Địa ngục ư?, bạn đã từng tưởng tượng nơi đó như thế nào chưa? Câu chuyện dưới đây sẽ mô tả một địa ngục dưới một cách nhìn vô cùng mới mẻ.
Bữa ăn cuối
Địa ngục tệ hơn là bạn nghĩ, tin tôi đi.
Tôi biết nó nghe rất kì cục, ý tôi là, ý tưởng về một địa ngục vĩnh cửu bị xé toạc bởi âm thanh khủng khiếp lặp đi lặp lại của những con quỷ, nhưng đó chỉ là hình ảnh rập khuôn.
Tin tôi đi, nó có thể còn tồi tệ hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn giản chịu đựng hàng loạt cơn đau. Đừng hiểu sai ý tôi, phiên bản đấy của địa ngục rất là khủng khiếp… nhưng tôi sẵn sàng mà đổi lấy sự vĩnh cửu đó.
Bạn thấy đấy, địa ngục được bạn cá nhân hóa, địa ngục đào sâu vào suy nghĩ bạn và mở ra nỗi sợ sâu nhất và tăm tối nhất của bạn, những khuyết điểm, và cả những cơn ác mộng của bạn. Địa ngục biến chúng thành hiện thực, một hiện thực kinh khủng nhất và méo mó nhất mà bạn có thể tưởng tượng. Bạn sống lại ở trong cái hiện thực này mãi mãi. Tôi sẽ mô tả về phiên bản địa ngục của riêng tôi cho bạn, vì tôi không biết rõ về những trải nghiệm về địa ngục của người khác.
Cuộc đời của tôi là một tên tội phạm, tôi đã đi cướp rất nhiều ngân hàng. Thậm chí tôi đã giết chết một vài người trong quá trình thực hiện, không phải vì tôi muốn vậy – họ chỉ đơn giản là làm vướng đường của tôi. Có điều gì đó về sự trộm cắp khiến tôi bùng nổ adrenalin, cảm giác rất khoái chí, nó làm cho tôi cảm thấy đầy sức sống, hầu như là không thể bị ngăn cản. Thậm chí khi còn nhỏ tôi còn có những kỉ niệm mơ hồ về chuyện ăn cắp bánh kẹo từ cửa hàng tạp hóa ở trong địa phương của tôi, tôi bỏ chúng vào túi và lẳng lặng lẻn ra, tự mỉm cười với bản thân. Hồi đó tôi không bao giờ bị phát hiện, ở tuổi trưởng thành cũng thế vì tôi biết cách xoay xở để trốn khỏi cảnh sát rất nhiều lần.
May mắn của tôi cạn kiệt ở tuổi 45. Tôi đã bị phát hiện và bị bắt, bị bỏ tù trong 20 năm, không chỉ là vì cướp ngân hàng, mà còn là do giết người nữa. Tôi đã rất vui vì nó không phải là một án tù chung thân, 20 năm là tệ nhưng… tại thời điểm này tôi đã biết cuối cùng thì sẽ có thứ gì đó bắt được tôi.
Trộm cắp như là một cơn nghiện, ngay cả khi biết rằng sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ bị bắt, tôi chỉ đơn giản là là không thể bắt bản thân mình dừng lại. Cứ như thể tôi chấp nhận sự thật rằng tôi đã sử dụng hết cuộc đời của tôi theo cái cách này, và không có gì tôi có thể làm bây giờ để thay đổi được nó.
Nhà tù là một trải nghiệm khủng khiếp, tôi đã bước vào tuổi của một ông già. Cái nhìn của tôi về thế giới dường như thay đổi khi tôi xem mặt trời lặn mỗi ngày qua những thanh sắt xám xỉn. Trộm cắp từ từ trở nên vô nghĩa với tôi, ý tưởng đi ăn cướp bây giờ không thật sự hấp dẫn với tôi nữa. Mặc dù bây giờ tôi đã, bằng cách nào đó, thay đổi con người – nhưng thiệt hại thì cũng đã gây ra.
Một cuộc đời ăn cắp và giết chóc không thể không được chú ý, tại một nơi nào đó dưới phía nam có một người đặc biệt đã lưu ý tên của tôi, mỉm cười một cách xấu xa và bắt tôi phải cam chịu số phận bị tra tấn vĩnh viễn.
Trở lại với đời thực, tuy nhiên những suy nghĩ về 'địa ngục' không bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi. Lí do chủ yếu tất nhiên là do tôi là người không thờ thần thánh, tại sao tôi phải sợ một cái gì đó tôi không tin vào? Đó thật là lố bịch. Dù sao, câu chuyện tiếp tục khi tôi cuối cùng cũng được thả ra tù. Tôi chưa bao giờ có một người vợ trong suốt đời mình, tôi cũng có một vài người bạn gái như bao thanh niên trai tráng khác nhưng… tôi cho rằng một cuộc đời tội phạm không hấp dẫn đối với nhiều phụ nữ. Tôi chết như một ông già trên một chiếc ghế bập bênh, ngồi một mình bên đống lửa.
