Courage the Cowardly Dog là một bộ phim kinh dị dài tập và xung quanh nó không hề thiếu những bí ẩn.
1/ Courage the Cowardly Dog – tập phim bị cấm
Vâng, tôi biết Courage the Cowardly Dog là một sê ri kinh dị hài kịch (comedy horror), và tập nào nó cũng rợn rợn như nhau cả thôi, nhưng tập phim mà tôi sắp nói đây thực sự rất tởm lợm, đến nỗi mà chỉ sau một lần chiếu, nhà sản xuất phải dẹp nó ngay đấy.
Tôi không nhớ chính xác hôm đó là hôm nào, nhưng mà cách đây ít nhất cũng năm năm rồi, tôi vẫn còn nhớ mình đã xem một tập phim của Courage the cowardly dog trên Cartoon network. Nói thật là nó quá tàn khốc để cho một đứa con nít coi.
Tập phim bắt đầu với cảnh Courage tỉnh dậy, vươn vai rồi bước xuống nhà dưới. Lúc đó ông Eustace đang ngồi ngủ gục trên ghế, trong khi bà Muriel đang nấu ăn. Courage ngáp một cái, rồi có tiếng gõ cửa.
Muriel mở cửa ra và nhìn thấy một con dê đứng trước cửa, đội nón, đeo kín. Nó lên tiếng, “Chúc một ngày tốt lành, thưa bà. Phiền bà cho tôi tá túc một đêm được không? Tôi cần phải nghỉ ngơi trước khi bắt tay vào làm việc lớn ngày mai.” Muriel chưa kịp nói gì thì nó đã lẳng lặng bước vào nhà.[
Eustace giật mình tỉnh dậy và bắt đầu cằn nhằn về chuyện con dê đến trú tạm nhà mình. Con dê ấy chỉ đáp lại một câu: “F*ck you”.
Tôi hết hồn. Ngay lúc nó vừa nói xong, tôi phải bấm ngừng lại ngay để chắc chắn là mình không nghe nhầm, sau đó bật phim lại coi tiếp.
Courage tỏ ra nghi ngờ vị khách không mời mà đến này. Khi con dê ấy bước lên nhà trên, vào phòng ngủ, Courage đi theo nó. Con dê kì cục đó bắt đầu niệm một câu thần chú, cho đến khi một chiếc rìu xuất hiện trên sàn nhà. Nó nhặt cái rìu lên rồi biến mất. Courage, thét lên như thường lệ mỗi khi nó gặp một chuyện gì đó đáng sợ, vội vã phóng xuống nhà.
Nhưng màn đêm đã buông xuống tựa lúc nào. Courage rón rén trở về phòng của Muriel và Eustace. Hai ông bà đang nằm ngủ say trên giường. Courage túm lấy tay cả hai rồi kéo họ lên trên gác mái, sau đó lôi ra một cái khóa to tổ chảng rồi khóa kín cửa lại.
Đột nhiên có tiếng vặn ổ khóa. Đùng một cái trời sáng. Con dê xuất hiện ngay sau lưng Courage rồi thì thầm: “Hôm nay là lúc việc lớn của tao bắt đầu đấy”.
Courage nuốt nước bọt. Con dê xông tới, chực vồ lấy từng người một với cái rìu trên tay. Eustace tỉnh dậy và thét lên: “Đ* mẹ đồ chó ngu, đ* má con dê”.
Ông ta đứng lên và định đá con dê một cái, nhưng nó đã nhanh hơn và chặt đứt chân Eustace. Ông ấy ngã xuống. Những chuyện xảy ra sau đó không được phù hợp với thuần phong mĩ tục cho lắm, nhưng thôi cứ biết là cuối cùng con dê đó đã chặt đứt đầu ông Eustace đi hén.
Sau đó màn hình bắt đầu phát ra tiếng rè rè rồi vụt tắt. Sáng hôm sau, tôi biết được Cartoon Network đã cho ngừng chiếu tập phim ấy.
2/ Tập phim bị mất của Courage the Cowardly Dog Part 1
Ai trong chúng ta mà không biết tới Courage the Cowardly Dog chứ? Câu chuyện kể về một chú chó lông hồng, sống chung với hai người chủ lớn tuổi của mình. Lúc nào cũng vậy, gia đình bé nhỏ của Courage luôn bị lôi vào những chuyến phiêu lưu kì lạ, gặp những nhân vật rất đáng sợ. Tôi còn nhớ hồi còn nhỏ, mình luôn trùm chăn kín mặt lại mỗi khi xem. Nhưng nói gì thì nói, Courage the Cowardly Dog vẫn là một trong những sê ri yêu thích của tôi. Đáng tiếc thay là nó đã ngừng chiếu kể từ năm 2002 rồi.
Vài tuần trước, tôi đang bật qua hết kênh này tới kênh khác trên ti vi, lúc bốn giờ sáng. Tôi bị mắc chứng mất ngủ kinh niên nên giờ đó tôi thức cũng là chuyện thường. Lúc ấy, tôi nhớ là mình rất vui vì lại thấy Courage the Cowardly Dog được chiếu trên Cartoon Network. Tôi ngồi xem. A ha! Là tập phim có con Quái vật dưới gầm giường đây mà! Đây là một trong những tập yêu thích của tôi.
Tôi hồi tưởng lại một vài kỉ niệm đẹp thời thơ ấu của mình khi tập phim kết thúc.Một tập khác tiếp nối theo, nhưng vì một lí do nào đó, đoạn mở đầu phim lại có màu trắng đen, cứ y như mấy cuốn phim cũ vậy ấy. Kì lạ thay, phim lại không có tiếng. Nhưng tôi cũng nhún vai cho qua vì đã bắt đầu vào phim rồi.
Phim mở đầu với cảnh Courage đang ngồi dưới tầng hầm, giữa một vũng máu đỏ ngầu. Sau đó phim chuyển sang cảnh Eustace đang đứng trên cầu thang, đóng sầm cửa lại rồi rít lên câu nói quen thuộc “Đồ chó ngu!” (Stupid dog!). Tôi chắc chắn là mình chưa bao giờ thấy tập phim này trước đây cả, và quả thực là tôi đã rất sốc khi nhìn thấy vũng máu kia.
Courage vẫn nằm trơ ra trên vũng máu, vẻ mặt trông rất chán nản và tuyệt vọng. Có tiếng ly vỡ trên nhà trên, rồi phim chuyển sang cảnh Muriel ngồi trên ghế, Eustace đang siết cổ bà ấy lại. Tôi bắt đầu ngọ nguậy, cảm thấy rất bàng hoàng vì những gì đang chiếu trên màn ảnh. Đột nhiên, màn hình hóa đen, và tôi nghe rõ mồn một tiếng thét thất thanh của bà Muriel.
Màn hình vẫn tối đen như mực, cho đến khi nó chuyển sang cảnh trong bệnh viện. Muriel đang nằm trên giường trong trạng thái hôn mê. Phim lại không có tiếng. Đột nhiên, Eustace xuất hiện bên giường, quay mặt về phía màn hình, nhìn trừng trừng thẳng vào mắt tôi, trông rất đáng sợ. Ông ta túm lấy bình ô-xi của bà Muriel và đập vỡ nó, chấm dứt sự sống của người phụ nữ tội nghiệp ấy. Tiếng bíp bíp của máy điện tâm đồ cho thấy tim của Muriel đã ngừng đập.
Đột nhiên, Eustace biến mất. Cái xác của bà Muriel biến thành một đống thịt thối rữa trên giường. Màn hình lại hóa đen khoảng một lúc không lâu, cho đến khi nó trở lại cảnh Courage đứng trong nghĩa trang vào một đêm mưa to gió lớn. Nó đang dùng xẻng đào lên ngôi mộ có tấm bia với cái tên Muriel Bagge khắc ở trên. Sau đó, nó lôi từ trong người ra một đống thịt thối nát và thảy vào cái hố nó vừa đào từ mộ của bà Muriel, sau đó lắp lại ngôi mộ như cũ. Courage rít lên dưới ánh trăng rằm. Cảnh ấy từ từ khép lại, rồi phần credit xuất hiện như thường lệ, như thể không có gì xảy ra.
Tôi không còn hành động tỉnh táo như xưa kể từ ngày tìm thấy tập phim đó nữa. Bệnh mất ngủ của tôi ngày một nặng thêm, và không đêm nào là tôi chợp mắt được cả.
3/ Tập phim bị mất của Courage the Cowardly Dog Part 2
Hôm đó chỉ là một tối thứ ba bình thường. Sau khi tắm xong, tôi làm bài tập trường cho, sau đó lên giường đi ngủ. Thường thì tôi hay thức khuya một chút để xem ti vi (bố mẹ tôi biết tôi hay bị mất ngủ nên họ cũng chả quan tâm).
Trên ti vi chả có gì hay nên tôi bật sang Cartoon Network, vì hồi nhỏ tôi thích xem kênh này lắm, chỉ tiếc có điều là bây giờ nó toàn chiếu mấy phim gì đâu không. Ừ thì lúc tôi vừa bật sang Cartoon Network thì Scooby Doo vừa kết thúc, sau đó Courage the Cowardly Dog nối tiếp theo. Tôi vui lắm, trong bụng nghĩ thầm, “Hay quá, cái phim mình thích đây rồi! Phải xem thôi!”
Nhưng mà có cái gì đó lạ lắm. Ý tôi là… tựa đề vẫn xuất hiện như bình thường, nhưng sau khi xong đoạn mở đầu rồi thì tự dưng màn hình hóa đen khoảng năm phút. Tôi định chuyển sang kênh khác, nhưng mà rì mốt của tôi gần hết pin rồi, mà tôi thì lại quá lười để thay pin, vậy nên tôi chỉ biết ngồi đó nhìn chăm chăm vào cái màn hình đen thui đó gần năm phút cho đến khi phim hiện lên.
Cuối cùng phim cũng lên hình, nhưng nó lại chiếu cảnh Courage nhìn chằm chằm một cách thất thần vào màn hình, cứ như nó đang nhìn thẳng vào mắt tôi vậy. Mắt nó đỏ ngầu, đồng tử và mống mắt nó nhuộm một màu đỏ tươi. CỨ NHƯ LÀ MÁU ẤY!! Tôi sợ lắm, nhưng khoảng một phút sau, tôi tự trấn an mình lại, “Không sao hết… lúc nào mà cái sê ri này mà không đáng sợ cơ chứ?” Vậy nên tôi cũng nhún vai cho qua, chắc bạn cũng hiểu sao mà, đúng không?
Nhưng… mọi chuyện không chỉ đơn thuần là vậy.
Tôi nhớ là lúc mở ti vi, mình còn bật đèn, nhưng chả hiểu sao bây giờ phòng tôi lại tối đen như mực. Tôi kiểm tra dây cắm. Không bị hở điện gì hết. Tôi kiểm tra bóng đèn. Chúng vẫn còn mới. Tôi nhìn ra ngoài. Không bị cúp điện gì hết. Tôi bực mình. “Chết tiệt! Thôi cứ coi hết phim đi rồi tính sau!”.
Ừ thì tôi tiếp tục xem. Courage thôi nhìn chằm chằm về phía tôi, và bắt đầu đi vào một con đường vô tận. Trên tay nó là một con dao đẫm máu. Tôi hết hồn. “Cái quái gì thế kia!??”
Nó cứ đi miết khoảng một phút. Nhạc nền sau lưng nó cứ như là ở trong phim Silent Hill vậy. Sau đó màn hình ti vi bị nhiễu sóng khoảng một phú, rồi lại trở lại bình thường, chiếu cảnh Courage bước vào nhà. Căn nhà tối đen như mực, cứ như là nó đã biến thành tro rồi ấy.
Courage mở cửa ra, tiếng cót két nghe rất chói tai. Tôi cố vặn nhỏ tiếng lại, nhưng vô dụng. Vậy nên những gì tôi có thể làm là bịt tai lại. Cuối cùng tiếng két ấy cũng dừng lại, và Courage bước vào trong nhà. Bên trong tối mù. Nó bật đèn lên và bóng đèn vụt sáng. Nó đi vào phòng khách, nơi mà Muriel và Eustace đang ngồi không như thường lệ.
Nhưng lạ lắm, mắt của hai ông bà già cứ mở to ra một cách dáo diết, trắng đục, cứ như là đang phê thuốc vậy. Giọng bà Muriel lè nhè không thành chữ: “Courage, chó cưng của ta”. Sau đó, bà ấy bước đến và vuốt ve Courage. Ông Eustace ngồi câm như hến khoảng mười giây, sau đó lầm bầm trong cuống họng câu “Đồ chó… ngu…” quen thuộc và vài câu chửi thề. Hai ông bà già ngồi đó khoảng hai mươi giây, cứ nhìn chằm chằm vào Courage đáng thương. Sau đó, Muriel lôi ra cái cây lăn bột mà bà ấy vẫn thường cầm trong những tập phim khác, rồi liên tục nện thẳng vào đầu Eustace không thương tiếc. Bà ta cứ tiếp tục tấn công ông ấy, đến mức Eustace phải gào lên một cách đau đớn, rồi máu ứa ra. Mắt tôi bắt đầu ngân ngấn nước vì sợ, dù rằng tôi chả ưa Eustace gì lắm. Tiếng gào thét quả thực nghe rất sống động, cứ như ông ta đang thét vào tai tôi vậy! Sau đó Muriel lên tiếng, vẫn là cái giọng lè nhè không thành tiếng ấy: “Chết và xuống địa ngục đi lão già khốn nạn! Nơi đó thích hợp cho ông lắm đấy!”. Tôi sợ chết khiếp đi được!
Courage đứng trơ ra đó, trên tay vẫn cầm con dao đẫm máu ấy. Tôi không biết nó đang nghĩ gì trong đầu, nhưng chắc chắn là chả có gì tốt đẹp đâu. Sau đó, nó bắt đầu nói một thứ tiếng gì đó mà tôi không hiểu, cứ dạng như một loại ngôn ngữ đặc biệt vậy. Muriel ngừng đánh Eustace. Hình như ông ta vẫn còn sống, nhưng người thì tàn tạ như xác chết vậy. Dường như ông ta đã bị xuất huyết nội hay sao ấy; tôi có thể nhìn thấy điều đó qua cái cách ông ta ho ra máu và mắt ông ta bắt đầu chảy máu. Muriel nhìn về phía Courage. Nhạc nền lại nổi lên, cứ như là nó từ trong Silent Hill đi ra vậy. Courage lao tới Muriel, cứa cổ bà ta. Nhưng điều kinh khủng nhất là… nó cưỡng bức bà ấy! Tôi chỉ biết ngồi đó một cách bất thần. Sao mà chuyện này có thể xảy ra được!???
Courage lôi xác Muriel và Eustace xuống tầng hầm… ở dưới đó, xác chết chất ngổn ngang thành núi. Nó ném xác hai ông bà lên cái đống thịt thối nát ấy, sau đó dùng bút lông vẽ một hình ngũ giác vòng quanh cái đống xác chết. Sau đó, nó lấy dầu nhớt và một cái bật lửa ra rồi nhóm lửa. Đống xác chết bừng cháy. “CÁC NGƯỜI ĐỀU SẼ PHẢI XUỐNG ĐỊA NGỤC, NƠI ĐỨC SATAN NGỰ TRỊ TRÊN CÁC NGƯƠI!! SATAN VẠN TUẾ!! SATAN VẠN TUẾ!! ĐỨC SATAN VẠN TUẾ LÀ CHÚA TỂ CỦA CHÚNG TA!” Giọng nói của nó to, trầm, nghe rất chói tai. Nó khiến tôi sợ chết khiếp! Sau đó Courage lao vào đống lửa, gào lên một cách đau đớn khi lửa cào xé da thịt nó. Máu và lửa bắn ra khắp nơi. Sau đó, căn nhà cháy xụp xuống đất, thành tro bụi. Một cơn bão ập tới, cuốn trôi mọi thứ đi. Cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy.
Sau đó, credit chạy ra. Thậm chí nó cũng chả còn bình thường nữa. Tiếng nhạc cứ như là một đứa con nít sáu tuổi đang dùng đàn violin phang liên tục vào đàn piano vậy; nghe rất chói tai. Sau đó màn hình ti vi bị nhiễu sóng, rồi một tiếng thét chói tai vang lên. Tiếp nối nó là một tiếng cười khanh khách. Cứ như là tiếng la thét từ dưới âm phủ vậy. Trên màn hình xuất hiện một dòng chữ duy nhất: “Sản xuất bởi Lucifer”.
Phim ngừng chiếu, rồi một tập khác của Chowder tiếp nối theo. Tôi bắt đầu khóc vì quá sợ. Ý tôi là… đây đúng là một trò độc ác! THẬT ĐẤY!! CHẢ CÓ GÌ ĐÁNG BUỒN CƯỜI ĐÂU!!! Ai mà biết được có bao nhiêu người, con nít người lớn đã xem phải cái thứ bệnh hoạng này… Hay là chỉ có mình tôi thôi!?
Một chữ thôi. Tởm! Tôi là một người vô thần nên dĩ nhiên là chả bao giờ tin vào mấy cái chuyện thiên thần hay quỷ dữ, Chúa hay Satan, thiên đường hay địa ngục gì hết. Nhưng bây giờ… tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình rồi đây.
Tôi gọi cho Cartoon Network vào ngày hôm sau và tra hỏi họ về cái tập phim quái quỷ ấy. Họ quả quyết rằng lúc đó không có chiếu Courage the Cowardly Dog, mà là Adventure Time cơ. Lạ quá. Tôi đã đi tìm hiểu rất kĩ, tra hỏi Cartoon Network cho đến lúc tôi không còn nhận được câu trả lời nào nữa. Cứ như là… Tập phim đấy là dành riêng cho tôi vậy! Chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi mà tôi đã xây xẩm mặt mày.
Ừ thì cho đến bây giờ, vẫn chưa có gì đáng ngờ xảy ra cả. Tôi mong là vậy, và tôi mong sao tập phim kia chỉ là một giấc mơ. Tôi sẽ không bao giờ nhìn vào Courage the Cowardly Dog như xưa được nữa.
Cám ơn các bạn đã dành thời gian đọc bài viết này của tôi. Chúc một ngày tốt lành. Tạm biệt.
4/ Courage the Cowardly Dog: Đánh mất
Hồi còn nhỏ, tôi rất thích xem Courage the Cowardly Dog, một sê ri hoạt hình kể về cuộc phiêu lưu của một chú chỏ nhỏ, màu hồng, rất nhút nhát, nhưng đôi khi lại trở nên dũng cảm khi cần thiết. Courage sống với hai người chủ của mình là Eustace và Muriel Bagge tại một thị trấn giả tưởng tên là “Nowhere”.
Tuần trước, một người bạn của tôi sang nhà tôi chơi. Khi vừa chào nhau xong, bạn tôi dúi vào tay tôi một cái đĩa. “Tao biết mày thích cái sê ri này lắm. Cầm lấy đi này.” Sau đó nó lẳng lặng bỏ về, không nói thêm câu nào.
Tôi chạy vào nhà, bỏ đĩa vào máy. Máy đọc dòng chữ CTCD: S5 EP1 (Courage the Cowardly Dog, season 5, episode 1). Tôi trở nên rất phấn khởi, vội vã bấm nút Play và, trước khi tôi kịp định thần, đoạn mở đầu đã xuất hiện.
Đoạn mở đầu vẫn y chang như bốn season trước, nhưng lạ ở chỗ là ở đoạn gần cuối, thay vì lôi cái mặt nạ màu xanh ra để dọa Courage, Eustace lại lẳng lặng bước đến chỗ ti vi, tắt nó đi, rồi bước ra ngoài cửa chính. Vẻ mặt ông ta trông có vẻ giận dữ hơn bình thường.
Khoảng một lúc sau, tựa đề tập phim xuất hiện. Trên màn ảnh là Courage đang ở trong tư thế chạy, nhìn lại phía sau, về phía một người đàn ông đeo mặt nạ. Ông ta đang đuổi theo nó với một cái máy cưa trên tay. Tựa đề nguệch ngoạc hai chữ “Đánh mất”; dường như chúng được viết bằng máu hay sao ấy.
Sau đó, phim chiếu cảnh bên ngoài căn nhà. Dường như là trời đang tối, và sương mù bao phủ khắp mọi nơi, khiến cho ngôi nhà trở nên dập dờn trong bóng đêm.
Sau đó phim chiếu tới cảnh phòng khách. Courage, như thường lệ, đang nằm trên lòng bà Muriel. Không thấy mặt ông Eustace đâu cả. Cảnh vật vẫn cứ như thế khoảng hai phút. Tiếng động duy nhất mà tôi nghe được là tiếng ghế kẽo kẹt của bà Muriel và tiếng gió hú bên ngoài.
Đột nhiên, cửa chính mở ra. Một tên lạ mặt nào đó, trùm mũ, đeo mặt nạ bước vào nhà. Trên tay hắn là một cái máy cưa.
Courage thét lên một cách hoảng sợ. Tiếng thét của nó chẳng những chói tai, mà còn nghe rất... thật và sống động nữa chứ!
Kẻ lạ mặt ấy kéo dây cưa, chĩa thẳng vào Courage, nhắm thẳng vào cổ nó, rồi lầm bầm một câu đe dọa. Tên đó giơ lưỡi cưa lên cao và chực vồ lấy chú chó hồng ấy.
Courage, vẫn tiếp tục la hét, vội vã phóng ra ngoài, với kẻ kia đang đuổi sau lưng nó.
Khoảng một lúc sau, tên kia dồn Courage vào trong nhà kho. Hết hơi, Courage gục xuống nền nhà, thều thào ra một câu: “Ông là ai?”
Kẻ đó tháo mặt nạ ra. Là Eustace, đang đứng đó trông có vẻ rất hào hứng. Ông ta cứa thẳng vào cổ Courage. Máu và nội tạng bắn ra khắp mọi nơi.
Cái cảnh ghê rợn ấy tiếp tục chiếu trên màn hình khoảng ba mươi giây. Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài ngồi đơ ra đó mà nhìn, trong bụng nghĩ thầm, liệu có thằng nào bệnh hoạn tới mức lại nghĩ ra cái này không!?
Cuối cùng cái cảnh giết chóc ấy cũng hết. Phim chuyển sang cận cảnh mặt của Courage, ướt sũng máu, mắt mở to một cách ngơ ngác. Xung quanh nó toàn là màu đen. Cơ thể nó bắt đầu tự hoại, để lại một bộ xương khô, với máu và nội tạng vươn vãi khắp nơi.
Một phút sau, nó chuyển sang cảnh Eustace đang ngồi trên ghế. Trên tay ông ta là một con Courage nhồi bông. Ông ta bắt đầu phá lên cười một cách độc ác.
Vài giây sau, Muriel bước vào phòng khách, sau đó ra ngoài cửa chính, trên tay cầm hai cái va li. Trông giống như là bà ấy chuẩn bị bỏ đi hay sao ấy. Eustace vẫn đang cười ha hả, cho đến khi ông ta nghe thấy tiếng xe tải rồ ga chạy đi. Nụ cười của ông ta biến mất, thay vào đó là một tiếng khóc. Eustace cúi xuống nhìn con Courage nhồi bông. Ông ta thốt lên trong đau khổ: “Ta đã làm gì thế này?” Sau đó, ông ta ôm lấy con Courage nhồi bông rồi nói: “Courage, tao xin lỗi. Mày sẽ tha thứ cho tao chứ?”
Màn hình bắt đầu bị nhiễu sóng. Vài giây sau, nó chiếu sang cảnh hồn ma Courage đang đứng ở dưới chân cầu thang, vẻ mặt rất giận dữ. Màn hình lại nhiễu sóng thêm lần nữa, sau đó mọi thứ trở lại bình thường.
Một phút sau, phim cắt sang cảnh Eustace treo lủng lẳng trên tầng gác mái, với vẻ mặt đau khổ. Ông ta cứ đu đưa trên không trung như vậy cho đến hết phim. Tiếng khóc của Eustace, tiếng hú của Courage và tiếng gió thổi cứ văng vẳng bên tai tôi.
Phần credit xuất hiện một cách im lặng, không có tiếng, cho đến phút cuối cùng, tôi nghe được một tiếng thì thầm bên tai: “Mi sẽ không bao giờ được tha thứ”.
Ít ra tôi có thể hiểu được tại sao có người lại bảo bạn tôi vất cái đĩa này sang chỗ tôi. Nhưng, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu được là có cái lũ bệnh hoạng nào lại đi làm cái tập phim này cơ chứ!?
<< Creepypasta phần 40
Nhận xét
Đăng nhận xét