Creepypasta là thể loại truyện kinh dị rất hay và lôi cuốn. Mời các bạn đón xem phần 40.
Tạch tạch… tạch tạch...
Đừng… Đừng chịu khuất phục trước nó. Bơ nó đi.
Tạch tạch… tạch tạch…
Tôi ra lệnh cho mình không được phép nhổm dậy và quay ra ngoài cửa sổ. “Nó” ngừng quấy rầy tôi; và tôi thề là mình có thể nghe thấy tiếng hậm hực khó chịu của nó bên ngoài cửa sổ. Ban đầu tôi nghĩ nó chỉ là một cành cây thôi, nhưng thật ra nó là một con quái vật tí hon đang nhăm nhe chực vồ lấy tôi từ phía ngoài cửa sổ.
Tôi cố gắng tập trung vào màn hình máy tính, bơ đi tiếng động mà “nó” gây ra. Tôi nhìn đồng hồ. 3 giờ 24 phút sáng. Sáu phút nữa thôi… tôi tự nói với mình. Sáu phút nữa thôi là mày thoát rồi. Cố lên nào. Kim chỉ phút ì ạch nhích qua từng chút một, cho đến khi nó chỉ điểm 3 giờ rưỡi sáng. Ngay lập tức, tiếng tạch tạch ngoài cửa sổ dứt luôn. Tôi thở ra một cách nặng nhọc, sà vào giường mình và nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi của mình.
Cho đến khi “nó” xuất hiện.
Nó úp gương mặt tròn xoe, trông có vẻ rất ngây thơ của mình vào kính cửa sổ, trừng mắt nhìn tôi từ phía ngoài. Tôi bất động vì sợ, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình trạng khó thở này. Nó hau háu nhìn tôi, không chớp mắt, không cử động. Tôi run cầm cập, một phần vì sợ, phần kia vì đang bối rối không biết nó làm cái gì. “Nó” nghiêng đầu như một con cún con, mắt vẫn không rời khỏi tôi. Không biết bao phút đã trôi qua rồi, và cái thứ đó vẫn không chớp mắt, vẫn chăm chăm nhìn vào tôi. Tôi bật đèn ngủ và rọi về phía nó. Gương mặt nó ẩn hiện giữa ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn. Cuối cùng tôi cũng đã có thể nhìn rõ diện mạo của nó.
“Nó” rất nhỏ con, cứ như một đứa trẻ ấy. Đôi mắt nó rất quái dị, quá to so với gương mặt của mình. Dường như nó đã tự rạch một nụ cười lên mặt nó hay sao ấy; từng lớp thịt bị phân hủy tróc ra trên môi, để lộ hàm răng nhọn hoắc đang nhe về phía tôi. Ngón tay xương xẩu của nó gõ nhẹ vào kính cửa sổ. “Nó” đang khiến tôi phát điên lên.
Tạch tạch… tạch tạch…
Không biết tôi ngồi yên một chỗ bao lâu rồi, nhưng dường như bình minh đã dần ló dạng ở chân trời phương đông. Qua những lùm cây dày đặc, tôi thấy ánh sáng ban mai bắt đầu rọi vào cửa sổ phòng mình, và “nó”. Con quái vật ấy ngoảnh đầu lại phía sau, quan sát nguồn sáng tự nhiên kia một lúc, trước khi quay lại nhìn tôi. Nó nhếch mép cười lần cuối, trước khi ẩn mình vào tán cây. Tôi nằm xuống giường trong trạng thái kiệt sức và hoang mang cực độ, cố gắng chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi này càng sâu càng tốt.
Đêm hôm sau, tôi thu hết can đảm, chuẩn bị cho tiếng gõ bên cửa sổ như mọi đêm. Nhưng lạ lắm, tôi chả nghe thấy gì cả. Tôi đóng màng lại, tắt đèn và nằm xuống giường, hi vọng đêm nay mình sẽ được yên giấc. Vài phút sau, tiếng gõ lại phát ra bên tai tôi. Không… đây không phải là tiếng gõ trên cửa kính như bao hôm rồi. Lần này nó có vẻ… to hơn nhiều, cứ như là có người đang gõ nhẹ lên mặt gỗ vậy. Tiếng động đó phát ra từ phía bên kia phòng tôi.
Nó phát ra từ trong tủ quần áo của tôi.
Tạch tạch… tạch tạch…
2/ Nỗi sợ mang tên Slenderman
Tôi là một cậu bé sinh ra và lớn lên trong nông trại ở một vùng quê tại Georgia, nơi cái nắng gay gắt của mùa hè và cái lạnh buốt giá của mùa đông trải dài. Tôi ở nhà thường xuyên, luôn phụ giúp bố mẹ trên nông trại, đại khái như là chăn dắt gia súc, lùa gà ra sân, cho ngựa ăn, vân vân và vân vân. Khi mùa hè đến, nơi này ánh lên một sự bình yên khó tả, khiến tôi chỉ muốn ở đây mãi mà không muốn rời xa.
Khi lớn lên, tôi vào thành phố làm việc. Nơi này đầy rẫy những cao ốc cao tầng mà họ gọi là “văn phòng”. Dù sao thì đây cũng là chỗ làm việc ổn định của tôi, lương tháng cũng kha khá, đồng nghiệp cũng thân thiện. Mọi chuyện đều ổn cả, cho đến khi tôi nhìn thấy “hắn ta”. Hắn đứng đó trong góc khuất, vận một bộ com lê màu đen và cà vạt trắng. Tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt hắn cả; cứ như là hắn bị cách ly với tất cả người khác hay sao ấy. Hắn chỉ biết cắm cúi vào làm việc. Sếp không bao giờ chỉ điểm hắn ra nói chuyện; thậm chí ông ta còn bảo tôi tránh xa hắn ra nữa kia. Chả hiểu sao ổng lại bảo thế, nhưng thôi kệ nó, không sao, tôi cũng chả quan tâm. Cái gã kì quặc ấy mảnh mai, cao nghều, trông cứ như suy dinh dưỡng tới nơi luôn ấy. Đương nhiên là tôi chả bao giờ tới bắt chuyện với hắn cả; hắn lập dị thế kia mà!
Một đêm nọ, xe hơi tôi hỏng máy nên tôi đành cuốc bộ về nhà.
Hôm ấy là một đêm trăng tròn. Trời tối đen như mực. Con đường tôi đang đi im ắng đến kì lạ, chỉ có tiếng rít của mấy con dế cùng làn gió mát đồng hành với tôi. Đột nhiên, tôi nhìn thấy hắn đang đứng sững trong góc. Tóc tai tôi dựng ngược hết lên, khi hắn từ từ tiến đến chỗ tôi đứng. Người hắn đẫm máu. Mặt hắn hoàn toàn trống trơn, không có mắt mũi miệng gì hết. Có lẽ là tôi trông gà hóa cuốc, nhưng khi cảnh sát đang đi tuần tiến đến chỗ tôi, hắn biến mất. Cảnh sát hỏi tôi làm gì vào lúc trời tối thế này, thì tôi mới trả lời là do xe hỏng nên tôi phải đi bộ về nhà. Tôi xin họ cho tôi đi nhờ xe và kể cho họ nghe cuộc chạm trán giữa tôi và kẻ quái thai mặc com lê đen và cà vạt trắng kia. Họ bác bỏ câu truyện của tôi, nói rằng làm gì có người nào như thế được. Sau đó tôi kể cho hai viên cảnh sát ấy về những gì sếp nói với tôi. Họ cho tôi xuống xe rồi nhanh chóng đạp ga, y như thể tôi bị tâm thần vậy. Thôi kệ nó. Dù đang hoang mang lắm, tôi cũng nhún vai cho qua.
Tôi mở cửa vào nhà… Là hắn! Hắn đang đứng trong nhà tôi, người dính đầy máu. Tôi bỏ chạy, nhưng hình như hắn đã bắt được tôi. Xin thông cảm… tôi chỉ còn khoảng nhiêu đây thời gian để kể lại câu chuyện này thôi. Hắn đang bám sát gót tôi… tôi không còn nhiều thời gian nữa. Ừm, lúc đó hắn kéo tôi lại, phanh thay tôi ra rồi thọc ngón tay hắn vào bụng tôi, cho đến khi tôi bất tỉnh. May thay xe cứu thương đến kịp, và bác sĩ đi cho tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt và họ đang làm mọi cách để bảo toàn tính mạng của tôi.
Nhưng mỗi khi tôi chợp mắt, tôi lại nhìn hấy con quái vật không mặt mũi đó xuất hiện trong giấc mơ của mình, với bộ com lê đen đẫm máu, và trên tay hắn là mớ ruột non của tôi. Tôi sợ quá, tôi sẽ chết mất. Xin mọi người hãy giúp tôi. Xin mọi người…
3/ I Got A Boy và đoạn ballad chết người
Hẳn ai ở đây cũng đều biết đến cái tên I Got A Boy, một bài hát đã làm mưa làm gió các bảng xếp hạng trên toàn thế giới đầu năm nay. Nhưng thật sự chỉ 1 số ít người biết được những câu chuyện đáng sợ đằng sau nó.
Thực sự đây là 1 bí mật tưởng đã chìm vào dĩ vãng 3 năm về trước, nhưng gần đây nó lại được khui bày ra sau hàng loạt những điều bí ẩn khi SM quyết định đem nó cho SNSD comeback vào năm nay. Những điều sau đây tôi sắp kể đã được chính một số người trong cuộc kể lại.
Câu chuyện phải bắt đầu từ hơn 3 năm về trước, khi đó là vào cuối tháng 10 năm 2009, sau khi SNSD với hit Gee thành công vang dội hơn cả dự kiến. SM lại nuôi tham vọng tạo nên 1 hiện tượng âm nhạc còn mạnh mẽ hơn cả Gee. Đó là dự án I Got A Boy.
Lúc đấy với 1 ý tưởng làm ra 1 bài hát mang đến sự cách mạng âm nhạc không chỉ ở Hàn Quốc mà còn cả ở trên thế giới, nên SM đã mời hơn 6 nhạc sĩ trên 5 quốc gia khác nhau cùng soạn 1 bài hát. Mọi việc thực sự rất cầu kì và táo bạo, tới tận đầu năm 2010 thì 6 bản demo của bài hát mới được hoàn thành và gửi về SM cho nhạc sĩ Yu Joong Chin viết lời và ghép nối hoàn chỉnh lại. Với 2 beat rap, 1 beat pop pha trộn retro, 1 beat electricpop, 1 đoạn pinano và 1 bản ballad đây dường như sẽ là 1 bản nhạc vô cùng đặc biệt mà khó có ai có thể tưởng tượng ra.
Nhưng 1 điều quái lạ đã xảy ra vào lúc đó, khi Joong Chin nghe thử bản demo ballad do 1 nữ nhạc sĩ người Đức Alice Nicoly gửi đến. Ban đầu nghe anh khá hài lòng về nó, đấy là 1 bản nhạc mang 1 phong cách nhẹ nhàng nhưng tươi mới nó cứ như âm thanh của thiên nhiên được cô đọng lại trong từng nốt nhạc vậy, khá hợp để xen vào giữa 1 bản nhạc mang phong cách kì lạ như IGAB. Tối hôm đấy do phải bận rộn hoàn thành nốt dự án IGAB nên phải đến khuya Joong Chin mới về tới nhà, thấy cậu con trai đã ngủ anh đeo headphone cho cậu bé nghe bản nhạc ballad kia với ý nghĩ nó sẽ giúp cậu bé cảm thấy thư thái dễ chịu khi ngủ.
Điều khủng khiếp đã xảy ra khi sáng hôm sau con trai của Joong Chin đã mất tích, 1 vài giờ sau người ta tìm thấy xác cậu bé trên đường cao tốc gần đó, sau khi xem lại camera giao thông người ta thấy rằng cậu bé chết do tự lao vào ô tô trong tình trạng dường như mất kiểm soát bản thân, nhưng điều kì lạ ở đây là trên ngực cậu bé có vết rạch bằng dao thành hình biểu tượng của phát xít.
Nghi ngờ về bản nhạc kia nhạc sĩ Joong Chin đã đem đi phân tích và nhận ra rằng ẩn sau bản nhạc tưởng như dễ chịu kia lại là 1 thứ âm thanh khủng khiếp có bước sóng chỉ tai trẻ em mới nghe được. Cái thứ tạp âm đấy không ai có thể tưởng tượng ra nổi đến chính Joong Chin cũng không thể nghe hết được nó. Trước nỗi đau mất con Joong Chin gửi chúng cứ và đơn kiện sang Đức nhằm để họ làm sáng tỏ mọi việc, sau 1 tuần điều tra người ta phát hiện ra chính bố của nhạc sĩ Alice là người đã làm ra thứ âm thanh kia và chèn vào bản nhạc của nữ nhạc sĩ này và ông ta đã tự sát tại nhà riêng khi cảnh sát tìm đến.
Theo thông tin người ta có được ông này trước kia đã từng làm trong cục phát triển vũ khí tối mật của Hitle hồi thế chiến thứ 2, và thứ âm thanh kia chính là 1 dạng âm thanh tấn công trực tiếp và trí não con người gây ra ảo giác và mất khả năng ý thức nhằm thực hiện 1 loạt các hành vi đã được sắp xếp trước theo các nốt nhạc. Về phía SM sau khi biết được chuyện này đã hoãn lại dự án IGAB, sau đó bài hát IGAB hoàn chỉnh được cất đi và lên kế hoạch comeback khác cho SNSD.
Mọi việc tưởng như lắng xuống cho đến cuối năm 2012, do sự sụt giảm khá mạnh trên thị trường cổ phiếu nên SM khôi phục lại dự án IGAB và cho SNSD comeback vào đầu năm 2013. Bài hát được chỉnh sửa và lọc bỏ phần âm thanh quái đản kia phần nhạc ballad được giữ lại và đem ra để quay MV. Điều đáng nói ở đây chính là MV và bài hát. Lúc đó bài hát IGAB có độ dài là 5 phút 12 giây chứ không phải 4 phút 31 giây như bây giờ và MV kéo dài đến gần 6 phút. Bản ballad khi được lồng vào giữa các đoạn Vocal và electricpop tương ứng với các đoạn MV SNSD với chàng trai diễn viên.
Nhưng trong quá trình quay MV đã xảy ra rất nhiều điều trục trặc đến kì lạ như mắt Yuri tự dưng bị sưng ngay trước hôm quay MV khiến hôm đầu quay cảnh dance cả nhóm cô phải đeo kính, rồi hàng loạt sự cố diễn ra bóng đèn ở trường quay bị nổ nhiều lần, cả 2 quay phim đều bị tai nạn buộc MV phải hoãn quay đến 1 tuần. Nhưng rùng mình hơn cả là sau khi hoàn thành MV người ta phát hiện được có rất nhiều cảnh quay đoạn tương ứng với bản ballad kia xuất hiện bóng của 1 cậu bé. Khi thì ở những góc khuất của căn phòng, khi thì lại ẩn hiện bên cửa sổ và ở đoạn cuối cùng kết thúc của bản ballad ở 1 góc cạnh lề đường mà 2 nhân vật đi qua có xuất hiện 1 dòng chữ nhỏ bằng tiếng Đức khi dịch ra là
"Những nốt nhạc mở ra con đường xuống Địa Ngục"….
Sau đó người ta đã cắt tất cả các đoạn MV tương ứng vs bản Ballad và MV rút ngắn còn 5 phút 4 giây như bây giờ. Những đoạn clip và bản nhạc kia chưa bị xóa mà vẫn còn nằm đâu đó trong kho nhạc của SM, và người ta đồn rằng rồi 1 ngày nào đó nó sẽ có thể được dùng làm bài hát chính thức cho "9 Chị ".
4/ Ba điều ước
Một người đàng ông đang ngồi trên một con đường tối. Ông ta không biết phải đi hướng nào, và ông ta cũng quên nốt ông ta đang đi tới đâu.
Ông ta ngồi xuống để tạm nghỉ ngơi, và ông ta bất ngờ nhìn thấy một bà lão trước mặt. Da bà ta nhăn nheo và xám màu và mũi bà ta còng lại. Và những hột mụn cơm bám đầy trên da mặt bà.
Bà ta tằng hắng giọng với thứ tiếng khản đặc và nói: "Giờ thì tới điều ước số 3 của ngươi. Ngươi ước gì ?"
"Điều ước thứ 3 ư ?" Người đàn ông hỏi ngược lại " Tôi còn chưa có điều ước số 1 và số 2 thì làm thế nào lại có điều ước số 3 được ?"
"Ngươi đã có 2 điều ước rồi." Bà lão trả lời. "Nhưng điều ước số 2 của ngươi là trả mọi thứ về chỗ cũ trước khi ngươi ước điều ước thứ nhất. Đó là lí do tại sao ngươi không nhớ gì cả, bởi vì: mọi thứ đã trở về như cũ trước khi ngươi ước điều thứ nhất." Bà nói với ông. "Vì thế nên ngươi còn lại một diều ước."
"Được rồi." Ông ấy nói. "Tôi không tin điều này nhưng sẽ chẳng chết ai nếu thử. Tôi ước tôi biết được mình là ai."
"Hài thật." Bà lão nói rồi ban cho ông ta điều ước, sau đó bà biến mất vĩnh viễn. "Đó là điều ước thứ nhất của ngươi..."
<< Creepypasta phần 39
<< Creepypasta phần 39
Nhận xét
Đăng nhận xét