Vậy đó là cuộc đời của tôi, một cuộc đời nhanh chóng, vô nghĩa của tôi. Sau khi vĩnh viễn ở nơi đây thì bất cứ cuộc sống nào với tôi cũng vô nghĩa, tôi đã ở đây quá lâu đến mức tôi cũng ngạc nhiên khi vẫn còn nhớ về nó, có lẽ tôi đang bị buộc phải nhớ lại nó mỗi ngày, như một sự tra tấn phụ ở ngay trên tận cùng của sự tra tấn, biết rằng bây giờ tôi bất lực để sửa đổi sai lầm của tôi. Tuy nhiên bây giờ cuộc đời tôi đã trở nên gần như không tồn tại, chỉ là một cái nháy ngắn gọn trong kí ức của tôi. Tôi sẽ luôn cảm thấy hối tiếc, cảm giác tràn ngập sự hối tiếc ăn mòn tâm trí tôi, cầu nguyện, cầu nguyện với tất cả lòng thành rằng tôi có thể trở thành một người đàn ông tốt hơn… nhưng bây giờ đã không còn đường quay trở lại…
Có một thứ mà tôi đã không đề cập đến đó là tôi là một người ăn chay. Một người ăn chay, nghe thật kì lạ, phải không mà khi bạn nghĩ về nó. Một tên trộm cướp kiêm giết người không thích ăn thịt, không thích làm tổn hại đến động vật. Đây là những gì mà địa ngục của cá nhân tôi đã xác nhận, và cũng là điểm yếu mà tôi muốn nhổ nó ra khỏi đầu tôi khi tôi bước vào địa ngục. Nó sử dụng bản chất ăn chay của tôi như là thiết bị tra tấn cho cá nhân tôi, thứ gì đó tra tấn tôi mãi mãi. Vì thế… bây giờ tôi sẽ mô tả chính xác những gì xảy ra sau khi tôi nhắm mắt cho lần cuối cùng đó, chính xác những gì đã xảy ra sau khi tôi ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên ngọn lửa và có một ông già đã mãi mãi nhắm đôi mắt…
Tôi tỉnh dậy. Mở mắt ra, và hít thở không khí. Điều đầu tiên tôi chú ý là tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn so với lúc còn sống. Tôi cảm thấy như trở lại thời trai trẻ, với sức sống mới và tràn đầy năng lượng. Chắc chắn là vậy, và khi tôi nhìn xuống để kiểm tra tay của tôi thì nhận ra rằng các nếp nhăn, xương khớp, tất cả mọi thứ... chỉ đơn giản là đã biến mất. Lúc đầu, tôi vui mừng khôn xiết, hét lên trong hạnh phúc và đấm vào không khí. Tôi tin rằng tôi đã ở trên thiên đàng, tôi cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Cái cảm giác tạm thời này giảm bớt một chút khi tôi nhận ra nơi tôi đang đứng. Tôi đang ở trong một căn phòng, tăm tối với những bức tường màu xanh. Sàn và trần nhà mang các đặc điểm giống nhau, những viên gạch bị nứt và thiếu cửa sổ, cửa vào, bất cứ thứ gì. Cũng không có tí ánh sáng nào, nó khiến tôi thấy kì lạ vì tôi có thể nhìn được khá dễ dàng, bất chấp bị giam giữ trong một căn phòng có mái che như vậy.
‘Xin chào?’ Tôi hỏi lớn. Đó cũng là lúc tôi chú ý sự im lặng đến điếc tai, khối bê tông yên tĩnh làm tai tôi chấn động. Sau một lúc tôi bắt đầu cảm thấy phát bệnh, suy đoán những khả năng về nơi tôi đang ở. Là thiên đường chăng? Hay là một nơi tạm giữ? Hay là… địa ngục? Tôi cố gắng giữ bản thân mình đi dọc theo bờ tường, tìm kiếm bất kì dấu hiệu của lối ra, không làm gì trong một căn phòng trống rỗng sẽ sớm làm tôi phát điên lên mất.
‘Bữa ăn thứ nhất.’ Một giọng nói vang lên làm tôi giật mình. Đó là một giọng trầm, buồn tẻ của một người đàn ông, nó vang vọng khắp căn phòng trống.
‘Xin chào?’ Tôi trả lời, hi vọng rằng có lẽ ai đó đến để đưa tôi đi. Hi vọng rằng ai đó đến để kéo tôi ra khỏi nơi ngột ngạt này. Tuy nhiên tôi đã lầm, không có ai cả, cánh cửa đó không mở ra, không có thiên thần nào xuất hiện với một nụ cười để chào đón tôi. Thay vào đó, một cái dĩa kim loại xuất hiện ở giữa căn phòng – trên đó là một miếng thịt được nấu chín.
Dạ dày tôi như chực trào khi tôi lết đến cái dĩa, nó trông giống như thịt cừu vậy. Vào thời điểm đó tôi đã hi vọng rằng tôi nằm mơ, hi vọng tôi vẫn là ông già ngồi trên chiếc ghế bập bênh. Rằng tôi có thể chỉ đơn giản là ngủ thiếp đi bên đống lửa và gặp cơn ác mộng sống động. Một cơn ác mộng vô cùng, vô cùng sống động...
‘Tôi không ăn thịt.’ Tôi rên rỉ. Sau cùng thì tôi vẫn là người ăn chay. Ý tưởng về việc ăn thịt là kinh tởm. Không chỉ nó từ một con vật, nhưng... cũng là bởi hương vị. Có điều gì đó về nó khiến tôi không bao giờ lôi cuốn. Một điều gì đó về ý nghĩ rằng một con vật bị giết để cung cấp thức ăn cho tôi, rằng tôi đang nhai bên trong nó và cơ bắp của nó. Cơ bắp mà có lẽ được loài đó sử dụng một vài tuần trước khi đi lanh quanh trên cánh đồng và gặm cỏ.
Không hề biết trước, tôi đột nhiên ngã nhào và nhìn thấy cái dĩa trước mặt, tôi thật sự rất sốc, cảm giác như tôi đã mất tất cả quyền kiểm soát cơ thể, như thể có cái gì đó điều khiển tôi vậy. Vì không thể dừng lại nên tay tôi với lên phía trước và chộp lấy miếng thịt ra khỏi dĩa. Tôi đã cố gắng hết sức để chống lại nhưng tay tôi nhồi miếng thịt vào trong miệng của tôi, miệng tôi sau đó tự bắt đầu nhai nó. Tôi bị mắc nghẹn vài lần, loạng choạng bởi hương vị mà tôi đã luôn ghê tởm. Cổ họng tôi nuốt miếng thịt cừu khô cứng và khiến tôi ho rất nhiều, nghẹt thở bởi sự khô khan của nó. Sau đó cơ thể tôi như được giải thoát khỏi sự kiểm soát và tôi nằm gục trên sàn nhà lạnh giá. Cái dĩa đựng miếng thịt dường như tan chảy vào các vết nứt sâu của sàn nhà, nhỏ giọt như nước.
'Cái gì đây?’ Tôi hét lên. Sự chống đối của tôi đã được đền đáp với hai từ phát ra từ người đàn ông có giọng nói trầm.
'Bữa ăn thứ hai.'
Tôi nhìn mặt đất trước mặt tôi với sự run rẩy trong tĩnh lặng... Thứ gì sẽ xuất hiện ở đó? Nhiều thịt hơn nữa? Không, nó đã là tồi tệ lắm rồi. Sau một vài khoảnh khắc có một con chim nhỏ xuất hiện, một con Robin nhỏ với sự giám sát chặt chẽ hơn. Nó đập nhẹ hai cánh nhưng vẫn đứng yên, nhìn tôi với đôi mắt tròn và sáng đen của nó.
‘Không!’ Tôi hét lên. Tôi đứng dậy và chạy đến một bức tường, áp lưng tôi vào nó, ‘Không! Điều này không thể xảy ra!'
Con Robin nhỏ đó chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào tôi, dường như không có nỗ lực nào để bay đi, trong một khoảnh khắc con chim nhỏ nhìn rất độc hại - gần như là tàn ác. Như thể con chim đã ở trong tất cả những chuyện này, cơn ác mộng này, biết những gì đã xảy ra với tôi. Tôi mất một thời gian để nhận ra rằng cơ thể của tôi lại tự chuyển động một lần nữa, tôi đã kéo bản thân mình ra khỏi bức tường và bây giờ bước về phía con chim.
Tôi cố mà chớp mắt, hi vọng bằng cách nào đó sẽ thức dậy, hi vọng rằng chuyện này là thực sự chỉ là một giấc mơ sống động kinh hãi. Tuy nhiên đôi mắt của tôi bất ngờ bị mở ra bởi một lực vô hình, tôi không thể kiểm soát, và tôi cũng không thể làm bất cứ điều gì để ngăn chặn những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tay tôi với tới và nhặt con Robin lên, nó vùng vẫy trong tay tôi, vỗ cánh điên cuồng. Không thể nào dừng lại, tay tôi từ từ di chuyển về phía miệng của tôi. Cái đầu của Robin nằm giữa hai hàm răng của tôi, tôi có thể cảm thấy mỏ của nó chạm vào răng tôi, đang mổ vào lợi của tôi. Và rồi không hề được biết trước, tôi nghiến chặt hàm lại bởi một lực siêu nhiên và con chim nhỏ đã bị giết chết ngay lập tức - cổ của nó đã bị gãy. Máu từ cổ của nó rỉ vào miệng tôi, vị tanh của máu tràn vào lưỡi của tôi. Tôi bị bịt miệng nhiều lần rồi sau đó tay tôi bắt đầu lấy những phần còn lại của con chim đưa vào miệng tôi, khiến tôi mắc nghẹn lần nữa. Tôi bắt đầu nhai, con chim kêu lạo xạo ở trong miệng. Máu rỉ từ đôi môi và chảy xuống cằm của tôi, thấm cả vào áo sơ mi. Nhai những chiếc lông vũ rất là khó khăn, chúng mắc kẹt giữa các kẽ răng của tôi. Khi cổ họng của tôi đã nuốt chửng Robin thì sự kiểm soát đã được giải phóng khỏi tôi lần nữa, tôi ngã gục và nằm quằn quại dưới đất.
