Creepypasta không chỉ là thể loại truyện ma kinh dị, mà nó còn chưa nhiều yếu tố ly kỳ, thần bí. Cùng đọc phần thứ 50 của loạt truyện Creepypasta này nhé.
1/ Jason's Home - Nhà của Jason
Hắn gọi mọi người, chẳng ai trả lời, như mọi khi. Mọi người trong gia đình hắn thật là cố chấp, không cả thèm trả lời khi hắn gọi. Họ quá cố chấp, họ chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa. Có thể họ giận hắn, nhưng sao mà phải giận đến tận 2 tuần cơ chứ ?
Có vấn đề gì sao? Họ luôn giận hắn, nhưng không tới mức lờ hắn đi như thế này. Hắn thấy thật tuyệt vọng.
“Mẹ, sao mẹ không nói gì với con?” hắn nói, nhưng mẹ hắn vẫn cứ nằm trên giường. Bà vẫn đang bị ốm.
Rồi hắn tới chỗ bố. “Bố vẫn giận con sao?” nhưng bố hắn vẫn cứ ngồi im lặng ở ghế, đọc báo. “Bố, cà phê của bố nguội rồi kìa.”
Hắn tới trước cửa buồng tắm, gọi chị hắn. “Ê, Lizzie, chị lúc nào cũng tắm à. Thế mà lúc nào cũng vẫn hôi.” Hắn chẳng bao giờ ưa Lizzie, nhưng gì thì gì đó vẫn là chị hắn…
Chờ đã, Jason nghĩ, nếu có ai đó không lờ hắn đi, thì chắc hẳn đó là Bea, em gái hắn.
Hắn tới cái cũi. Ồ, Bea vẫn đang ngủ. Em bé ngủ cả ngày rồi. Mẹ cũng thế. Bố cũng chẳng đi làm. Còn Lizzie thì chẳng bao giờ tắm xong.
Tại sao?
Có chuyện gì xảy ra với họ à ?
Hắn vừa mới chơi với con mèo Collins của họ có một lúc mà họ đã giận đến thế sao ?
Họ thật là ngu ngốc, quá ngu ngốc mà.
Collins cũng ngu lắm, nó lười chảy thây. Nó chẳng cả muốn động đậy sau khi chơi ném đĩa.
Rồi hắn nhớ lần mẹ mắng hắn khi ném Collins lên cây.
Hắn nhớ. Hắn nhận ra món đồ chơi mà hắn hay dùng với con chó nhà hàng xóm – Lincoln, và nhớ cả Justin, bạn hắn.
Hắn chưa bao giờ đi chơi với gia đình hắn. Hắn tới chỗ bố, hỏi bố có muốn chơi với hắn không? “Không, dừng lại đi, bố không muốn chơi, dừng lại.” Nhưng mà hắn muốn chơi. Hắn cứ khăng khăng thế. Hắn ngồi đợi suốt.
Mẹ hắn tha thứ cho hắn cái tội với con mèo, nhưng mẹ hắn cũng không muốn chơi với hắn. Nhưng hắn cứ đòi chơi. Cả với chị gái hắn, Lizzie, cũng vậy. Bea nữa, con bé muốn chơi, nhưng mà nó nhanh mệt quá. Mọi người lười thật.
Hắn ước là mọi người hãy đi tắm đi, vì họ bốc mùi quá.
Hắn mong là bố sẽ gắn cái cổ lại, vì quả táo Adam của bố đang lồ lộ ra thế kia. Và mẹ hắn nữa. cái phổi đang đặt trên lồng ngực kìa, hắn chắc là mẹ cũng muốn hít sâu vào một hơi cho khỏe ra.
Còn Lizzie ở trong buồng tắm, sao chị ấy không lấy cái đầu đang nổi trong toilet mà lắp lại vào cổ nhỉ?
À, phải rồi, đồ chơi của hắn !
Nó vẫn đang kẹt trong não của Bea. Giờ thì hắn nhớ ra rồi. Ừm, chắc là một ngày nào đó, mọi người trong gia đình hắn sẽ không lờ hắn đi nữa, và lại chơi với hắn và con dao yêu quí của hắn một lần nữa.
2/ Women in the rocking chair
Tôi là Jeffrey Brown, tôi 14 tuổi, và tôi vừa mới chuyển tới một thị trấn nhỏ tên là Drakeville. Nó ở đâu đó của bang Dakota và khá là yên tĩnh. Tôi sống với mẹ, vì cha tôi đã qua đời do sử dụng ma túy quá liều một năm trước. Chúng tôi sống trong một căn nhà nhỏ với 3 buồng ngủ, một phòng tắm, một căn bếp, phòng ăn và một phòng khách. Tôi ngủ cạnh phòng cho khách. Một Chủ nhật, tôi xin phép mẹ đi tới cửa hàng mua chút thức ăn về làm bữa tối. Mẹ đồng ý. Hôm đó trời nhiều sương, tôi chẳng nhìn thấy gì mấy, nhưng cuối cùng cũng đến được cửa hàng.
Trong cửa hàng chỉ có tôi và một bà nhân viên có tên là Betty. Bà ấy trông cứ như là người của thập kỷ 80, đôi mắt sáng quắc. Môi thì nẻ nứt còn mặt thì đầy nếp nhăn. Bà ấy trông thật là xanh xao với mái tóc màu xám. Tôi mua mấy thứ lặt vặt rồi ra tính tiền.
"$7.99" Bà ta nói với giọng khó nghe.
Tôi trả tiền rồi về nhà. Mẹ nấu bữa tối, rồi tôi đi ngủ sớm vì khá mệt sau bữa ăn. Tôi thiếp đi khá nhanh, trong mơ tôi thấy bà Betty:
"Chàng trai trẻ, mẹ cậu có khuôn mặt thật xinh xắn, nên ta đã lấy trộm bộ trang điểm. Ta thích đôi mắt của mẹ cậu, nên ta đã lấy cắp bút chuốt mi. Môi cô ta thật là mọng, nên ta đã quyết định lấy cắp vài thỏi son môi. Ta ngưỡng mộ thân hình ấy, nên ta CẮT BỎ ĐẦU MẸ CẬU !!!"
Tôi choàng dậy, mồ hôi toát ra như tắm. Với lấy đồng hồ: 3.31 sáng. Trăng chiếu vào trong phòng, nên phòng sáng hơn hẳn, chỉ trừ một góc tối. Trong góc tối ấy, tôi có thể thấy một người phụ nữ đung đưa trên một cái ghế đu.
"A-Ai đó?" Tôi hỏi.
"Đừng lo Jeff, là mẹ mà." người phụ nữ trả lời.
"Oh" tôi thở phào.
"Ngủ tiếp đi con"... tôi lại thiếp đi.
Sáng hôm sau, chiếc ghế đu vẫn còn trong phòng tôi. Tôi tìm mẹ, xem mẹ có đang ngủ trong phòng ngủ không. Không có. Có tiếng TV xè xè trong phòng khách. Mẹ không có ở đó, hóa ra mẹ đang ở trong bếp. Mẹ đang đội cái mũ trùm Snuggie mà tôi tặng trong ngày sinh nhật.
"Mẹ đang nấu gì thế ? Thơm quá!"
"Món mới" mẹ đáp.
Tôi về phòng thay quần áo. Rồi quay về bếp, tôi thấy đầu của MẸ TÔI đặt trên đĩa. Hoảng loạn, tôi hét lên và cuống cuồng chạy đi, nhưng có bàn tay đã túm chặt lấy tóc tôi mà giật lại, kéo cái lưỡi của cái đầu ra mà nhét vào mồm tôi.
3/ The Woman to Eat the Children
Người phụ nữ đứng đó, người đẫm máu, đôi mắt nâu trong của mụ ta sáng lên vẻ quỷ quyệt trong không gian đầy ánh trăng im lặng đến rợn người. Đôi mắt mụ ta sâu thẳm vô hạn, cái nhìn ấy dường có thể nhìn xuyên thấu mọi linh hồn tốt đẹp cũng như xấu xa. Đứa trẻ sẽ hóa đá khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Mụ không thể nào chịu đựng cơn đói khát của mình thêm được nữa và ngay lập tức quỳ gối- cái đầu gối trắng bệch-lết tới chỗ đứa trẻ, cái bóng của mụ ngả lên bao trùm khuôn mặt của đứa trẻ. Đứa trẻ xấu số hét lên trong sợ hãi không ngừng và không thể thoát thân. Mụ thì thầm vào tai nó,
"Ngủ ngoan nào bé cưng, ngủ đi. Những đứa trẻ đều cố chạy trốn khỏi ta, nhưng con thì không thế. Đừng chạy nhé, người bạn bé nhỏ của ta, hãy trở thành người đầu tiên . Bây giờ thì im lặng , ngủ ngay bây giờ, hãy mơ thật đẹp nào. "
Cái hàm răng đen nhọn hoắt của mụ tiến tới gần hơn và gần hơn gương mặt cậu bé. Cậu bé cố gỡ hàm răng ấy ra trong khi nó đã cắm những vết cắn đầu tiên rất sâu vào má. Sự chống trả của cậu thật yếu ớt trước thế lực hắc ám kia. Những cái răng cắn vào càng lúc càng sâu hơn, qua mọi ngóc ngách lan vào trong tận xương gò má.
Trước khi đứa trẻ kia kịp khóc, mụ nhẹ nhàng cắn nát làn da và cơ thịt trong má. Nước mắt lăn dài trên mặt cậu, máu chảy ra bị người phụ nữ đáng sợ kia hút lấy, miệng bà ta lem nhem máu tươi, song cậu bé không thể chống cự. Tiếng la hét kinh hoàng nhất bật ra khỏi miệng của cậu vang xa vạn dặm khi mụ xé rời chỗ da thịt đầu tiên ra.
Tay mụ từ từ chạm vào khuôn mặt cậu bé , mỗi giây lại gần hơn. Cái móng tay gớm ghiếc đầu tiên chạm vào khuôn mặt cậu rồi tất cả những cái khác cắm và chui vào bên trong thịt da của cậu. Mụ ta hành động như thể chưa bao giờ làm chuyện này trước đó, nhưng trong trái tim u tối lạnh lẽo của bản thân, mụ ta biết rằng mình đã làm điều tội lỗi này hàng ngàn lần.
Móng tay mụ khoét sâu hơn và sâu hơn vào hộp sọ cậu bé trong khi đôi mắt cậu nhắm nghiền đầy bất lực. Cuối cùng, khi những móng tay đã cắm vào đủ sâu, bằng tất cả các sức lực của đôi tay, mụ ta dứt da thịt của nạn nhân vào phía bên phải mình. Một vũng máu lớn bắn ra. mụ ta lại thì thầm một lần nữa,
"Đừng bỏ đi ... ta muốn con ở lại. Nhưng, nếu con buộc phải đi thì được thôi, không sao đâu ... "
Sau khi lấy một con dao trong túi ra, mụ ta hít một hơi thật sâu. Mụ ta giơ cao con dao rồi cắm phập xuống. Con dao xuyên qua da và xương sọ trán tạo ra một vết cắt lớn trong não cậu bé. Mụ ta tiếp tục rạch xuống mặt một lần nữa từ vết đâm ở trán,trong khi chiếc lưỡi từ từ lần theo vết cắt. Mụ hút chỗ máu chảy ra, và nhai cái trán nạn nhân theo cách của mình.
Mụ ta thưởng thức bữa ăn của mình và nghiến hàm răng sắc lẻm rồi nuốt ngon lành. Mụ khẽ lắc đầu một chút, quay trở lại vẻ mặt tỉnh táo. Để lại xác chết cứng đơ, mụ quay đầu bỏ đi. Lau đôi môi đẫm máu với đôi bàn tay của mình, mụ bước đi, mỗi bước chân đều thật êm.
Người ta kể rằng mụ cố tình đánh rơi một mảnh giấy trong túi đeo của mình. Đó là một mảnh giấy viết tay bằng mực trên giấy cói. Từ đó người ta tạo ra một câu truyện.
Tiến sĩ Larrinaga, một nhà khảo cổ, đào bới một khu khai quật ở New York nhưng thiếu may mắn nên không thu được gì. Tuy nhiên, vận may của ông đã tới khi tìm được tờ giấy này. Truyền thuyết được kể lại như một câu chuyện nhỏ, theo một nguồn tin tức:
"Có một người phụ nữ. Không ai hay biết tên cô cũng như tiểu sử của cô ta. Cha mẹ bỏ rơi cô ta từ khi mới sinh. Cô ta lang thang trên những con phố rác rưởi, tự học tất cả mọi thứ. Nhưng cô không bao giờ biết đâu mới là đồ ăn cho mình. Vì vậy cô ấy đi ăn thịt người. Họ gọi cô là Mulier Manducare Filli- tên đầy đủ cho cô bởi trong tiếng Latin nó có nghĩa là "Người phụ nữ ăn thịt trẻ em." Mụ ta nhai ngấu nghiến cô con gái Rachel ba tuổi của tôi .... Điều đó có vẻ khó tin và ngu ngốc nhưng đó là sự thật. Xin lỗi vì không phải là một nhà văn giỏi nhưng tôi biết câu chuyện ấy! Mụ ta đang từ đó tiến tới chỗ tôi. Nếu bạn thấy bài viết này, hãy tự cứu lấy mình đi! "
- Ghi lại bởi Mark Traw, 8-8-08, 08:08:08 "
"Xác của Mark đã được tìm thấy trên đường vào ngày hôm sau với một ghi chú ghim trên ngực là 09:09:09.
Người ta coi 09:09:09 là thời điểm ông qua đời."
Đây là phần đặc biệt còn sót của báo cáo này:
"Tuy nhiên, có một bí mật chưa được tiết lộ với công chúng. Câu truyện diễn ra ở nhiều nơi như Georgia, Florida, New York, West Virginia, Maryland, và thậm chí cả California. Hình ảnh Mark Traw lúc còn sống cùng một lá cờ Hoa Kỳ lan truyền tới tất cả các thành phố trong nước. Họ tuyên bố rằng Mark Traw bị sát hại bởi một kẻ ăn thịt người gọi là "Mulier" với mức độ cảnh báo cao nhất. Cô ta là một con quỷ dữ xấu xa, nếu bạn nhìn thấy Mulier thì hãy gọi cảnh sát ngay lập tức! "
Nếu bạn muốn gặp mặt Mulier, chỉ cần đi ngủ và nghĩ về cô ấy những điều liên quan tới cô ta: giấc ngủ, trẻ nhỏ. Trong mắt của Mulier thì tất cả mọi người đều chỉ là những đứa trẻ .
Giờ thì ngủ đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét