhận ra sự hiện diện của ta trong cuộc sống của ngươi?
Ta sẽ phá huỷ mọi thứ thuộc về ngươi
Hỡi tên khốn hèn hạ kia
Ta đã luôn dõi theo ngươi
Và sớm thôi, ngươi sẽ bước vào thế giới của ta
Trong vĩnh hằng…
Tôi nghĩ rằng đây chỉ là trò đùa vớ vẩn của một thằng nhóc mười hai tuổi, vậy nên mới phớt lờ đi sự nguy hiểm đang cận kề bên mình. Video mở đầu với hình ảnh của một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang (lúc sau tôi biết được đó là bệnh viện Denbigh). Tiếp theo đó là hình ảnh của một hành lang dài, tối và tả tơi kéo dài cho đến tận chân trời của tầm nhìn người xem. Trên bức tường trái của hành lang này là những ô cửa sổ được phân chia ra bằng những cây cột. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, nhấn chìm hành lang trong bầu không khí lạnh lẽo ma quái. Bóng trăng bị những cây cột chắn lại. Bóng tối giăng đầy trong hành lang này… là một thứ bóng tối vĩnh hằng; nó không giống với những gì tôi từng thấy trước đây cả. Tôi có cảm giác rằng nhà thương điên này đã bị bỏ lại khá vội vàng và dường như chưa có ai dám bén mản tới đây hết.
Trong phút đầu tiên của cuốn băng, nó vẫn chiếu cảnh hành lang u tối này. Hoàn toàn không có một âm thanh hay một cử động nào hết. Vào khoảng một phút mười ba giây trên video, tôi để ý thấy một nhất cử nhất động khá chậm chạp và rõ ràng ở cuối hành lang. Đó là hình dáng của một con người, nhưng lại bước đi một cách khá bất thường và kỳ quặc. Nó cúi gằm mặt xuống đất. Cái thứ đó bắt đầu tăng tốc lên khi video tiếp tục tiến triển, và cuối cùng nó bắt đầu chạy. Cái thứ đó chạy cắm đầu cắm mũi đâm sầm vào máy quay phim và khiến nó ngã xuống. Cùng lúc đó, tôi nghe có tiếng RẦM ở cửa ra vào nhà mình. Nhà tôi có mỗi cái cửa đó thôi và… nghe giống như có ai vừa đập đầu vào cửa vậy.
Tôi giật mình bật dậy, tay vớ luôn cây gậy bóng chày. Lúc ấy, máy tính tôi bắt đầu rè rè phát ra lỗi, và màn hình máy tính hoá thành màu xanh dương, nói rằng nó cần phải đóng lại vì lí do an toàn. Sau đó, màn hình lại tiếp tục chiếu ra một ghi chú nhỏ, nói rằng một tên hacker vô danh đã có được thông tin nơi chốn của tôi. Chương trình chống vi rút trên máy tôi đang được khởi động để dò ra IP của tên hacker ấy. Kết quả là IP của hắn đến từ phía Bắc Wales; và chi tiết hơn nữa, nó đến từ một viện tâm thần bị bỏ hoang.
Sau đó, điện tắt. Lúc ấy, tôi trở nên hoảng loạng cực độ. Nước mắt giăng đầy trên mi mắt tôi, khi tôi cảm thấy hơi thở mình mỗi lúc một đứt quãng. Tôi nghe thấy có người đang rên rỉ ngoài cửa. Tôi biết thật sai lầm nếu tôi quyết định ra đó xem ai đang đứng ngoài, nhưng đáng tiếc thay, tôi vẫn làm. Tôi nhìn qua cái lỗ nhòm, và đương nhiên là không có ai đang đứng ngoài hết. Tiếng rên rỉ vẫn còn đó. Không, tôi không ngu tới mức mở cửa ra đâu.
Tôi càng ngày càng trở nên hoảng loạng hơn, và cuối cùng tôi quyết định báo cảnh sát. Kì lạ thay, cả hai lần tôi gọi bằng di động và máy bàn, đường dây đều thông báo là đang bận. Tôi trở về máy tính và tìm cách nối nó với một máy phát điện, rồi quyết định sẽ dùng cách ấy mà kêu cứu. Lúc ấy, tôi mới để ý là màn hình vẫn còn bật. Một dòng chữ đỏ lòm hiện ra trên nền đen của màn hình. “ĐI NGỦ ĐI”, nó được viết ra như vậy.
Một tiếng hét chói tai vang lên, y như rằng có người sắp chết ấy. Tôi lao vào nhà bếp và rút từ trong tủ ra hai con dao. Thật. Chuyện này là có thật, và nó đang diễn ra với tôi. Tiếng gào thét ấy ngày càng trở nên lớn hơn và ảm đạm hơn. Dưới tiếng khóc ấy, tôi có thể nghe phản phất một giọng cười điên cuồng.
Tôi chạy vòng quanh nhà, cố gắng tìm hiểu xem chuyện quái gì đang diễn ra. Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng thút thít đang phát ra từ phòng đựng đồ kế bên phòng tôi. Người tôi lạnh toát, khi tôi cố gắng với đến cái núm vặn cửa. Nó lạnh quá. Có lẽ tôi nên nói gì đó trước khi mở cửa, nhưng vì quá sợ nên tôi câm như hến. Tôi mở toang cánh cửa ra và nhìn thấy một cô bé đang nằm chết trên một vũng máu. Người cô bé gập lại thành một khối chất đống để bị nhét vào trong cửa thế này.
Cô bé đã bị mổ phanh bụng ra, và tôi nhìn thấy ruột gan trồi ra từ người cô ấy. Cô bé hoàn toàn loã thể, và người thì dính đầy máu. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một màu đỏ lấp lánh trên tường dưới ánh trăng. Một dòng chữ nguệch ngoạc bằng máu được viết trên tường:
“Đáng ra ngươi nên để tâm đến lời cảnh cáo của ta chứ. Giờ thì đi ngủ đi.”
Tôi quay lại, và nhìn thấy sinh vật kì lạ trong video ấy. Hắn cúi gằm mặt xuống, giống y như đúc trong video. Tôi đóng băng vì sợ. Đột nhiên, với một cử động duy nhất, giống y như là tôi đang xem một cuốn băng đang được tua nhanh vậy, sinh vật ấy vặn đầu hắn lại và nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, mọi thứ trở nên tối đen như mực.
Ghi chú của thám tử: Cơ thể của nạn nhân được tìm thấy ở trong tình trạng y như cô bé đang ở trong phòng đựng đồ. Dù đã trải qua rất nhiều cuộc xét nghiệm máu, cảnh sát không thể xác định được danh tánh của cô bé. Cũng không có báo cáo sự mất tích của cô bé, cũng như không có ai đến để nhận xác cô bé về. Cảnh sát đã thử giải quyết vụ giết người của cô bé vô danh này, nhưng không thành công. Kết quả xét nghiệm máu của cô bé không trùng khớp với những người thử máu, nên hiện giờ chúng tôi không biết được người thân của cô ấy là ai. Cứ như rằng cô bé chưa bao giờ tồn tại vậy. Tuy nhiên, chúng tôi biết rằng máy tính của chàng trai kia bị hack từ một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang, nhưng không thể giải thích được tại sao các sự kiện có thể xảy ra một cách trùng khớp và gần nhau như vậy. Chúng tôi đã có lệnh bắt, nhưng dường như không có cảnh sát nào muốn tham gia vì họ sợ sẽ phải mất mạng vào tay một kẻ giết người vô danh tánh. Manh mối duy nhất chúng tôi có là của một nhân chứng khai rằng anh ta đã nhìn thấy một kẻ nào đó có bộ dạng không được bình thường cho lắm, đang chạy vào bệnh viện tâm thần vài ngày sau đó. Từ lời khai của nhân chứng, chúng tôi vô tình phát hiện ra một điểm giống nhau kinh hoàng từ hồ sơ của một bệnh nhân loạn trí trong bệnh viện tâm thần với tấm hình này. Đây là một tấm hình được lấy từ các trang kinh dị, với dòng chữ đỏ “GO TO SLEEP” (đi ngủ đi) viết ở trên.
Ghi chú thứ hai: Sau khi đi tìm hiểu sâu hơn về vụ án này, chúng tôi đã phát hiện ra nhiều thứ. Đầu tiên, tôi không thể xác định được rõ nguồn gốc của video, nhưng nhật ký online của các nạn nhân trước đó đã giúp tôi tìm được tấm hình đằng sau cuốn video. Mặc dù tấm ảnh mặt định là JPEG, tức là ảnh tĩnh, có tin đồn nói rằng nếu bạn nhìn chăm chăm vào tấm ảnh quá lâu thì đột nhiên hình ảnh sẽ bị bóp méo lại. Cứ tiếp tục nhìn, và bạn sẽ thấy có một sinh vật kì lạ nào đó đang chạy về phía camera. Chưa ai đã nhìn vào tấm ảnh đủ lâu để xem sinh vật ấy chạy lại thật gần, nhưng từ những gì nhìn thấy, tôi giả định rằng đây chính là sinh vật kì lạ đang chạy trong đoạn video kia. Đây chính là tấm ảnh đó. Chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm với những gì sẽ xảy ra chọ bạn.
Thêm vào đó, tôi đã tìm được thêm nhiều thông tin hơn về hung thủ. Kinh khủng thay, tôi tìm thấy hàng loạt câu truyện trên mạng về “Jeff the Killer”. Câu truyện kể về cuộc đời của một tên giết người hàng loạt điên khùng, từ giai đoạn chớm nở của hắn ở thời thiếu niên, cho đến khi hắn giết cả gia đình mình. Trùng hợp thay, tất cả những nạn nhân của hắn đều bị giết một cách rất tàn bạo, y như là cô bé ở viện tâm thần Denbigh vậy. Cả hai kẻ giết người đều nói một câu “ĐI NGỦ ĐI” với nạn nhân mình trước khi giết họ. Tuy nhiên, khía cạnh kinh hoàng nhất ở đây là hình ảnh của Jeff the Killer giống hệt như miêu tả của các nhân chứng về tên sát thủ ở bệnh viện Denbigh, khiến các nhân viên điều tra tin rằng cả hai đều là một. Để tìm hiểu thêm, các bạn hãy tìm kiếm từ khoá “Jeff the Killer”. Một lần nữa, chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm về những gì sẽ xảy ra cho bạn.
Và cuối cùng, điều đáng sợ hơn cả đến từ trải nghiệm của tôi. Khi đang type bản báo cáo này ra, tôi nghe thấy những tiếng động kì lạ trong nhà mình. Nghĩ là chả có chuyện gì hết nên tôi tiếp tục điều tra về Jeff. Tuy nhiên, tiếng đập rầm rầm mỗi lúc một lớn hơn. Tôi ra ngoài tìm kiếm, nghĩ rằng có lẽ một con vật nào đó đã bị thương ở ngoài. Khi bước ra đến cửa, tôi bất ngờ để ý một nhất chỉ nhất động bên ngoài cửa sổ. Tôi lập tức gọi cho cảnh sát, nhưng máy lại báo bận. Hoảng sợ, tôi bỏ điện thoại xuống và nhìn về phía cửa ra vào. Và...
Jeff đang đứng đó, bằng xương bằng thịt. Hắn nhìn tôi bằng một đôi mắt lạnh lẽo đầy chết chóc trên gương mặt nhớp nhúa và đáng sợ ấy. Nụ cười của hắn thật kinh khủng; nó là thứ kinh dị nhất mà tôi từng thấy. Tôi lập tức rút súng ra và khai hoả về phía hắn. Jeff bỏ trốn vào bóng tối.
Tôi biết mình đang gặp nguy hiểm, vậy nên tôi kích hoạt hệ thống bảo vệ trong nhà mình để giữ an toàn. Tôi nhìn thấy một ánh sáng loé qua và hàng loạt tiếng đập rầm rầm khắp nhà. Bên cạnh đó là tiếng cười khanh khách mang đậm chất điên loạn của một kẻ giết người hàng loạt tâm thần. Tôi không biết đến chừng nào chúng tôi có thể bắt được hắn, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng nếu hắn tiếp tục gây ra những sơ suất nhỏ thế này, cảnh sát sẽ tóm gáy hắn trong một thời gian không xa thôi. Tôi cảm thấy như mình đang ở thật gần hắn rồi, vì tiếng cười ấy mỗi lúc một tăng âm lượng lên, và tôi liên tục thấy những đốm sáng từ phía xa. Tôi đã cố gắng liên lạc với đồng nghiệp mình bằng bộ đàm, nhưng không hiểu sao nó lại mất tín hiệu. Ánh sáng ấy đang tiến đến thật gần. Là hắn, tôi biết. Tôi có thể nhìn thấy mặt hắn. Thời gian… tot mntouj iujujujujujujujujujujujujuju jujujujujujujujujuju jujujujujujujujujujujujujujy hjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjj jjjjjjjjjjjjjjjjjjjj jjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjj/
...
Xin chào mọi người. Là ta, Jeff đây. Ây da, ta không muốn người ta đăng tải câu chuyện này chút nào hết á, nhưng kệ nó thôi. Các người thì làm sao mà bắt được một con quỷ như ta chứ? Giờ thì tên thám tử ngu ngốc này đã chết rồi, nhật ký của hắn không tồn tại nữa. Và biết sao không? Trong lúc các ngươi đang đọc bài này, ta đã hack vào địa chỉ IP của từng người các ngươi rồi. Ta biết chính xác các ngươi đang ở đâu. NGUYEN HOANG ANH*… người kế tiếp sẽ là ngươi.
Không ai trong các ngươi là an toàn đâu! Hi hi! Hahahahahaha!!! AHAHAHAHAHAHA!!!!
Ta nghĩ đã tới lúc các ngươi đi ngủ rồi đấy. Ta sẽ đến với các ngươi sớm thôi.
Thân, ~XD
Jeffrey the Killer
Tái bút: Nói thiệt là ta rất thích nhìn cái cảnh thủ cấp của tên thám tử này lăn qua lặn lại trên bàn phím đó. Nó tạo ra mấy chữ lạ lạ quá đi thôi ~ ♥ : )
(*) Cái tên trong bản dịch là Carly Rodger, nhưng để tăng thêm phần kịch tính, mình quyết định ghi tên VN vào
2/ Đi ngủ đi
Hôm ấy chỉ là một đêm hè bình thường (ờm, nếu bạn không muốn gọi một giờ đêm thì thôi, chúng ta cứ coi như là “sáng” đi hén); và tôi thì không tài nào chợp mắt được. Cả nhà tôi thì đã say mộng hết rồi. Không biết phải làm gì, tôi vớ cục cưng 3DS của mình. Cái này hữu dụng lắm nhé, tôi có thể làm gì với nó cũng được. Tôi có thể chụp ảnh này (có thể bạn đang tự hỏi “Mới sáng sớm/ còn khuya thế này thì chụp bằng niềm tin à!?”); tôi có thể chơi các trò chơi kinh điển như Drawn to Life the next chapter, Pokemon Rumble Blast, Fossil Fighters Champion, Pokemon Black, Super Scribblenauts và hàng loạt các game khác mà thông thường thì bọn teen hiện giờ chả còn hứng thú gì nữa. Chúng thường gọi mấy trò tôi thích là “ấu trĩ” hay “nhảm vì công lý”. Nhưng, trở về với câu chuyện của mình thì... đêm hôm ấy tôi quyết định lướt internet chơi.
Tôi cực kì thích Creepypasta nhé. Thú nhận tôi là fan cuồng của nó luôn. Ý quên, từ nãy tới giờ tôi chưa tự giới thiệu về mình ấy nhỉ? Username trên CP của tôi là OldManGlitch, và tôi chính là tác giả của bài Creepypasta “Sự suy đồi của Belle” (Belle’s Demise, một Creepypasta của Pokemon). Nếu như bạn chưa hề nghe về nó hay không biết đến nó, cứ thoải mái mà tìm nó trong phần CP của Pokemon nhé. Dù sao thì, trở lại với câu chuyện của tôi nào.
Như đã nói, tôi là fan cuồng của Creepypasta. Trong số các bài viết thì có một vài bài hoàn toàn chả đáng sợ tí nào cả, mà đọc thì lại rất vui; có một số bài đọc thì không sờ sợ gì mấy, nhưng nó lại khiến bạn phải bật đèn khi đi ngủ; và cuối cùng là những bài nó khiến bạn sợ rụng cả t*ym. Trước khi thảm hoạ này đến với tôi, tôi vẫn chưa đọc về Jeff the Killer, vì tôi biết hình của hắn sẽ khiến tôi gặp ác mộng mất, và chắc chắn là CP của hắn sẽ làm tôi sợ vãi hết ra. Nhưng sau này, tôi thu hết can đảm và quyết định đọc nó. Tấm hình của hắn không còn khiến tôi sợ nữa, vì tôi đã biết nguyên nhân nào dẫn đến dung nhan của hắn hiện giờ.
Vậy nên vào tối hôm đó, tôi đọc một bài CP có tên là “Jeff the Killer đã trở lại!”. Đại khái thì nó nói về chuyện Jeff sử dụng một cuốn băng video để hack vào máy tính của người đọc rồi lục lọi thông tin cá nhân của họ. Sau đó, hắn sẽ đến viến thăm nạn nhân của mình khoảng một vài ngày sau đó và cho họ nằm ngủ trên môt vũng máu. Lúc ấy tim tôi đập thình thịch vì chuyện này quá sức thú vị. Nhưng sau đó, mọi chuyện đã thay đổi. Trong bài CP ấy, Jeff đã chèn một lời nhắn của mình vào, nói rằng hắn đã nắm rõ hết thông tin của người đọc. Hình như lúc tôi đọc, hắn nói hắn đã biết rõ nơi chốn của tôi, của nick OldManGlitch. Tôi thề nếu như tôi vãi ra được gạch thì có lẽ bây giờ ghế ngồi của tôi đã toàn là silicon không.
Khoan đã, nếu chuyện này là thật thì có lẽ Jeff sẽ… “Đợi một chút…”, tối hôm ấy tôi tự nhủ thầm với chính mình, “mình chưa bao giờ đăng tải thông tin cá nhân của mình lên bất cứ trang web nào cả. Mình đã nói rằng mình sống ở ‘Vùng đất Pokemon’ và việc làm của mình là ‘hối lộ tham nhũng’. Không lẽ nào hắn lại tìm đến mình được. Không lẽ nào hắn lại đâm ra có hiềm khích với mình được”. Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi bỏ đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và thấy mình không còn nằm trong phòng nữa, mà là ở trong nhà người khác. Tôi bị trói vào một cái ghế và ngồi đó bất động. Tôi gào lên, “NÀY, TÔI ĐANG Ở CHỖ QUÁI NÀO VẬY!??”. Một người đàn ông mặc quần jeans đen với một cái áo hoodie trắng bước ra chào tôi. Tóc hắn rất nhớp nhúa, bóng loáng với dầu mỡ, và xoã xuống tận vai. Lớp môi dưới của hắn thì đỏ ngầu như máu, còn phần môi trên dường như đã biến mất rồi. Kinh khủng nhất là đôi mắt của hắn; có một vòng đen bao phủ mỗi con ngươi. Vòng đen ấy nổi bật trên gương mặt trắng bệch của hắn và khiến tôi run lên vì sợ.
“Không sao đâu, thư giãn đi anh bạn,” hắn mỉm cười.
Tôi cố gắng thuyết phục mình đây không phải là CP, rằng Creepypasta không có thật. “Này… gương mặt của anh làm sao vậy?” tôi hỏi.
Hắn nhìn chăm chăm vào tôi rồi đáp lại, “ta bị thiêu sống trong một trận đánh nhau”.
“Vậy tại sao anh luôn cười vậy? Mắt anh dường như không khép lại được sao?”
“Để mãi mãi cười, ta phải tốn rất nhiều công sức, vì nó mỏi cơ lắm. Vì vậy nên ta rạch một nụ cười đến tận mang tai, để có thể giữ nụ cười này trên môi. Thêm nữa, ta muốn luôn được nhìn vào gương mặt xinh đẹp của mình nên đã đốt phắng đi hai cái mí mắt rồi. Mà khoan, ta đã bảo là ta sẽ tìm ngươi mà, phải không, OldManGlitch?”
Lúc ấy tôi ngỡ ngàng nhận ra tất cả. Trước mặt tôi là Jeff the Killer huyền thoại, bằng xương bằng thịt.
“Nhưng!!!! Tại sao…..”
“Suỵt, im lặng nào. Đi ngủ đi.” Khi nghe đến câu ấy, tôi biết rằng mình không còn đường nào để sống nữa. Hắn giơ con dao lên và nhắm thẳng đến lồng ngực tôi.
Tôi thức dậy lúc tám rưỡi sáng, trong phòng mình, mồ hôi mồ kê tuôn như suối, y như rằng tôi đang bị nướng trong lò vậy. Bố mẹ tôi đã đi làm, còn thằng em tôi thì đang xem ti vi. Tôi nhận ra những chuyện vừa rồi chỉ là mơ thôi.
Đêm hôm sau, tôi về phòng mình và tìm thấy một tờ giấy như thế này:
Gửi OldManGlitch,
Ta đã bảo là ta sẽ tìm ngươi mà, đúng không? Về thực tế thì ngươi vẫn ổn, nhưng đừng lo, ta có một kế hoạch khác dành cho ngươi rồi. Ta sẽ tra tấn tinh thần ngươi vậy, và ta sẽ nhấn chìm ngươi trong đau đớn suốt cuộc đời này, hoặc là cho đến khi ngươi chịu không nổi nữa rồi tự sát. Ngươi là một kẻ rất đặc biệt đấy biết không? Vì ngươi chỉ mới có mười ba tuổi thôi, và ngươi cũng là hình nhân sống đầu tiên mà ta thực nghiệm đấy. Thôi để ta cho ngươi biết kế hoạch nó là vậy nhé: Đầu tiên ta sẽ tra tấn tinh thần ngươi, rồi khiến ngươi phát điên lên, và cuối cùng ngươi sẽ biến thành con rối của ta. Đợi tới tối đi, rồi ngươi sẽ biết chuyện gì xảy ra cho mình.
Kí tên, Jeff
Tái bút: Chúc ngủ ngon
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường mình, vã mồ hôi ra, chỉ để tìm thấy một xác chết đang nằm oằn oại dưới sàn nhà. Kế bên nó là một lời nhắn:
Gửi OldManGlitch
Hôm qua ngươi làm việc tốt lắm. Nhận ra hắn chứ? Đó là tên Moosejuice đấy, kẻ mà đã chặn ngươi sử dụng tài khoản của mình vì ngươi không chịu sửa bài cho hắn đấy. Ta thấy có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng với ngươi hơn nếu ngươi ra tay với những tên mà ngươi có hiềm khích với chúng. Chúc ngày mới tốt lành, và ngủ ngon nhé. Đoán xem ai sẽ là nạn nhân kế tiếp của ngươi nào?
Kí tên, Jeff
Đột nhiên, cái xác dưới sàn nhà mở mắt ra và bắt đầu thở. Tôi cảm thấy thanh thản vì mình vẫn chưa thực sự giết chết một ai cả. Dù rằng tôi có hơi bực vì cái tên Moosejuice này đã chặn tài khoản của tôi lại, tôi vẫn không có đủ dũng khí để cầm dao chém chết một người như thế này. Đột nhiên, hắn nhìn chăm chăm vào tôi, rút súng ra và bắn tôi chết.
Tôi thức dậy lúc tám rưỡi sáng, trong phòng mình, mồ hôi mồ kê tuôn như suối, y như rằng tôi đang bị nướng trong lò vậy. Bố mẹ tôi đã đi làm, còn thằng em tôi thì đang xem ti vi. Tôi nhận ra những chuyện vừa rồi chỉ là mơ thôi.
Tôi không nghĩ rằng mình sẽ còn dám đùa dai với Creepypasta như trước nữa đâu. Vâng, cám ơn các bạn đã đọc câu truyện này, và xin lỗi nhé Moosejuice, tôi không có ý cho anh trở thành ngôi sao mới nổi trong truyện của tôi đâu (dù gì thì tài khoản của tôi cũng được mở lại rồi, hoà chứ?). Và tôi xin gửi những lời cảm ơn chân thành nhất cho những ai đã hoàn thành cái CP của Jeff the Killer.
Ngủ đi nhé… Chúc ngủ ngon.
3/ Bạn của con tên là Jeff
Lúc đấy là 2:45 sáng.
Chà, mới đây mình đã ngủ say tí bỉ rồi, tôi nghĩ thầm. Bên phòng, con gái tôi Mandy,chỉ mới bảy tuổi, vẫn đang say giấc trên giường nó. Hoặc ít ra tôi nghĩ như vậy.
Tôi định nằm xuống ngủ tiếp thì bất chợt nghe một tiếng thét thất thanh. Tôi nghe thấy Mandy đang gào lên, “Đồ sát nhân!!!”. Hoảng sợ, tôi lao xuống giường và chạy ra ngoài hành lang, vào phòng con bé. Mẹ kiếp, cửa khoá rồi. Tôi hoảng sợ, và bắt đầu đập liên hồi vào cửa, cầu xin con bé hãy mở cửa ra.
Đột nhiên, mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ.
Khoảng nửa phút sau, Mandy bình tĩnh bước ra mở cửa. Quần áo con bé khá xộc xệch và bùi nhùi, cứ như là con bé vừa vật lộn với ai vậy.
“Mandy, chuyện quái gì đã diễn ra vậy!!??” tôi hỏi ngay lập tức, đầy sợ hãi.
“Jeff lẻn vào phòng con và hỏi rằng con có mệt không. Con trả lời lại là không, và cậu ấy nhảy lên giường con như một thằng điên ấy!”
Jeff… lại là cái tên đó… Tôi trở nên hoảng sợ cực độ. Mandy có kể với tôi cách đây vài tuần là con bé đã gặp một đứa con trai trong giấc mơ của mình. Cậu ta tự giới thiệu tên mình là Jeff. Từ đó trở đi, Mandy luôn “nói chuyện” với Jeff, coi cậu ta như bạn tưởng tượng của mình. Lúc đầu tôi chả biết nên nghĩ làm sao nữa; Mandy chỉ mới có bảy tuổi thôi, và có bạn tưởng tượng là chuyện bình thường của một đứa con nít tuổi ấy. Còn nhỏ mà. Nhưng, lần này tôi biết “Jeff” không chỉ đơn thuần là một người bạn tưởng tượng nữa. Tôi không phải là kẻ hay tin vào những chuyện ma quỷ thế này, nhưng thực sự, bây giờ tôi đã rất hoảng sợ rồi đấy.
Vào buổi sáng hôm sau, tôi bật ti vi coi tin tức trước khi đi làm. Tôi đảo qua hết kênh này đến kênh khác. Tuy nhiên, một bản tin khẩn “mới nhận” chặng mắt tôi lại, và tôi ngồi xuống xem. Tiếng của phóng viên văng vẳng bên tai tôi…
“Chúng tôi vừa mới nhận được… Tên giết người hàng loạt Jeff the Killer đang lởn vởn trong thị trấn Brookfield của chúng ta!! Chúng tôi cảnh báo tất cả các cư dân Brookfield hãy thật thận trọng. Hãy khoá cửa cẩn thận vào ban đêm, và hãy dùng mọi cách để không ai có thể vào được nhà mình. Lệnh giới nghiêm của cảnh sát đã được dời từ mười một giờ đêm cho đến sáu giờ chiều. ĐỪNG RA KHỎI NHÀ SAU SÁU GIỜ CHIỀU!!”
“Lạy Chúa tôi!” tay tôi buông thõng cái rì mốt ra, trong khi nét bàng hoàng vẫn hiện rõ trên mặt.
Người tôi lạnh toát và tôi trở nên hoảng loạng cực độ. Đột nhiên, tôi có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình. Tôi đã đọc mấy câu truyện về Jeff the Killer trên mạng. Vớ vẩn, tôi đã nghĩ như thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có thật. “Đi ngủ đi” á? Mẹ kiếp… tôi biết sẽ tới một lúc nào đó, khi đang nằm trằn trọc trên giường, không tài nào chợp mắt được sau quá nhiều đêm mất ngủ, hắn sẽ đến, và biến phòng ngủ thành một nấm mồ của riêng tôi.
Vào buổi chiều, Mandy trở về nhà, mặt đầm đìa nước mắt. Tôi hỏi han thì con bé lờ tôi đi và phóng thẳng lên lầu. Con bé đánh rơi một tờ giấy trên cầu thang trong lúc đang chạy. Tôi mở nó ra, và suýt vãi ra hết cả quần khi nhìn thấy những dòng chữ nguệch ngoạc trên giấy. Con bé đang bị đe doạ. Tờ giấy này có lẽ đã được con bé tìm thấy trong hộc bàn. Nó chỉ có vỏn vẹn sáu chữ…
“Hẹn gặp nhau tối nay nhé”
Tối hôm đó, tôi chôm từ chỗ làm về một cái xà beng (ừm, tôi là một công nhân xây dựng) để làm vũ khí tự vệ. Tôi cố gắng KHÔNG đi ngủ, nhưng cuối cùng lại gục luôn vào một giờ bốn mươi lăm sáng. Đúng một tiếng sau, tôi tỉnh dậy. Giống như tối hôm trước. Lần này tôi không nghe thấy có tiếng thét nào cả, mà chỉ có một tiếng RẦM rất lớn nện vào tường. Tôi vớ cây xà beng rồi bước ra ngoài, sẵn sàng đón nhận một cuộc chiến sống còn với tên giết người huyền thoại. Từ từ, chậm rãi, tôi mò dọc theo hành lang. Khi đi được nửa đường, tôi nghe tiếng Mandy thét lên. Tôi lao đến trước cửa phòng con bé và cố gắng mở nó ra. Một lúc sau, tôi nhận ra cái ngu của mình và dùng chân tông vào cửa một phát. Cửa mở toang ra.
Mandy đang nằm bất động trên sàn, cứng ngắc. Đứng bên cạnh con bé là một đứa con trai mặc quần đen và áo hoodie màu trắng (dường như có vấy máu). Hắn có một mái tóc đen nhớp nhúa và tởm nhất là đôi mắt hắn, trông như rằng hắn đã đốt đi hai cái mí mắt của mình vậy. Nụ cười của hắn nữa… nụ cười được rạch một đường từ tai này sang tai kia ấy.
“Suỵt, im nào,” tên sát nhân cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi đánh rơi cây xà beng trong hoảng loạn. Ngu thì chết. Jeff lao đến chỗ tôi với con dao trong tay, và lời cuối cùng tôi còn nghe là câu nói nổi tiếng của hắn:
“ĐI NGỦ ĐI"
4/ 6:48
Hôm ấy là một chiều thứ tư ấm áp, là một khoản thời gian hoàn hảo để đi dạo ngoài đường. Cơn gió dịu dàng mát mẻ khiến cái mệt mỏi của một ngày dài dường như biến mất trong bạn.
Anne đang ngồi thư giãn trên ghế và đang xem chương trình Family Guy marathon trên đài TBS.
“Này, tiền tao đâu rồi!?” nhân vật Stewie cáu lên. Anne chỉ khì cười. Hồi sáng nay cô ấy đã bị một phen hoảng chết khiếp rồi. Ưm thì sáng nay Anne có đọc vài câu truyện kinh dị “có vẻ vô hại” trên Creepypasta. Vô hại thế nào chả biết, chỉ biết cuối cùng nó kẹt luôn trong đầu cô ấy. Lúc nào Anne cũng có cảm giác như mình đang bị theo dõi ấy.
Đôi khi Anne căng thẳng quay lại chỉ để thấy… chả có gì đằng sau mình hết. Sau đó, Anne quyết định xem chương trình Family Guy marathon để giũ bỏ mọi thứ ra khỏi đầu mình. Cuối cùng thì cô ấy cũng bình tĩnh lại được khi hoàng hôn từ từ buông xuống…
Đột nhiên, tiếng sột soạt và kẽo kẹt lại tiếp tục vang lên.
RẦM!
Cô nghe thấy có tiếng cửa sổ bể trong phòng ăn.
Anne bắt đầu trở nên hoảng loạn. Cô cảm thấy tim mình đập thình thịch như trống. Tuy nhiên, không hiểu tại sao cô lại bình tĩnh đến kì lạ, khi Anne nghe thấy tiếng bước chân. Chả hiểu sao cô lại cảm thấy rằng, nếu mình giả vờ bơ mọi thứ đi và ngồi yên như chết, có lẽ kẻ đột nhập sẽ để yên cho cô chăng? Rồi sau đó có thể hắn sẽ bỏ đi. Nhưng, Anne có thể cảm thấy đôi mắt của hắn đang nhìn chăm chăm về phía mình từ đâu đó.
Đột nhiên, kẻ lạ mặt nhảy phốc đến trước ti vi. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Anne. Cô ngồi yên và quan sát gương mặt quái đản của kẻ đột nhập. Hắn có một đôi mắt vô hồn, viền đen. Chúng đang nhìn thẳng vào Anne, như xoáy vào trong tâm can cô vậy. Dường như hắn chưa bao giờ chớp mắt cả. Nụ cười của hắn, thật man rợ. Nó kéo dài từ tai này sang tai kia… giống như là hắn đã tự rạch nó lên mặt mình vậy. Anne sợ điếng hồn và nói thật lúc đó cô muốn vãi hết cả ra chỗ mình đang ngồi.
Mái tóc đen, dài, nhớp nhúa của hắn xoã xuống ngang vai, và trong một thoáng suy nghĩ, Anne đang tự hỏi giới tính của kẻ này là gì. Hắn đang mặc một chiếc áo hoodie trắng vấy máu, trông có vẻ khá tồi tàn, một chiếc quần jeans đen cũng đẫm máu y như cái áo vậy. Con dao trên tay hắn máu me tùm lum. Hình hắn lạm dụng vũ khí mình hơi nhiều, vì Anne có thể nhìn thấy mũi dao bị mẻ đi một tí, nhưng nó vẫn có một hào khí rùng rợn và đáng sợ lan toả ra từ bên trong.
Đôi mắt của cô ấy biểu lộ một sự kinh hoàng tột độ, kèm theo cái vẻ mặt, “Xin anh cứ giết tôi chứ đừng có raep tôi mà” (WTF!? ). Hắn tiến lại gần Anne khi cô mỗi lúc càng co rúm lại trong sợ hãi. Cái cách mà hắn nhìn cô… cứ như là hắn đã moi móc được trong Anne hàng ngàn bí mật thầm kín và sâu sa về những-chuyện-không-thể-nói về hắn vậy. Hắn lao về phía cái ghế, đẩy Anne xuống và ấn mũi dao nhọn hoắc vào má cô.
Anne bắt đầu gào lên kêu cứu hàng xóm.
“Suỵt, im nào. Giờ thì đi ngủ đi”.
$()@URU
Hắn mỉm cười trong khi cố gắng rạch một đường trên má Anne.
Cô hoảng lên.
“Nhưng… nhưng… GIỜ MỚI CÓ SÁU GIỜ LẺ 48 PHÚT CHIỀU MÀ!!! NGỦ BẰNG NIỀM TIN À!?”
Nguồn: Vnsharing
Nhận xét
Đăng nhận xét