Vào lúc này tôi bắt đầu khóc, khóc ầm ĩ, một người đàn ông trưởng thành thường ít khi khóc. Tôi móc họng một vài lần và nôn mửa trên mặt đất, ho, nghẹn ngào. Tôi là một mớ hỗn độn... và đó mới chỉ là bữa ăn thứ hai.
'Bữa ăn thứ ba.’ Giọng nói của người đàn ông vang lên một lần nữa.
‘CÂM ĐI!’ Tôi hét to hết mức có thể, ‘CÂM ĐI!’ Tôi biết la hét là vô nghĩa, nhưng vẫn làm như vậy. Tôi từ chối nhìn vào thứ gì đã xuất hiện ở giữa căn phòng, tôi nhắm mắt lại. Bây giờ tôi nhận ra tôi đang ở trong địa ngục, hoặc một chỗ nào đó tương tự. Tại thời điểm này tôi không muốn có ý thức, tôi không muốn ở đây, tôi chỉ mong muốn đơn giản là không còn tồn tại. Một sự vĩnh hằng trong hư vô là thiên đường so với này. Tuyệt vọng, tôi che mắt lại với bàn tay của tôi và nằm trong tư thế của bào thai... hi vọng rằng bằng cách nào đó tôi sẽ được mang đi khỏi đây, hi vọng rằng chỉ đơn giản là tôi mất đi ý thức.
Đó cũng là lúc tôi nghe nó. Một tiếng kêu be be, tôi biết mà không cần nhìn rằng có một con cừu đứng ở giữa phòng. Tôi hét lên, tôi hét không thành lời, vô thức, điên cuồng. Tôi đã ở chỗ này được… mười phút? Tôi đã gần tới sự mê sảng... nhưng có thứ gì đó... thứ gì đó trong tôi khiến cho tôi tỉnh táo. Vẫn là lực vô hình ấy bây giờ điều khiển tôi đi về phía con cừu, nó cứ giữ tôi mãi ở trong phòng, và nó không muốn tôi thoát khỏi, về thể chất lẫn tinh thần.
Tôi quỳ trước mặt con vật, bàn tay của tôi từ từ đưa ra và nắm lấy nó ở khoảng giữa. Tôi đưa nó lên gần mặt và răng của tôi cắn vào cổ nó, tôi chắc đã cắn đứt động mạch vì máu của nó đã bắt đầu chảy vào miệng tôi. Con cừu trở nên điên cuồng, đá chân liên tục. Tuy nhiên tay tôi giữ yên vị trí đó, và tôi uống máu của nó giống như một động vật ăn thịt, bị buộc phải ăn nó. Tôi muốn để bản thân mình mất kiểm soát dẫn đến loạn trí, để thoát khỏi chuyện này, nhưng cái gì đó cứ mang tôi trở lại, lần nữa và lần nữa. Mỗi lần tôi sắp sửa ngất đi thì một cái gì đó đột nhiên làm cho tôi có lại cảm giác, mang trở lại căn phòng nơi tôi buộc phải trải qua sự tra tấn. Răng của tôi bắt đầu nhai cổ của nó, con cừu gục xuống, nó đã chết. Cơ thể tôi buộc tôi phải ăn toàn bộ con cừu, nhai qua xương của nó. Răng của tôi sứt mẻ và bị vỡ vụn bởi chuyện này, nướu của tôi bắt đầu chảy máu. Trong suốt những phút qua tôi đã cố kìm nèn, và rồi nôn ra một nửa con cừu đã ăn vào. Tôi không thể dừng lại, tôi chỉ đơn giản là bắt đầu ăn nôn ra những miếng thịt ướt sũng, và điều này lại khiến tôi nôn càng nhiều hơn. Tôi đã khóc và thổn thức trong suốt thử thách này.
Vào lúc tôi đã hoàn thành và giải phóng khỏi kiểm soát, tôi gục ngã xuống sàn nhà, rên rỉ như một con thú. Rên rỉ trong đau đớn, trong sự đau khổ đến tột cùng. Người tôi đầy máu, và những mảnh xương. Vài miếng ruột rớt dưới mặt đất, mùi hôi kinh khủng, làm tôi phải bịt cả miệng lại. Tôi kéo bản thân mình ra khỏi vũng máu ở một bên của căn phòng và tựa lưng vào tường.
‘Tôi xin lỗi.’ Tôi khóc, ‘Tôi xin lỗi.’ Tôi hi vọng bằng cách nào đó tội lỗi của tôi sẽ được tha thứ từ lời xin lỗi bất ngờ của tôi, rằng bằng cách nào đó thứ đang nắm giữ tôi sẽ trở nên nhân từ và giải thoát tôi khỏi cơn ác mộng này. Trong thời gian tôi ở đây tôi những gì thốt ra không bao giờ nhận được bất kì sự thông cảm nào, đáp lại lời cầu khẩn của tôi chỉ là mỗi hai từ… hai từ đã hủy hoại cuộc sống của tôi, suy nghĩ của tôi, sự tồn tại của tôi.
'Bữa ăn thứ tư.’ Giọng nói đó vang lên lần nữa. Tôi di chuyển mắt sang chính giữa căn phòng một cách miễn cưỡng. Bây giờ tôi là một mớ hỗn độn, trộn lẫn máu, thứ nôn mửa, nước mắt, và nước bọt. Răng tôi bị gãy và nứt, nướu răng của tôi bị rách ra và chảy máu. Tôi liếc nhìn thứ gì đang hiện diện ở giữa căn phòng, nhưng những gì tôi thấy đã làm tôi bật khóc, chìm vào trong đau khổ đầy tiếng nức nở. Sau đó, tôi bắt đầu la hét lần nữa, la hét điên cuồng, vì thứ hiện nay đang ở trong căn phòng là một con người - một người đàn ông trưởng thành, nhưng không phải là bất kì người đàn ông trưởng thành nào khác, đó là một bản sao hoàn hảo của bản thân tôi, đang mỉm cười một cách độc ác về phía tôi.
Và khi đó tôi kéo bản thân mình ra khỏi bức tường và từ từ tiếp cận bữa ăn tiếp theo của tôi. Khi răng của tôi cắn mạnh vào vai, người đàn ông đó bật một nụ cười thật sâu và dài.
Địa ngục tệ hơn là bạn nghĩ, tin tôi đi.
Địa ngục tệ hơn là bạn nghĩ, tin tôi đi.
Tôi biết nó nghe rất kì cục, ý tôi là, ý tưởng về một địa ngục vĩnh cửu bị xé toạc bởi âm thanh khủng khiếp lặp đi lặp lại của những con quỷ, nhưng đó chỉ là hình ảnh rập khuôn.
Tin tôi đi, nó có thể còn tồi tệ hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn giản chịu đựng hàng loạt cơn đau. Đừng hiểu sai ý tôi, phiên bản đấy của địa ngục rất là khủng khiếp… nhưng tôi sẵn sàng mà đổi lấy sự vĩnh cửu đó.
Bạn thấy đấy, địa ngục được bạn cá nhân hóa, địa ngục đào sâu vào suy nghĩ bạn và mở ra nỗi sợ sâu nhất và tăm tối nhất của bạn, những khuyết điểm, và cả những cơn ác mộng của bạn. Địa ngục biến chúng thành hiện thực, một hiện thực kinh khủng nhất và méo mó nhất mà bạn có thể tưởng tượng. Bạn sống lại ở trong cái hiện thực này mãi mãi. Tôi sẽ mô tả về phiên bản địa ngục của riêng tôi cho bạn, vì tôi không biết rõ về những trải nghiệm về địa ngục của người khác.
Cuộc đời của tôi là một tên tội phạm, tôi đã đi cướp rất nhiều ngân hàng. Thậm chí tôi đã giết chết một vài người trong quá trình thực hiện, không phải vì tôi muốn vậy – họ chỉ đơn giản là làm vướng đường của tôi. Có điều gì đó về sự trộm cắp khiến tôi bùng nổ adrenalin, cảm giác rất khoái chí, nó làm cho tôi cảm thấy đầy sức sống, hầu như là không thể bị ngăn cản. Thậm chí khi còn nhỏ tôi còn có những kỉ niệm mơ hồ về chuyện ăn cắp bánh kẹo từ cửa hàng tạp hóa ở trong địa phương của tôi, tôi bỏ chúng vào túi và lẳng lặng lẻn ra, tự mỉm cười với bản thân. Hồi đó tôi không bao giờ bị phát hiện, ở tuổi trưởng thành cũng thế vì tôi biết cách xoay xở để trốn khỏi cảnh sát rất nhiều lần.
May mắn của tôi cạn kiệt ở tuổi 45. Tôi đã bị phát hiện và bị bắt, bị bỏ tù trong 20 năm, không chỉ là vì cướp ngân hàng, mà còn là do giết người nữa. Tôi đã rất vui vì nó không phải là một án tù chung thân, 20 năm là tệ nhưng… tại thời điểm này tôi đã biết cuối cùng thì sẽ có thứ gì đó bắt được tôi.
Trộm cắp như là một cơn nghiện, ngay cả khi biết rằng sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ bị bắt, tôi chỉ đơn giản là là không thể bắt bản thân mình dừng lại. Cứ như thể tôi chấp nhận sự thật rằng tôi đã sử dụng hết cuộc đời của tôi theo cái cách này, và không có gì tôi có thể làm bây giờ để thay đổi được nó.
Nhà tù là một trải nghiệm khủng khiếp, tôi đã bước vào tuổi của một ông già. Cái nhìn của tôi về thế giới dường như thay đổi khi tôi xem mặt trời lặn mỗi ngày qua những thanh sắt xám xỉn. Trộm cắp từ từ trở nên vô nghĩa với tôi, ý tưởng đi ăn cướp bây giờ không thật sự hấp dẫn với tôi nữa. Mặc dù bây giờ tôi đã, bằng cách nào đó, thay đổi con người – nhưng thiệt hại thì cũng đã gây ra.
Một cuộc đời ăn cắp và giết chóc không thể không được chú ý, tại một nơi nào đó dưới phía nam có một người đặc biệt đã lưu ý tên của tôi, mỉm cười một cách xấu xa và bắt tôi phải cam chịu số phận bị tra tấn vĩnh viễn.
Trở lại với đời thực, tuy nhiên những suy nghĩ về 'địa ngục' không bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi. Lí do chủ yếu tất nhiên là do tôi là người không thờ thần thánh, tại sao tôi phải sợ một cái gì đó tôi không tin vào? Đó thật là lố bịch. Dù sao, câu chuyện tiếp tục khi tôi cuối cùng cũng được thả ra tù. Tôi chưa bao giờ có một người vợ trong suốt đời mình, tôi cũng có một vài người bạn gái như bao thanh niên trai tráng khác nhưng… tôi cho rằng một cuộc đời tội phạm không hấp dẫn đối với nhiều phụ nữ. Tôi chết như một ông già trên một chiếc ghế bập bênh, ngồi một mình bên đống lửa.
Vậy đó là cuộc đời của tôi, một cuộc đời nhanh chóng, vô nghĩa của tôi. Sau khi vĩnh viễn ở nơi đây thì bất cứ cuộc sống nào với tôi cũng vô nghĩa, tôi đã ở đây quá lâu đến mức tôi cũng ngạc nhiên khi vẫn còn nhớ về nó, có lẽ tôi đang bị buộc phải nhớ lại nó mỗi ngày, như một sự tra tấn phụ ở ngay trên tận cùng của sự tra tấn, biết rằng bây giờ tôi bất lực để sửa đổi sai lầm của tôi. Tuy nhiên bây giờ cuộc đời tôi đã trở nên gần như không tồn tại, chỉ là một cái nháy ngắn gọn trong kí ức của tôi. Tôi sẽ luôn cảm thấy hối tiếc, cảm giác tràn ngập sự hối tiếc ăn mòn tâm trí tôi, cầu nguyện, cầu nguyện với tất cả lòng thành rằng tôi có thể trở thành một người đàn ông tốt hơn… nhưng bây giờ đã không còn đường quay trở lại…
Có một thứ mà tôi đã không đề cập đến đó là tôi là một người ăn chay. Một người ăn chay, nghe thật kì lạ, phải không mà khi bạn nghĩ về nó. Một tên trộm cướp kiêm giết người không thích ăn thịt, không thích làm tổn hại đến động vật. Đây là những gì mà địa ngục của cá nhân tôi đã xác nhận, và cũng là điểm yếu mà tôi muốn nhổ nó ra khỏi đầu tôi khi tôi bước vào địa ngục. Nó sử dụng bản chất ăn chay của tôi như là thiết bị tra tấn cho cá nhân tôi, thứ gì đó tra tấn tôi mãi mãi. Vì thế… bây giờ tôi sẽ mô tả chính xác những gì xảy ra sau khi tôi nhắm mắt cho lần cuối cùng đó, chính xác những gì đã xảy ra sau khi tôi ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên ngọn lửa và có một ông già đã mãi mãi nhắm đôi mắt…
Tôi tỉnh dậy. Mở mắt ra, và hít thở không khí. Điều đầu tiên tôi chú ý là tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn so với lúc còn sống. Tôi cảm thấy như trở lại thời trai trẻ, với sức sống mới và tràn đầy năng lượng. Chắc chắn là vậy, và khi tôi nhìn xuống để kiểm tra tay của tôi thì nhận ra rằng các nếp nhăn, xương khớp, tất cả mọi thứ... chỉ đơn giản là đã biến mất. Lúc đầu, tôi vui mừng khôn xiết, hét lên trong hạnh phúc và đấm vào không khí. Tôi tin rằng tôi đã ở trên thiên đàng, tôi cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Cái cảm giác tạm thời này giảm bớt một chút khi tôi nhận ra nơi tôi đang đứng. Tôi đang ở trong một căn phòng, tăm tối với những bức tường màu xanh. Sàn và trần nhà mang các đặc điểm giống nhau, những viên gạch bị nứt và thiếu cửa sổ, cửa vào, bất cứ thứ gì. Cũng không có tí ánh sáng nào, nó khiến tôi thấy kì lạ vì tôi có thể nhìn được khá dễ dàng, bất chấp bị giam giữ trong một căn phòng có mái che như vậy.
‘Xin chào?’ Tôi hỏi lớn. Đó cũng là lúc tôi chú ý sự im lặng đến điếc tai, khối bê tông yên tĩnh làm tai tôi chấn động. Sau một lúc tôi bắt đầu cảm thấy phát bệnh, suy đoán những khả năng về nơi tôi đang ở. Là thiên đường chăng? Hay là một nơi tạm giữ? Hay là… địa ngục? Tôi cố gắng giữ bản thân mình đi dọc theo bờ tường, tìm kiếm bất kì dấu hiệu của lối ra, không làm gì trong một căn phòng trống rỗng sẽ sớm làm tôi phát điên lên mất.
‘Bữa ăn thứ nhất.’ Một giọng nói vang lên làm tôi giật mình. Đó là một giọng trầm, buồn tẻ của một người đàn ông, nó vang vọng khắp căn phòng trống.
