Không ai có thể khẳng định liệu có tồn tại ma quỷ hay không. Nhưng trong đời sống hàng ngày, vẫn không thiếu những câu chuyện về nó.
1/ Có phải chính bạn đã bật TV
Bạn ở nhà 1 mình và đang nằm xem TV.Chợt bạn cảm thấy đói bụng nên tắt TV đi vào bếp tìm đồ ăn.Nhưng trong lúc đang ăn bạn chợt nghe thấy tiếng TV phát ra và có 1 cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Vậy xin chúc mừng bạn,chúng đang ở rất gần bạn.Bằng cách nào đó,chúng đã lẻn được vào nhà bạn và đã chờ ngày này từ rất lâu,ngày mà bạn chỉ có 1 mình.Từ trước,chúng đã ẩn náu để theo dõi bạn.Chúng đi theo bạn mọi lúc,chúng ăn cùng bạn,nằm cạnh bạn khi bạn ngủ và nhất là xem TV cùng bạn.
Đã bao giờ đang ngủ bạn thấy TV của bạn tự bật lên mà trong phòng không hề có ai,Lúc đấy là lúc bạn nên hoảng sợ đấy,chúng đã thông báo được cho bạn biết sự hiện diện của chúng thì việc bạn sẽ thấy chúng sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.Chúng sẽ tấn công giấc mơ của bạn,khiến bạn gặp ác mộng,và việc TV tự bật lên sẽ nhiều hơn,chúng sẽ làm cho bạn phải hoảng sợ đến phát điên rồi có 1 ngày,bạn sẽ phải đi với chúng.
Tin tôi đi,nếu mà bạn thấy TV tự bật lên thì tốt nhất là nên chạy ra khỏi đó càng nhanh càng tốt,hãy tìm đến bố mẹ hoặc những người khác.
Ở đó bạn sẽ được bảo vệ.Còn bây giờ,hãy để ý xem có phải chính bạn đã bật TV không......
2/ Món ăn ngon
Hôm nay tôi đến trường muộn vì một lí do rất lãnh xẹt – nhõ bạn thân Marie kiêm bạn đồng hành đến trường , phải vắng mặt 1 tuần để đi “ chơi “ với gia đình.
Lớp tôi vừa có một bạn mới , nhìn cũng xinh phết đấy chứ , nhưng sao nhõ chẳng nói chuyện với ai hết này , để ra chơi làm quen xem sao.
Lại làm quen thì nhõ ko nói gì cả , nhưng nhỏ rất tốt bụng , còn mời tôi ăn nữa cơ đấy.Cơ mà ko biết đây là món gì nhỉ , ngon quá .
Mỗi ngày , tôi đều đến chơi với nhõ , và ăn “ chực “ .Cho đến một hôm , sau khi tan học , nhõ rủ tôi qua nhà chơi, và gặp mẹ nhõ . Tôi thấy cũng khá vui nên đồng ý.Căn nhà này sao sao ấy , nó thật lạnh lẽo và bụi bặm.
Hình như chưa có ai dọn nhà thì phải , mạng nhện giăng đầy phòng,nhõ dặn tôi ngồi yên tại chỗ , đợi nhõ dọn đồ ăn ra.Vì cái tật hay tò mò , tôi đứng dậy và đi xung quanh quan sát ngôi nhà.
Đi ngang qua tủ kiếng , tôi thấy có một bức ảnh, chụp một người phụ nữ đang bị trói , và người bà ta thì đầy vết dao , khuôn mặt bà ta rõ nét sợ hãi và đau đớn, bức ảnh trong thật máu me , tôi nghĩ đó chỉ là hình tải từ google nên ko mấy bận tâm về nó . “Đồ ăn đã sẵn sang rồi đấy , cậu sắp đc gặp mẹ tớ rồi “ - nhõ đã ở sau lưng từ lúc nào , thôi thì đi ăn vậy.
Nhõ lại dọn cái món “ngon” hằng ngày nhõ mời tôi ăn , ngon thì ngon thật , mà ăn nhiều thì đâm ra ngán , nên tôi k ăn nữa , “ Như vậy là lãng phí đấy , còn một phần nữa , cậu rang ăn cho hết đi “ – nói rồi nhõ bựng một cái nồi bự ra , và mở nắp … “ Đây là mẹ tớ “.
Thật là kinh khủng , đó là cái đầu , cái đầu… cái đầu của người phụ nữ trong hình , “ sao không ăn đi “ – nhõ nói với một giọng ghê sợ ,* điên sao ăn *, tôi hoảng sợ và lùi lại ,nhưng không may sau lưng tui là bức tường.
- cô ta cằm lấy cái thìa chọt vào đầu người phụ nữ tội nghiệp , móc ra con mắt và tiếng tới tôi , tôi la hét trong tuyệt vọng , “ Ăn đi ngon lắm , mi là người bạn đầu tiên mà tôi cho ăn đó ! “ cô ta cười trong điên dại nhưng cô ta lại thay đổi vẻ mặt “ Mày không à , lì lắm , nhưng không sao , tao sẽ kiếm người bạn mới vậy “ , nói rồi cô ta vơ lấy con dao gần đó và đâm vào cổ tôi “ Cười lên nào ! “……….
Vài ngày sau , chào bạn :” mình tên là Marie “ , “ chào , bạn có muốn thử món ăn của mình ko , đã có ‘ bạn ‘ đã khen nó ngon rồi đó “
Câu hỏi đặt ra : đã có ai hẹn bạn qua nhà chơi hay ngày nào cũng đem đồ ăn cho bạn ăn chưa , nếu có thì họ tốt quá nhỉ ?
3/ Cây cổ thụ và những thứ ẩn trong nó
Gần nhà bạn có cây cổ thụ chứ,cây đa,cây bàng,....chứ.
Đã bao giờ bạn nghe thấy những câu chuyện kì bí về những vong hồn đứng ở cây đấy chờ người hợp vía hợp tuổi để ám chưa?
Nếu chưa thì bạn hãy đọc thật kĩ vào nhé.
Những loại cây này có tuổi đời rất lớn nên ám bên trong nó không chỉ có những vong hồn bình thường mà trong đó còn những vong hồn có thể đến hàng trăm năm tuổi và theo dân gian gọi là thành tinh.
Những con ma thành tinh này thật sự rất đáng sợ. Nó nguy hiểm như quỉ vậy,chúng có thể vào trong nhà bạn,đi theo bạn đàng hàng mà không sợ bị đuổi ra như những vong hồn khác.
Như thường lệ,chúng sẽ theo bạn mọi lúc mọi nơi,ăn ngủ cùng bạn.Đôi lúc,bạn sẽ có cảm giác như có ai đó đang ngủ cùng mình và dõi theo mình.
Gai ốc bắt đầu nổi lên và người bạn bỗng nhiên lạnh toát nhưng mồ hôi vẫn vã ra.Lúc đó thì xin chúc mừng,nó đang ở gần bạn hơn bất kì lúc nào.
Rồi một ngày chúng sẽ chiếm hữu luôn thể xác bạn và đuổi linh hồn bạn ra...Nếu không muốn nó bám theo mình,bạn phải nghe theo những gì tôi bảo,hiểu chứ?
Bạn không nên ra ngoài đường vào buổi đêm,đặc biệt là đi vào những con đường nhiều cây cổ thụ mà ít người,ở nơi đó chúng dễ theo bạn.
Thứ 2 tuyệt đối không bao giờ được chụp ảnh dưới bất kì 1 cái cây nào,đó sẽ là con đường dẫn nó vào nhà bạn dễ hơn bao giờ hết.
Nhớ kĩ 2 điều đấy nhé. Chúng đáng sợ hơn những gì bạn tưởng tượng nhiều.
4/ The Legmonger
Một buổi chiều, sau giờ tan học cậu bé từ trường về nhà. Trên đường về nhà có một người phụ nữ lớn tuổi tiếp cận cậu và liên tục nói:
-Muốn có chân không? Muốn có châââââââââââââââââââââââân không?
Cậu ta cố tình lờ đi nhưng bà ta vẫn tiếp tục:
-Muốn có châââââââââââââââââââââââân không? Muốn có châââââââââââââââââââââââân không?
-Tôi không muốn có chân - Cậu ta gắt lên
Một tiếng thét khủng khiếp vang lên trên đường phố...
Nhiều người đổ xô đến nơi có tiếng hét, và họ đã shock khi nhìn thấy nó - một cậu bé với một đôi chân nát tươm...
Vậy làm sao để thoát khỏi Legmonger?
- Nếu bạn trả lời KHÔNG, thì bạn sẽ có kết cục như cậu bé ở phía trên
- Nếu bạn trả lời CÓ, bạn sẽ nhận được 1 cái chân từ nó dù có muốn hay ko
5/ Facebook
Gần đây tôi thường cùng bạn bè lang thang trên trang mạng xã hội, Facebook. Một trang web rất thú vị nếu bạn cắm đầu vào nó đủ lâu.
Thật không may, thằng bạn mà tôi rủ vô FB đã qua đời. Cảnh sát chẳng thể tìm nổi một bằng chứng của kẻ sát nhân gần hiện trường, nên họ cho rằng đó là một vụ tự tử. Và thật rùng rợn khi nghĩ rằng : Chuyện đó xảy ra chỉ hai ngày sau khi tôi giới thiệu trang web cho nó.
Tôi kêu bạn gái tới để nói về việc tại sao nó lại cố để tự tử. Tôi không thể thoát nổi cái suy nghĩ đó. Nó là thằng sống rất có chừng mực. Và chẳng có một lí do không tưởng nào có thể khiến nó suy sụp tới mức đó.
Bạn gái tôi nhìn sang bên cạnh "Anh có cho rằng là do Facebook không? Phải chăng đó chính là lí do?" cô ấy thì thầm.
"Đừng ngốc thế" tôi nói với vẻ đày hoài nghi, nhưng chính câu nói của cô ấy lại khiến tôi trăn trở. Vì vây, tôi mở laptop và lên Face.
Như tôi đã nghĩ, nó trong hoàn toàn bình thường, hay ít ra là có vẻ như vậy. Không hề có gì khác lạ. Ít nhất là cho tới khi tôi đăng nhập vào tài khoản, và lại bị đưa quay trở lại trang chủ trước khi đăng nhập.
Choáng. Đây không phải là Facebook. Màu sắc thì nhòe nhoẹt, logo Facebook thì bị biến thành một đám điểm ảnh hỗn độn đen và trắng. Tôi liếc nhìn bạn gái, cô ấy chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên cả
"Anh à, em nghĩ em đi đây" cô ấy nhẹ nhàng rồi bước đi "Em sẽ gọi cho anh sau".
"Anh biết rồi" tôi lầm bầm
Tôi vẫn cố gắng đăng nhập lại, và đã thành công. Song vẫn có quá nhiều điều quái dị và càng ghê hơn. Không, đây không phải là facebook của tôi, "người" không tên. Ở vị trí ghi tên, chỉ là một dòng trống. Tôi vào trang cá nhân và kiểm tra hồ sơ. Không một ai trong danh sách bạn bè có tên cả, ngoại trừ một người.
"Eric Shieb" là tên của nó. Và đó cũng chính là tên người bạn đã chết của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, và sau đó tôi nhận được tin nhắn. Từ một người ngẫu nhiên, không có tên hay hình đại diện. Tin nhắn :
"Chào cưng, Brendon."
Nó biết tên tôi ...?
"Ừ, anh biết tên của cưng, biết "mọi thứ: . Và cả bạn gái của cưng nữa, Natalia nhỉ."
Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên
".. Mày đã làm cái đéo gì với cô ấy" Tôi trả lời
"Với Natalia?"
"Phải, Natalia"
"Con nhỏ đó tiêu rồi."
"Trò đùa thôi, phải không?"
"Không."
Tôi nhìn chằm chằm vào từng chữ. Tôi tức điên lên. Tôi bấm ngay vào nút đăng xuất
Nhưng không, nó đã không quay trở lại màn hình đăng nhập. Nó lóe lên hình ảnh khủng khiếp về sự thối rữa của động vật và cả của con người. Nó thật kinh tởm, nó khiến tôi bật người về phía sau với hai con mắt thất thần
"Mẹ kiếp mày"
Tôi chửi lớn trước khi màn hình Facebook bình thường quay trở lại. Tôi ngồi sát lại và đang nhập vào Facebook. Tôi có một yêu cầu kết bạn. Mắt tôi trợn trừng khi nhận ra đó là ai. Chính hắn, kẻ không có tên
Và tin nhắn của hắn:
"Cưng không thấy mấy tấm ảnh đó vui lắm sao?"
Nhận xét
Đăng nhận xét