Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 42)



Rùng rợn, kinh dị, bệnh hoạn, biến thái... tất cả đều có trong thể loại truyện Creepypasta.

1/ Who was phone!!!

Một người đàn ông vô gia cư đang ngồi trên băng ghế công viên. Bạn đang chạy bộ.

Khi bạn chạy đến chỗ ông ta ngồi, ông ta đưa bàn tay lên xin một ít tiền lẻ, bạn chạy ngang qua, giả vờ như không nghe thấy ông ta qua tai nghe của cái Ipod.

Cảm thấy tội lỗi, bạn dừng lại. Thò tay vào túi quần chạy bộ, bạn lấy vài đô bạn dành cho chai nước giải khát. Bạn quay lại và tiến tới chỗ người đàn ông.

Ông ấy đã đứng ngay đằng sau bạn từ lúc nào. Công viên đột nhiên vắng vẻ. Đôi mắt ông ta đầy ấu trùng dòi bọ, ông ta vươn tay và chân ra, chúng dài tận 5 feet. Miệng ông ta mở rộng một cách kỳ lạ, cằm ông ta chạm tận xương ức. Âm thanh duy nhất phát ra từ cái miệng đó là tiếng điện thoại rung.

Trước khi ông ta đẩy bạn vào cái cổ họng đen và sâu đó, bạn kịp hét lên,

"Chúa, người vừa gọi?!!"

2/ Vụ thảm sát ở Aroostook

- Giấy chứng tử

Nước Aroostook, quận Maine
1. Ngày tử vong : 2 / 1 / 2011
Tên người chết : Eric L. Williams
Giới tính : Nam
Sắc tộc : Phi-Mỹ
Tình trạng hôn nhân : Đã kết hôn
Tuổi : 27
Nơi tử vong : St.Agatha
Nơi sinh : Augusta
Nghề nghiệp : Nông dân
Tên chồng/vợ : Linda J. Williams
Nguyên nhân chết : Xuất huyết tới chết

Eric Williams, một người đàn ông trẻ được tìm thấy trong một vũng máu tại khu vực rừng rậm quanh St.Agatha. Liệu đây có phải là một vụ giết người ? Hay là một tai nạn ? Những vết thương trên người anh ta không giống những vết thương do thú vật gây ra, mà giống như từ một cái bàn cào hơn. Giống như có ai đó đã đâm anh ta rồi cào lên người đến khi anh ta ngất xỉu.

- Giấy chứng tử

Nước Aroostook, quận Maine
. Ngày tử vong : 9 / 1 / 2011
Tên người chết : Florence N. Carter
Giới tính : Nữ
Sắc tộc : Pháp-Canada
Tình trạng hôn nhân : Độc thân
Tuổi : 34
Nơi tử vong : Madawaska
Nơi sinh : Madawaska
Nghề nghiệp : Thất nghiệp
Tên chồng/vợ Không có
Nguyên nhân chết : Bị đâm

Lại giết người. Điều này có liên quan tới cái chết của E.Williams không ? Một vài vết đâm ngay ngực, một vài vết ở chân. Thật thú vị đây. Chúng ta không thường gặp những gì hay ho ở phía Bắc Maine. Nơi đây thường yên ắng và an bình. Tôi không phải là đang vui khi nghe thấy có người chết đâu, tôi chỉ đang mừng là mình có thể chạm tới một điểm thú vị trong nghề nghiệp của mình rồi. Là một viên cảnh sát ở chốn nông thôn này không khác gì là một nhân viên IT ở Somalia ( ý nói nhàm chán ). Rất ít người cần sự giúp đỡ của bạn, mà khi họ cần thì tôi lại bị người khác tranh mất. “Oooohh ngài Jacob, ngài vừa bỏ sót trận đột kích bắt cướp ! Tên đó có cả chục bao thuốc phiện !”. Lần này tôi sẽ không bỏ sót gì đâu.

3/ The expressionless

Vào tháng sáu năm 1972, bệnh viện Cedar Senai ghi nhận đã có một người phụ nữ xin vào nhập ‎viện. Bà ta không mặc gì ngoại trừ một bộ đầm trắng dính đầy máu. Chuyện này cũng không đáng ‎ngạc nhiên lắm, vì thường thì khi một người gặp tai nạn trên đường, họ sẽ lập tức tới khu bệnh viện ‎gần nhất để được chăm sóc và chữa trị. Nhưng các nhân chứng khẳng định bà ta không phải là một ‎người bình thường, và họ khai mình đã sợ chết khiếp như thế nào khi nhìn thấy bộ dạng người phụ ‎nữ ấy lững thững bước vào bệnh viện.‎

Thứ nhất, bà ta giống như một con ma nơ canh biết đi hơn là con người. Gương mặt của bà ta y như ‎một con búp bê hoàn hảo không tì vết vậy; không có lông mày, mặt mũi thì đầy son phấn.‎

Các bác sĩ cũng ghi nhận, họ nhìn thấy bà ta đang nghiến răng lại như một con mèo; hai hàm của ‎người phụ nữ này nghiến chặt lại với nhau cho đến mức họ không nhận ra đây là răng đâu là lợi của ‎bà ta nữa. Máu liên tục tuôn từ miệng của bà ta, chảy xuống chiếc đầm trắng của người phụ nữ ấy ‎rồi loang lổ ra khắp sàn nhà bệnh viện. Cuối cùng, bà ta giật phăng một vật thể không xác định, đẫm ‎máu trong miệng mình ra, ném nó qua một bên rồi gục xuống sàn nhà, bất tỉnh.‎‎

Bà ta được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt và các bác sĩ quyết định tiêm cho người phụ nữ này ‎một liều thuốc an thần. Trong suốt quá trình ấy, bà ta hoàn toàn im lặng, bất động, gương mặt ‎không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Các bác sĩ nghĩ rằng tốt nhất nên trói bà ta lại cho đến khi ‎chính quyền tới xem xét. Kì lạ thay, người phụ nữ ấy không phản đối. Các bác sĩ thất bại trong việc ‎thu nhận bất kì một phản xạ nào từ bà ta. Các nhân viên bệnh viện trở nên rất bồn chồn khi phải ‎nhìn thẳng vào mắt bà ta, dù chỉ trong một vài giây.‎

Tuy nhiên, khi một cô y ta chuẩn bị tiêm thuốc an thần vào người phụ nữ này, bà ta chống trả lại với ‎một sức mạnh phi thường. Các nhân viên y tế khác ghìm bà ta xuống, nhưng cơ thể người phụ nữ ‎ấy cứ giãy lên như một con cá mắc cạn. Gương bà ta vẫn vô hồn, không một tí cảm xúc.‎

Sau đó, bà ta đưa mắt nhìn sang một người bác sĩ nam và mỉm cười.‎

Khi bà ta làm vậy, cô bác sĩ nữ đứng bên cạnh và thét lên một cách thất kinh. Trong miệng bà ta ‎không phải là răng người, và là những cọc nhọn dài và sắt. Dài đến mức mà bà ta sẽ không bao giờ ‎đóng kín miệng mình lại được mà không gây tổn thương cho chính mình…‎

Người bác sĩ nam chỉ biết đứng trơ ra nhìn bà ta khoảng một lúc, trước khi hỏi lại: “Mày là cái quái gì ‎vậy?”‎

Bà ta vặn cổ sang một bên, mắt vẫn không rời khỏi ông ta. Nụ cười vẫn không biến mất trên gương ‎mặt của người phụ nữ ấy.‎

Trước đó đã có người báo động cho các bảo vệ, và trong sự im lặng đến đáng sợ ấy, các nhân viên y ‎tế có thể nghe thấy được tiếng bước chân của các nhân viên bảo vệ âm vang trong hành lang bệnh ‎viện.‎

Người bác sĩ nam quay lại phía cửa, và người phụ nữ kia phóng thẳng về phía ông ta, dùng răng xé ‎toạt cổ họng của ông ấy. Ông ta ngã xuống sàn nhà, cố gắng níu kéo sự sống của mình lại. ‎

Bà ta đứng dậy, nghiêng đầu về phía người bác sĩ. Bà ta kề sát mặt mình lại mắt ông ấy và thì thầm ‎vào tai ông ta:‎

‎“Ta… chính là… Đấng toàn năng… Chúa tể muôn… loài…”‎

Đôi mắt ông ta mở to ra trong kinh hoàng, khi điều cuối cùng mà ông ta nhìn thấy là cảnh bà ta bước ‎ra cửa đón những người bảo vệ, rồi lập tức cắn xé họ ra thành trăm mảnh.‎

Người bác sĩ nữ duy nhất còn sống sau trận thảm sát ấy đặt tên cho người phụ nữ kia là “The ‎expressionless” [Không chút cảm xúc].‎

Và từ đó trở đi, không ai nhìn thấy bóng dáng của bà ta nữa.‎

4/ Cat dog lost episode 

Chào mọi người, khi tôi còn nhỏ, có 1 bộ phim hoạt hình nicktoon mà tôi rất yêu thích, đó là "CatDog" (chó mèo). tôi chắc chắn rằng 90% người đều nhớ nó: đó là 1 bộ phim khá hài hước nói về 1 cặp anh em sinh đôi Siamese, thân nửa mèo nửa chó. Bọn họ sống trong 1 căn nhà với 1 tên chuột xanh khéo nói tên là "Winslow" và bọn họ liên tục bị bắt nạt bởi 1 băng nhóm chó được gọi là The Greasers. Theo hồ sơ, chương trình này được phát sóng vào ngày 4 tháng 4 năm 1998. bộ phim đó kết thúc vì lí do có 1 tập không rõ thông tin nguồn gốc vào ngày 22 tháng 9 năm 2004. Bộ phim được sắng tác do tác giả peter hannan.

Tôi là 1 người trung thành của chương trình, tôi không thất vọng khi tôi tìm ra được cái tập phim bị cắt vào năm 2004. Giống như hầu hết mọi người khác, tôi chưa bao giờ xem tập phim bí ẩn đó, mà tôi đã tìm được cái tên với tực đề là "vexed of kin/meat ,dog's friends".

Vào 1 ngày, trong khi tôi đang duyệt 1 cái sân địa phương đang bán, tôi đến 1 cái tiệm bán đĩa với trường hợp không rõ ràng. Đó rõ ràng là 1 cái đĩa bị đốt 1 số phần. Và nó chính là thương hiệu của memorex

Và bộ phim cat dog có tực đề là "For the birds" .Vẽ rất cẩu thả và nguệch ngoạc mà là phim trắng đen nữa. Tôi chưa bao giờ nghe đến cái tập này! chắc nó là 1 tập phim bí ẩn bị thất lạc nào đó! tôi phải có được nó. tôi hỏi 1 người đàn bà (khỏng 40t) nó giá bao nhiêu vậy. Cô ấy không biết, cái đó thuộc về con của cô ấy, cô ấy nói. và rồi cô ta chạy vào nhà và dẫn ra 1 người đàn ông trẻ tuổi. trong khoảng 20t, dường như con trai của cô ta. Cậu ta rất gầy, nhợt nhạt, và có 1 vòng tròn đen tối sâu thẳm quanh con mắt. Nhìn câu ta trông như suy dinh dưỡng và hình như chưa bao giờ ngủ trong 1 tuần. Tôi cho cậu ta nhìn cái đĩa, cậu ta mỉm cười 1 cách lịch sự, và tôi hỏi cái đĩa này bao nhiêu, cậu cho tôi cái nhìn hoảng sợ và như bị sốc ấy. "Cái gì! sao nó lại ở đây được? thôi dược, cứ lấy đi" tôi cảm thấy tệ cho cậu ta. Có lẽ cậu ta bị bệnh hoặc là đang cố gắng ngủ khi mẹ cậu ta dẫn cậu ra ngoài. Tôi cho cậu ta 1 nụ cười tử tế và nói với cậu ấy tôi hy vọng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn ,sau đó nói lời tạm biệt.

Tôi lao về nhà, và rất háo hức để xem cái đĩa mới. Tôi ngồi trước cái TV ,tôi mở đầu đĩa và đặt cái đĩa vào và bấm cái điều khiển TV. Lúc đầu, đã có 1 phút yên tĩnh, tôi nghĩ đây rất là lạ, tôi coi đây là 1 thể loại DVD, không phải loại băng VHS (tôi đã có kinh nghiệm về VHS nên tôi thừa biết cái nào là của VHS). Tôi có thể thề rằng khoảng 1 nghìn giây, tôi nhìn thấy 1 khuôn mặt trong màn hình, và cảm thấy mình như bị ai theo dõi... sau khi các tĩnh, nó cắt đi cái khúc mở đầu. Tôi cười, tận hưởng cảm giác của nỗi nhớ vui vẻ kèm theo chương trình hoạt hình cũ mà tôi từng yêu thích. Khi hết nhạc nền mở đầu. Nó cho thấy cái thẻ tiêu đề. Có 1 dòng chữ trắng trên phông nền đỏ, tên là "For the birds".

Tập phim bắt đầu bắt đầu với cảnh chó đang ngáp trướng khi tuyên bố ,"thiệt là 1 ngày đẹp trời! " và rồi cậu ta nghe thấy âm thanh quen thuộc "xe rác kìa" cậu ta hét lên vui sướng và nhảy khỏi cái giường, kéo đi sự buồn ngủ và con mèo của cậu ta. "Chó ơi! tôi cần ngủ" mèo gầm gừ. Chó không nghe thấy cậu ta nói gì. "xe rác ,xe rác ,xe rác" và cậu ta chạy xuống phố và đingang qua băng nhóm The greasers. Cuộc dí đuổi khoảng chừng 5 phút, với sự ngốc nghếch của con mèo đang chạm đất, con mèo la lên "cơ thể của tôi, cơ thể của tôi, cơ thể của tôi". Chó cứ chạy tiếp tục theo xe rác khi đang an toàn chạy trên đường sắt. Chó chạy theo sau, nhưng đột nhiên cậu ta nghe thấy tiéng còi xe lửa và kêu lên 1 tiếng. Chó và mèo không thể ra khỏi đó trong ít phút. The greasers xem dưa ra cái mặt sợ hãi và ghê tởm. Cliff và Lube bọn họ đều nôn nửa. Tiếng thét bắt đầu thổn thức đến nỗi không kiểm soát được.

Từ mặt trời trong xanh, 1 đàn quạ lao xuống và bắt đầu ăn mồi trên xác chết vừa mới qua đời "cat dog". Màn hình bắt đầu hiển thị các đồ họa của các loài chim trích từ ngoài "freebirds" bởi lynrd skynrd. Đây là phần còn lại trong tập phim. Những bức ảnh ngày càng nhiều và nhiều chi tiết và khủng khiếp hơn. Và rồi cái màn kết thúc hết, chỉ là 1 dòng chữ màu trắng di chuyển xuống phông nền đen. Tôi cố gắng để lấy cái đĩa ra nhưng không được, dường như nó không muốn mở, khi nó cuối cùng mở thì đã tan chảy 1 phần và bị trầy xước sâu dưới cùng cái đĩa. tôi cố gắng dể mang cái đĩa đi nhưng quá nóng, tôi quá sợ hãi và dục nó vào thùng rác.

Tôi vẫn hay thường gặp ác mông về tập phim đó, có lúc thì mơ thấy các tĩnh, có lúc thì thấy nó vào buổi tổi khi tôi cố gắng ngủ. Chỉ cần ra khỏi góc mắt của tôi, nó rất ngắn gôn, nhưng tôi luôn cảm thấy nó đang theo dõi tôi.

<< Creepypasta phần 41

Nhận xét