‘Xin chào?’ Tôi trả lời, hi vọng rằng có lẽ ai đó đến để đưa tôi đi. Hi vọng rằng ai đó đến để kéo tôi ra khỏi nơi ngột ngạt này. Tuy nhiên tôi đã lầm, không có ai cả, cánh cửa đó không mở ra, không có thiên thần nào xuất hiện với một nụ cười để chào đón tôi. Thay vào đó, một cái dĩa kim loại xuất hiện ở giữa căn phòng – trên đó là một miếng thịt được nấu chín.
Dạ dày tôi như chực trào khi tôi lết đến cái dĩa, nó trông giống như thịt cừu vậy. Vào thời điểm đó tôi đã hi vọng rằng tôi nằm mơ, hi vọng tôi vẫn là ông già ngồi trên chiếc ghế bập bênh. Rằng tôi có thể chỉ đơn giản là ngủ thiếp đi bên đống lửa và gặp cơn ác mộng sống động. Một cơn ác mộng vô cùng, vô cùng sống động...
Không hề biết trước, tôi đột nhiên ngã nhào và nhìn thấy cái dĩa trước mặt, tôi thật sự rất sốc, cảm giác như tôi đã mất tất cả quyền kiểm soát cơ thể, như thể có cái gì đó điều khiển tôi vậy. Vì không thể dừng lại nên tay tôi với lên phía trước và chộp lấy miếng thịt ra khỏi dĩa. Tôi đã cố gắng hết sức để chống lại nhưng tay tôi nhồi miếng thịt vào trong miệng của tôi, miệng tôi sau đó tự bắt đầu nhai nó. Tôi bị mắc nghẹn vài lần, loạng choạng bởi hương vị mà tôi đã luôn ghê tởm. Cổ họng tôi nuốt miếng thịt cừu khô cứng và khiến tôi ho rất nhiều, nghẹt thở bởi sự khô khan của nó. Sau đó cơ thể tôi như được giải thoát khỏi sự kiểm soát và tôi nằm gục trên sàn nhà lạnh giá. Cái dĩa đựng miếng thịt dường như tan chảy vào các vết nứt sâu của sàn nhà, nhỏ giọt như nước.
'Cái gì đây?’ Tôi hét lên. Sự chống đối của tôi đã được đền đáp với hai từ phát ra từ người đàn ông có giọng nói trầm.
'Bữa ăn thứ hai.'
Tôi nhìn mặt đất trước mặt tôi với sự run rẩy trong tĩnh lặng... Thứ gì sẽ xuất hiện ở đó? Nhiều thịt hơn nữa? Không, nó đã là tồi tệ lắm rồi. Sau một vài khoảnh khắc có một con chim nhỏ xuất hiện, một con Robin nhỏ với sự giám sát chặt chẽ hơn. Nó đập nhẹ hai cánh nhưng vẫn đứng yên, nhìn tôi với đôi mắt tròn và sáng đen của nó.
‘Không!’ Tôi hét lên. Tôi đứng dậy và chạy đến một bức tường, áp lưng tôi vào nó, ‘Không! Điều này không thể xảy ra!'
Con Robin nhỏ đó chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào tôi, dường như không có nỗ lực nào để bay đi, trong một khoảnh khắc con chim nhỏ nhìn rất độc hại - gần như là tàn ác. Như thể con chim đã ở trong tất cả những chuyện này, cơn ác mộng này, biết những gì đã xảy ra với tôi. Tôi mất một thời gian để nhận ra rằng cơ thể của tôi lại tự chuyển động một lần nữa, tôi đã kéo bản thân mình ra khỏi bức tường và bây giờ bước về phía con chim.
Tôi cố mà chớp mắt, hi vọng bằng cách nào đó sẽ thức dậy, hi vọng rằng chuyện này là thực sự chỉ là một giấc mơ sống động kinh hãi. Tuy nhiên đôi mắt của tôi bất ngờ bị mở ra bởi một lực vô hình, tôi không thể kiểm soát, và tôi cũng không thể làm bất cứ điều gì để ngăn chặn những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tay tôi với tới và nhặt con Robin lên, nó vùng vẫy trong tay tôi, vỗ cánh điên cuồng. Không thể nào dừng lại, tay tôi từ từ di chuyển về phía miệng của tôi. Cái đầu của Robin nằm giữa hai hàm răng của tôi, tôi có thể cảm thấy mỏ của nó chạm vào răng tôi, đang mổ vào lợi của tôi. Và rồi không hề được biết trước, tôi nghiến chặt hàm lại bởi một lực siêu nhiên và con chim nhỏ đã bị giết chết ngay lập tức - cổ của nó đã bị gãy. Máu từ cổ của nó rỉ vào miệng tôi, vị tanh của máu tràn vào lưỡi của tôi. Tôi bị bịt miệng nhiều lần rồi sau đó tay tôi bắt đầu lấy những phần còn lại của con chim đưa vào miệng tôi, khiến tôi mắc nghẹn lần nữa. Tôi bắt đầu nhai, con chim kêu lạo xạo ở trong miệng. Máu rỉ từ đôi môi và chảy xuống cằm của tôi, thấm cả vào áo sơ mi. Nhai những chiếc lông vũ rất là khó khăn, chúng mắc kẹt giữa các kẽ răng của tôi. Khi cổ họng của tôi đã nuốt chửng Robin thì sự kiểm soát đã được giải phóng khỏi tôi lần nữa, tôi ngã gục và nằm quằn quại dưới đất.
Vào lúc này tôi bắt đầu khóc, khóc ầm ĩ, một người đàn ông trưởng thành thường ít khi khóc. Tôi móc họng một vài lần và nôn mửa trên mặt đất, ho, nghẹn ngào. Tôi là một mớ hỗn độn... và đó mới chỉ là bữa ăn thứ hai.
'Bữa ăn thứ ba.’ Giọng nói của người đàn ông vang lên một lần nữa.
‘CÂM ĐI!’ Tôi hét to hết mức có thể, ‘CÂM ĐI!’ Tôi biết la hét là vô nghĩa, nhưng vẫn làm như vậy. Tôi từ chối nhìn vào thứ gì đã xuất hiện ở giữa căn phòng, tôi nhắm mắt lại. Bây giờ tôi nhận ra tôi đang ở trong địa ngục, hoặc một chỗ nào đó tương tự. Tại thời điểm này tôi không muốn có ý thức, tôi không muốn ở đây, tôi chỉ mong muốn đơn giản là không còn tồn tại. Một sự vĩnh hằng trong hư vô là thiên đường so với này. Tuyệt vọng, tôi che mắt lại với bàn tay của tôi và nằm trong tư thế của bào thai... hi vọng rằng bằng cách nào đó tôi sẽ được mang đi khỏi đây, hi vọng rằng chỉ đơn giản là tôi mất đi ý thức.
Đó cũng là lúc tôi nghe nó. Một tiếng kêu be be, tôi biết mà không cần nhìn rằng có một con cừu đứng ở giữa phòng. Tôi hét lên, tôi hét không thành lời, vô thức, điên cuồng. Tôi đã ở chỗ này được… mười phút? Tôi đã gần tới sự mê sảng... nhưng có thứ gì đó... thứ gì đó trong tôi khiến cho tôi tỉnh táo. Vẫn là lực vô hình ấy bây giờ điều khiển tôi đi về phía con cừu, nó cứ giữ tôi mãi ở trong phòng, và nó không muốn tôi thoát khỏi, về thể chất lẫn tinh thần.
Vào lúc tôi đã hoàn thành và giải phóng khỏi kiểm soát, tôi gục ngã xuống sàn nhà, rên rỉ như một con thú. Rên rỉ trong đau đớn, trong sự đau khổ đến tột cùng. Người tôi đầy máu, và những mảnh xương. Vài miếng ruột rớt dưới mặt đất, mùi hôi kinh khủng, làm tôi phải bịt cả miệng lại. Tôi kéo bản thân mình ra khỏi vũng máu ở một bên của căn phòng và tựa lưng vào tường.
‘Tôi xin lỗi.’ Tôi khóc, ‘Tôi xin lỗi.’ Tôi hi vọng bằng cách nào đó tội lỗi của tôi sẽ được tha thứ từ lời xin lỗi bất ngờ của tôi, rằng bằng cách nào đó thứ đang nắm giữ tôi sẽ trở nên nhân từ và giải thoát tôi khỏi cơn ác mộng này. Trong thời gian tôi ở đây tôi những gì thốt ra không bao giờ nhận được bất kì sự thông cảm nào, đáp lại lời cầu khẩn của tôi chỉ là mỗi hai từ… hai từ đã hủy hoại cuộc sống của tôi, suy nghĩ của tôi, sự tồn tại của tôi.
'Bữa ăn thứ tư.’ Giọng nói đó vang lên lần nữa. Tôi di chuyển mắt sang chính giữa căn phòng một cách miễn cưỡng. Bây giờ tôi là một mớ hỗn độn, trộn lẫn máu, thứ nôn mửa, nước mắt, và nước bọt. Răng tôi bị gãy và nứt, nướu răng của tôi bị rách ra và chảy máu. Tôi liếc nhìn thứ gì đang hiện diện ở giữa căn phòng, nhưng những gì tôi thấy đã làm tôi bật khóc, chìm vào trong đau khổ đầy tiếng nức nở. Sau đó, tôi bắt đầu la hét lần nữa, la hét điên cuồng, vì thứ hiện nay đang ở trong căn phòng là một con người - một người đàn ông trưởng thành, nhưng không phải là bất kì người đàn ông trưởng thành nào khác, đó là một bản sao hoàn hảo của bản thân tôi, đang mỉm cười một cách độc ác về phía tôi.
Và khi đó tôi kéo bản thân mình ra khỏi bức tường và từ từ tiếp cận bữa ăn tiếp theo của tôi. Khi răng của tôi cắn mạnh vào vai, người đàn ông đó bật một nụ cười thật sâu và dài.
Địa ngục tệ hơn là bạn nghĩ, tin tôi đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét