1/ Nyah Cat background Story
Ai mà chả biết “Nyan Cat” nhỉ? Tốt. Cái con mèo, trong một cái Pop-Tart (một loại bánh) đi xuyên không gian mà là bài nhạc mang sức hút lớn với đông đảo người xem. Ha ha. Bạn biết mà, chính nó đó! Thực ra có cả một câu chuyện dài đằng sau gương mặt dễ thương đó đấy.
Khi Nyan Cat vừa ra mắt, website “Nyan.cat” cũng nổi lên với rất nhiều lượt khách viếng. Nó cùng chung ý tưởng, một con mèo đi xuyên không gian và nyan nyan nyan nyan. Nhiều người bắt đầu nghiện nó. Họ bắt đầu ngồi nyan nyan và thu lại trên web.
Nghe có vẻ vui. Và có một thằng nhóc đã vỗ ngực công bố rằng nó đã làm điều đó suốt 5 giờ 56 giây không ngủ. Thằng bé đó tên Jim Sheif. Nhiều người khác đã thử phá kỷ lục của thằng bé, cuối cùng cũng có người thành công. Micheal Willis - người nắm giữ kỷ lục mới. Anh ta chỉ ngồi một chỗ, thừ người như một cái xác rỗng, chỉ nyan nyan trong vòng 8 tiếng. Có nhiều người chứng kiến lúc anh ta ghi lại kỷ lục. Nhưng hôm sau, anh ta lầm bầm cái gì đó. “Con mèo đó có gì kì lắm”, anh ta bảo.
Cảm thấy sự chèn ép từ kỷ lục mới. Một lần nữa, John lại thử hết sức để phá kỷ lục. Vâng và thành công. Làm sao anh ta có thể làm được như vậy vẫn còn là một bí ẩn. Không ai giải đáp được. Anh ta có thể kéo dài thêm được, John nói, nhưng anh ta không nói vì sao lại dừng ngang như thế. Thế đấy, John không thể giấu nổi thằng bạn thân nhất của mình. Anh khẳng định đồng hồ tự dừng vào phút thứ 666, đúng 6.6 giây. Một sự trùng hợp khó ngờ.
Không tin, Matt - bạn thân của John đã làm một cuộc thử nghiệm vào ngày sau đó. Không thể được, thật sự đúng như những gì John đã nói. Đồng hồ đã dừng. Chính xác, 666 phút 6.6 giây. Chưa hết. Gương mặt dễ thương của chú mèo Nyan Cat biến đổi đến đáng sợ. Mặt nó hoá xanh, đôi mắt đỏ lòm nhìn thẳng vào anh. Khung cảnh không gian đằng sau chỉ còn một màu đỏ kì dị. Ghê rợn hơn, đằng sau con mèo bắt đầu xuất hiện nhiều hình ảnh khác nhau. Họ chỉ nói đúng một câu “Các người đã thử Nyan Cat” (They tried the Nyan Cat). Bài nhạc trở nên ma quái và kinh dị. Cứ như một cái lõm sâu hút. Trong đó đầy những tiếng thét. Matt nghe không nhầm, đó là tiếng thét của người. Cứ như họ đã gặp điều gì đó rất kinh khủng.
Nhưng tại sao tiếng thét lại ở đó? Anh quá bàng hoàng trước những gì mình vừa chứng kiến. Và anh đã cố ngủ để quên nó. Dường như con mèo quỷ đó len lỏi theo anh trong từng giấc mơ. Đâu đâu anh cũng thấy gương mặt man dại đó, cứ như nó đang nhạo bán anh. Choàng tỉnh, lần nữa bài hát kia quay trở lại tra tấn Matt ngay ở hiện thực. Không chịu nổi, anh kết thúc mọi chuyện bằng cách treo cổ. Hôm sau, Micheal và Jim được tìm thấy trong cùng một căn hộ. Đã chết. Nhiều vết cào trên ngực họ tạo thành dòng chữ “Chả ai làm được cả...” (No one success...). Theo kết quả khám nghiệm, vết cào là từ một con mèo nhỏ.
2/ The China Doll - Con Búp Bê Sứ
Vào một buổi chiều thứ bảy, một cô bé nhỏ tên là Emily đã đi mua sắm với mẹ và em trai của mình. Họ đi ngang qua một cửa hàng cũ, một con búp bê Sứ được bày ra ở cửa sổ của cửa hàng đó.
Emily mới chỉ mười tuổi và cô đang thu thập những con búp bê. Con búp bê mà Emily nhìn thấy mặc một chiếc váy tầng màu trắng và xanh dương, có mái tóc quăn. Emily cầu xin mẹ mua con búp bê đó. Khi họ về tới nhà, trời đã tối nên mọi người đều đi ngủ.
Vào lúc nửa đêm, Emily thức dậy vì nghe tiếng của một vật gì đó vỡ nhưng cô bé đã lờ nó đi cho tới khi cô nghe một giọng nói. “Emily, tớ đang ở dưới cầu thang.” “Emily, tới đang ở trên bậc thứ hai.” “Emily, tớ đang ở bậc thang trên cùng.” “Emily, tớ đang đi trên hành lang đây.” “Emily, tớ đang ở trong phòng mẹ cậu đây.” “Emily, tớ đang trên giường của bà ấy đây.” “Emily, tớ sẽ giết bà ấy.”
Giọng nói ấy cứ tiếp tục, Emily bắt đầu cảm thấy sợ nhưng tiếng nói đó ngày một to hơn. “Emily, tớ đang ở bậc thang trên cùng.” “Emily, tớ đang đi trên hành lang đây.” “Emily, tớ đang ở trong phòng em trai cậu đây.” “Emily, tớ sẽ giết cậu ta.”
Cô bé Emily tội nghiệp đã thật sự rất sợ, cô kéo chăn trùm lên đầu và cô lại nghe thấy tiếng nói đó nhưng lần này là bên ngoài cửa phòng cô. “Emily, tớ đang ở bậc thang trên cùng.” “Emily, tớ đang đi trên hành lang đây.” “Emily, tớ đang ở trong phòng cậu đây.” “Emily, tớ đang ở trên giường của cậu đây.” “Emily, tớ sẽ giết cậu.”
Người hàng xóm sống bên cạnh nghe thấy mọi chuyện và quyết định gọi cảnh sát. Trong vòng mười phút sau, họ đã kiểm tra ngôi nhà và thấy mọi người trong nhà đã bị sát hại. Họ thấy con búp bê đang ngồi và lại nghe thấy tiếng động cũ. Con búp bê có chiếc rìu đẫm máu trên tay và điều duy nhất cảnh sát có thể nghe thấy là “Chú cảnh sát, tôi đang ở phía sau chú đây.”
3/ Dưới gầm giường
Có hai cô gái trẻ là Emma và Veronica sống trong cùng một khu phố. Đó là đêm Halloween và bố mẹ Emma thì đi vắng. Cô khá sợ phải ở nhà một mình qua đêm, nên quyết định rủ Veronica qua ngủ cùng.
Hai cô gái đã lên kế hoạch cho buổi tiệc ngủ. Suốt cả buổi chiều, hai cô trao đổi và thử quần áo của nhau, làm tóc và sơn móng tay. Chiều tối, hai cô gái gọi pizza và cùng xem phim kinh dị. Đôi lúc, những nhóm trẻ con đến bấm chuông cửa, hét lên “Cho kẹo hay bị ghẹo!” Emma và Veronica cũng rất vui vẻ thay phiên nhau mang kẹo ra phân phát.
Cuối cùng, hai cô gái dành thời gian còn lại nói chuyện về những bạn học khác trong trường. Họ không nhận ra là đã quá nửa đêm. Cả hai cô gái dần dần thấy mệt và họ quyết định đã đến lúc phải đi ngủ. Emma nằm trên giường của mình, trong khi Veronica nằm trên một cái đệm trên sàn nhà.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh và Emma đang dần chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, Veronica ngồi dậy và lắc lắc người bạn mình.
“Này, xuống nhà lấy ít kem ăn đi,” cô nói to.
Emma đang rất buồn ngủ, nên chỉ thầm thì, “Tớ không đói.”
“Nhưng mà tớ đói,” Veronica trả lời. “Thôi nào, xuống dưới nhà đi.”
Emma trở mình trên giường. “Trong tủ lạnh cũng không có kem đâu,” cô làu bàu một cách uể oải. “Bọn mình ăn hết rồi còn đâu.”
“Thế thì… ra cửa hàng mua thêm đi.” Veronica nói.
“Tớ không muốn,” cô bạn trả lời. “Cậu muốn thì tự đi mua đi.”
“Đi một mình buổi đêm không an toàn,” Veronica năn nỉ. “Đi mà, đi mua với tớ đi..”
Emma vẫn nằm bẹp trên giường, cố gắng lờ tịt cô bạn.
“Đi mà, Emma!” Veronica bắt đầu khóc. “Đi mà! Tớ thực sự rất thèm kem…” Nước mắt chảy khắp xuống gương mặt cô gái.
Emma thực sự tức điên lên. Cô đã chán ngấy việc nghe bạn mình lải nhải.
“Chúa ơi, Veronica! Được rồi! Được rồi!” cô hét lên. “Nếu thực sự nó quan trọng với cậu đến thế, thì được rồi, tớ sẽ đi mua kem với cậu. Cứ bình tĩnh nào!?
Hai cô gái nhanh chóng thay đồ và mặc áo khoác vào. Ngay khi ra khỏi nhà, Veronica túm lấy tay bạn và kéo Emma đi về một hướng khác.
“Đây đâu phải là đường đến cửa hàng đâu,” Emma nói.
“Suỵt! Bọn mình đang đi đến trạm cảnh sát. Khi tớ nhìn qua cái gương tủ quần áo, tớ nhìn thấy một người đàn ông cầm rìu đang trốn dưới gầm giường của cậu!”
4/ Lời hứa
Một cặp tình nhân trẻ đang lái xe xuyên qua khu rừng đêm đặc, đi xuống phía con đường hẹp được bao quanh bởi những cái cây cao lớn. Người bạn trai ngồi sau chiếc vô-lăng, chợt anh có vẻ căng thẳng và đỗ xe lại ở bên đường. Anh tháo thắt lưng an toàn ra và nhìn thẳng vào cô bạn gái.
“Anh có việc cần làm, và anh cần em hứa, dù cho có gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng không được rời khỏi chiếc xe này, ” anh nói thế.
“Ý anh là sao!?” cô hoảng hốt. “Sao anh lại phải ra ngoài ngay lúc này? Em đi theo cùng không được sao?”
Thoạt đầu, anh không trả lời cô, mà chỉ mở cánh cửa xe và bước ra ngoài, rồi anh dừng lại nhìn cô một lần cuối. “Nghe anh này, mọi thứ đều ổn cả, không việc gì phải sợ hết, chỉ cần em hứa với anh là bằng bất kì giá nào đi nữa, em sẽ KHÔNG bước ra khỏi chiếc xe.”
“Em hứa.” Cô vội nói. “Nhưng anh sẽ đi trong bao-”. Anh đóng cánh cửa lại, để cô lại một mình trong đêm tối.
Mười phút sau, vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn và thấy nôn nao, cô cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Anh ấy hay hành xử lạ vào dạo gần đây, cứ như anh đang giấu cô chuyện gì đấy... lúc nào cũng kiểm tra xem họ có đang ở một mình với nhau hay không, lúc nào cũng phải làm cho ra lẽ là cô đi những nơi đâu, và giờ anh lại đi mất và để cô một thân một mình thế này sao? Cô bắt đầu tự hỏi cô có thể thật sự tin tưởng anh hay không.
Mười lăm phút nữa trôi đi và anh vẫn chưa quay lại. Cô cố gắng gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy. Cô bắt đầu thấy lo. Cô gỡ bỏ đai thắt lưng ra và chầm chậm hạ tấm cửa kính xe xuống để luồng gió buốt giá thổi vào và xoa dịu nỗi âu lo của cô. Đột nhiên, xuyên qua tấm cửa kính, cô bắt đầu nghe thấy một giọng thều thào yếu ớt phát ra từ trong cánh rừng đen đặc kia. Dường như có người đang bị thương...
Cô suy nghĩ một hồi lâu về những gì cô đã hứa với người bạn trai, nhưng rồi lại quyết định sẽ hành động theo bản năng của chính cô. Vì suy cho cùng, nếu anh ấy bị thương và đang cần giúp đỡ, cô không thể ngồi không nơi đây và để anh chết dần chết mòn được. Cô bước ra ngoài, và tự động viên mình, lách mình xuyên qua hai cái thân cây to như cột đình và tiến sâu vào lòng khu rừng. “Xin chào?” cô gọi mãi, mong sẽ nghe thấy lời đáp lại của người bạn trai.
Cô đi theo tiếng rên rỉ thêm chừng vài phút, cho tới khi cô không còn thấy ánh sáng từ đèn xe chiếu rọi trên mặt đất nữa. Cô hoàn toàn bị nuốt chửng bởi bóng đêm của cánh rừng, và cuối cùng thì cô đã tìm ra được nguồn gốc của âm thanh ấy. Một người đàn ông bị trói vào thân cây theo tư thế lộn ngược đầu, đang thều thào. Người đàn ông nhìn có vẻ quen lắm, nhưng cô không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Gã nhìn thấy cô gái và guợng dậy trong vui mừng và bắt đầu cầu xin cô. “Bạn trai của cô đang gặp nguy hiểm!! Làm ơn hãy cởi trói giúp tôi! Bọn chúng đã bẫy tôi và cả anh ấy. Cám ơn Thượng đế là cô có mặt ở đây, hãy giải thoát cho tôi để tôi còn đi cứu anh ấy!”
Chỉ mỗi việc nghe thấy bạn trai mình đang gặp nguy hiểm là đã quá đủ, cô có chút ngập ngừng trong việc cởi trói cho người đàn ông khi gã ta giờ đã đứng trên hai chân của mình và ngắm nhìn cô với đôi mắt hung tợn của gã. Cô biết chắc là cô đã gặp gã ở đâu đó trước đây, mặt gã lúc này chuyển sang cái nhìn kiểu bệnh hoạn lắm, và một nụ cười kệch cỡm kéo căng ra ở cả hai bên má gã. Và gã biến đi vào trong màn đêm.
Bối rối trước những thứ vừa mới diễn ra, nỗi lo sợ ngày càng xâm chiếm, cô chầm chậm tìm đi theo lối cũ về chỗ chiếc xe hơi. Người yêu của cô hiện đang ở đâu? Gã đàn ông khi nãy là ai? Liệu gã có giúp bạn trai của cô thật hay không? Tại sao gã trông đáng ngờ đến thế?
Bất thình lình, điện thoại của cô đổ chuông. Đó là người bạn trai của cô, anh dường như thở không ra hơi nhưng giọng anh nghe rất thật và mạnh khoẻ lắm. “Nghe này em yêu, mọi việc giờ đã ổn.” Anh thở gấp, “Anh không dám nói cho em nghe điều này trước đây vì anh không muốn làm em hoảng sợ. Em thấy đó, anh để ý thấy có một gã đàn ông cứ bám theo em suốt mấy tuần lễ vừa qua, và ý anh là hắn ta thật sự là một thằng điên mất trí và hoang tưởng. Hắn bám theo em khắp mọi nơi. Hắn ngày một tự tin hơn và đến gần em hơn - quá mức gần, và anh cứ sợ không biết hắn sẽ làm gì trong một sớm một chiều. Nên ngày hôm nay đây, anh đã giấu sợi dây thừng và một con dao ngay trong khu rừng này. Anh biết nếu anh đi cùng với em hắn sẽ bám theo, và anh chắc chắn là anh đã thấy hắn chạy miết trong đêm đen để theo đuôi chiếc xe của ta tối nay. Nhưng ỔN cả rồi em ạ! Anh đã bắt hắn và trói hắn lại.”
Cô dần trở nên tê liệt khi trí óc cô giải mã từng con chữ trong kinh ngạc khi chúng vọng vào màng nhĩ của cô.
Anh nói tiếp, “anh nghĩ hắn đã cố gắng tiếp cận em hàng tuần rồi, chỉ là hắn chưa có cơ hội. Đó là lí do vì sao anh đã luôn đảm bảo rằng em luôn ở cùng đám đông vì sự an toàn của em. Anh đoán là hắn cho rằng đêm nay chính là thời cơ, nhưng anh đã trên cơ hắn một bậc, cưng ạ! Chúng ta bây giờ sẽ ổn thôi em! Anh đang đi giấu con dao và sau đó chúng ta sẽ gọi cảnh sát đến tống khứ hắn đi. Anh xin lỗi vì đã bắt em chờ lâu thế, ở trong xe lạnh lắm không em?”
Cô không còn cảm giác gì nữa. Cô đứng đó vô cảm, không thể cử động hay mở miệng được.
“Cưng à? Anh sẽ về ngay bây giờ. Em vẫn còn ở trong xe chứ?”
Cô bắt đầu lắp bắp. “E-E-Em-Em xin lỗi, Em-” nhưng đã quá trễ. Cô bị cắt ngang bởi thanh âm ' vút ' phát ra từ con dao đâm xuyên qua lớp da thịt bên kia đường dây và cả tiếng thở hổn hển của một người đang mắc nghẹn thứ gì ngang cổ. Tiếp theo đó là tiếng ' phập phập ' kéo dài. Cô mới vừa nghe bạn trai cô bị giết.
Cô ngập mình trong nước mắt và kinh hãi, đến độ rớt cả điện thoại và run rẩy mò mẫm trở về chỗ chiếc xe, loạng choạng bước đi không khác gì một thây ma đã nhiệm bệnh thời kì cuối. Cô gắng mở cửa xe ra với đôi bàn tay run rẩy và luồn người sang chỗ ngồi an toàn đằng sau tay lái, rồi khóa cửa lại. Đó là lúc cô nhận ra rằng cô không phải là người giữ chùm chìa khoá.
Đột nhiên 1 người ở đâu đó hiện ra với chùm chìa khóa và nói:
- Chào cưng. Hôm nay là ngày đặc biệt và chỉ có em và tôi ở đây. Cố gắng chịu đựng nhé em!
Hắn rút ra 1 con dao và đâm vào cô 20 phát.
<< Xem phần 18 tại đây
4/ Lời hứa
Một cặp tình nhân trẻ đang lái xe xuyên qua khu rừng đêm đặc, đi xuống phía con đường hẹp được bao quanh bởi những cái cây cao lớn. Người bạn trai ngồi sau chiếc vô-lăng, chợt anh có vẻ căng thẳng và đỗ xe lại ở bên đường. Anh tháo thắt lưng an toàn ra và nhìn thẳng vào cô bạn gái.
“Anh có việc cần làm, và anh cần em hứa, dù cho có gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng không được rời khỏi chiếc xe này, ” anh nói thế.
“Ý anh là sao!?” cô hoảng hốt. “Sao anh lại phải ra ngoài ngay lúc này? Em đi theo cùng không được sao?”
Thoạt đầu, anh không trả lời cô, mà chỉ mở cánh cửa xe và bước ra ngoài, rồi anh dừng lại nhìn cô một lần cuối. “Nghe anh này, mọi thứ đều ổn cả, không việc gì phải sợ hết, chỉ cần em hứa với anh là bằng bất kì giá nào đi nữa, em sẽ KHÔNG bước ra khỏi chiếc xe.”
“Em hứa.” Cô vội nói. “Nhưng anh sẽ đi trong bao-”. Anh đóng cánh cửa lại, để cô lại một mình trong đêm tối.
Mười phút sau, vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn và thấy nôn nao, cô cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Anh ấy hay hành xử lạ vào dạo gần đây, cứ như anh đang giấu cô chuyện gì đấy... lúc nào cũng kiểm tra xem họ có đang ở một mình với nhau hay không, lúc nào cũng phải làm cho ra lẽ là cô đi những nơi đâu, và giờ anh lại đi mất và để cô một thân một mình thế này sao? Cô bắt đầu tự hỏi cô có thể thật sự tin tưởng anh hay không.
Mười lăm phút nữa trôi đi và anh vẫn chưa quay lại. Cô cố gắng gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy. Cô bắt đầu thấy lo. Cô gỡ bỏ đai thắt lưng ra và chầm chậm hạ tấm cửa kính xe xuống để luồng gió buốt giá thổi vào và xoa dịu nỗi âu lo của cô. Đột nhiên, xuyên qua tấm cửa kính, cô bắt đầu nghe thấy một giọng thều thào yếu ớt phát ra từ trong cánh rừng đen đặc kia. Dường như có người đang bị thương...
Cô suy nghĩ một hồi lâu về những gì cô đã hứa với người bạn trai, nhưng rồi lại quyết định sẽ hành động theo bản năng của chính cô. Vì suy cho cùng, nếu anh ấy bị thương và đang cần giúp đỡ, cô không thể ngồi không nơi đây và để anh chết dần chết mòn được. Cô bước ra ngoài, và tự động viên mình, lách mình xuyên qua hai cái thân cây to như cột đình và tiến sâu vào lòng khu rừng. “Xin chào?” cô gọi mãi, mong sẽ nghe thấy lời đáp lại của người bạn trai.
Cô đi theo tiếng rên rỉ thêm chừng vài phút, cho tới khi cô không còn thấy ánh sáng từ đèn xe chiếu rọi trên mặt đất nữa. Cô hoàn toàn bị nuốt chửng bởi bóng đêm của cánh rừng, và cuối cùng thì cô đã tìm ra được nguồn gốc của âm thanh ấy. Một người đàn ông bị trói vào thân cây theo tư thế lộn ngược đầu, đang thều thào. Người đàn ông nhìn có vẻ quen lắm, nhưng cô không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Gã nhìn thấy cô gái và guợng dậy trong vui mừng và bắt đầu cầu xin cô. “Bạn trai của cô đang gặp nguy hiểm!! Làm ơn hãy cởi trói giúp tôi! Bọn chúng đã bẫy tôi và cả anh ấy. Cám ơn Thượng đế là cô có mặt ở đây, hãy giải thoát cho tôi để tôi còn đi cứu anh ấy!”
Chỉ mỗi việc nghe thấy bạn trai mình đang gặp nguy hiểm là đã quá đủ, cô có chút ngập ngừng trong việc cởi trói cho người đàn ông khi gã ta giờ đã đứng trên hai chân của mình và ngắm nhìn cô với đôi mắt hung tợn của gã. Cô biết chắc là cô đã gặp gã ở đâu đó trước đây, mặt gã lúc này chuyển sang cái nhìn kiểu bệnh hoạn lắm, và một nụ cười kệch cỡm kéo căng ra ở cả hai bên má gã. Và gã biến đi vào trong màn đêm.
Bối rối trước những thứ vừa mới diễn ra, nỗi lo sợ ngày càng xâm chiếm, cô chầm chậm tìm đi theo lối cũ về chỗ chiếc xe hơi. Người yêu của cô hiện đang ở đâu? Gã đàn ông khi nãy là ai? Liệu gã có giúp bạn trai của cô thật hay không? Tại sao gã trông đáng ngờ đến thế?
Bất thình lình, điện thoại của cô đổ chuông. Đó là người bạn trai của cô, anh dường như thở không ra hơi nhưng giọng anh nghe rất thật và mạnh khoẻ lắm. “Nghe này em yêu, mọi việc giờ đã ổn.” Anh thở gấp, “Anh không dám nói cho em nghe điều này trước đây vì anh không muốn làm em hoảng sợ. Em thấy đó, anh để ý thấy có một gã đàn ông cứ bám theo em suốt mấy tuần lễ vừa qua, và ý anh là hắn ta thật sự là một thằng điên mất trí và hoang tưởng. Hắn bám theo em khắp mọi nơi. Hắn ngày một tự tin hơn và đến gần em hơn - quá mức gần, và anh cứ sợ không biết hắn sẽ làm gì trong một sớm một chiều. Nên ngày hôm nay đây, anh đã giấu sợi dây thừng và một con dao ngay trong khu rừng này. Anh biết nếu anh đi cùng với em hắn sẽ bám theo, và anh chắc chắn là anh đã thấy hắn chạy miết trong đêm đen để theo đuôi chiếc xe của ta tối nay. Nhưng ỔN cả rồi em ạ! Anh đã bắt hắn và trói hắn lại.”
Cô dần trở nên tê liệt khi trí óc cô giải mã từng con chữ trong kinh ngạc khi chúng vọng vào màng nhĩ của cô.
Anh nói tiếp, “anh nghĩ hắn đã cố gắng tiếp cận em hàng tuần rồi, chỉ là hắn chưa có cơ hội. Đó là lí do vì sao anh đã luôn đảm bảo rằng em luôn ở cùng đám đông vì sự an toàn của em. Anh đoán là hắn cho rằng đêm nay chính là thời cơ, nhưng anh đã trên cơ hắn một bậc, cưng ạ! Chúng ta bây giờ sẽ ổn thôi em! Anh đang đi giấu con dao và sau đó chúng ta sẽ gọi cảnh sát đến tống khứ hắn đi. Anh xin lỗi vì đã bắt em chờ lâu thế, ở trong xe lạnh lắm không em?”
Cô không còn cảm giác gì nữa. Cô đứng đó vô cảm, không thể cử động hay mở miệng được.
“Cưng à? Anh sẽ về ngay bây giờ. Em vẫn còn ở trong xe chứ?”
Cô bắt đầu lắp bắp. “E-E-Em-Em xin lỗi, Em-” nhưng đã quá trễ. Cô bị cắt ngang bởi thanh âm ' vút ' phát ra từ con dao đâm xuyên qua lớp da thịt bên kia đường dây và cả tiếng thở hổn hển của một người đang mắc nghẹn thứ gì ngang cổ. Tiếp theo đó là tiếng ' phập phập ' kéo dài. Cô mới vừa nghe bạn trai cô bị giết.
Cô ngập mình trong nước mắt và kinh hãi, đến độ rớt cả điện thoại và run rẩy mò mẫm trở về chỗ chiếc xe, loạng choạng bước đi không khác gì một thây ma đã nhiệm bệnh thời kì cuối. Cô gắng mở cửa xe ra với đôi bàn tay run rẩy và luồn người sang chỗ ngồi an toàn đằng sau tay lái, rồi khóa cửa lại. Đó là lúc cô nhận ra rằng cô không phải là người giữ chùm chìa khoá.
Đột nhiên 1 người ở đâu đó hiện ra với chùm chìa khóa và nói:
- Chào cưng. Hôm nay là ngày đặc biệt và chỉ có em và tôi ở đây. Cố gắng chịu đựng nhé em!
Hắn rút ra 1 con dao và đâm vào cô 20 phát.
<< Xem phần 18 tại đây
Nhận xét
Đăng nhận xét