Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 46)

Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 46)

Tuyển tập những câu chuyện kinh dị cực kỳ đáng sợ Creepypasta - phần 46.

1/ Bóng đè

Đây là một hiện tượng vô cùng bình thường xảy ra khi chúng ta đang ngủ. Người ta gọi nó là “Bóng Đè”, có đúng không? Chẳng có gì phải lo đâu, thật đấy. Hiện tượng này có thể được giải thích rằng khi bạn đang ngủ, cơ thể bạn tự động tiết ra một chất hóa học làm tê liệt cơ bắp của bạn, để tránh trường hợp tổn thương do va chạm khi bạn đang ngủ say. Bạn không cần phải sợ.

Được rồi, một đêm nọ, bạn mở mắt và nhận ra cơ thể mình không tài nào cử động được. Không sao, chỉ là do tác động của chất hóa học tiết ra trong người bạn thôi. Ừm, bạn cố gắng ngúc ngoắc mấy ngón chân của mình, nhưng vô ích.

Thôi quên nó đi. Bình tĩnh nào. Rồi nó sẽ hết thôi. Không sao. Điều này hoàn toàn bình thường mà.

Sau đó, bạn cảm thấy có một thứ gì đó đè nặng trên lồng ngực của mình. Bạn không tài nào thở được. Cái thứ đấy như một tảng đá khổng lồ ghì chặt bạn xuống giường. Chỉ là chất hóa học trong người bạn thôi. Đừng có mà gồng mình lên mà hét, cũng chả có ích lợi gì đâu. Bạn đừng quên là cổ họng của bạn cũng đã bị chất hóa học ấy làm cho tê liệt rồi chứ. Lá phổi bạn như bẹp dí, khiến bạn muốn nghẹt thở mà chết.

Bây giờ bạn đang nhìn một cách đờ đẫn lên trần nhà. Nói vậy thôi chứ bạn không thể nhìn đi chỗ khác được đâu. Đột nhiên có một bóng đen vụt qua trước mắt bạn. Cái bóng ấy tạo hình thành một sinh vật mà bạn không muốn thấy.

Bạn nghĩ mình vừa nhìn thấy một bàn tay đầy vuốt nhọn, một hàm răng nanh lởm chởm. Chỉ là ảo ảnh tạo ra trong tìm thức của bạn thôi. Bạn nhìn thấy một gương mặt bất chợt xuất hiện trước mắt mình, đôi mắt đen ngòm của nó nhìn chằm chằm về phía bạn. Bạn nghĩ dường như mình vừa nghe tiếng khò khè của nó bên tai, đầy giận dữ, cứ như là một con rắn độc vậy.

Đột nhiên, một vệt sáng lóe ra từ khóe mắt của bạn, rọi vào căn phòng, cứ như ánh đèn pha của ô tô vậy. Bóng đen trên người bạn biến mất. Sức nặng trên lồng ngực bàn hầu như đã tan biến. Cuối cùng bạn cũng đã có thể thở. Bàn tay bạn chộp lấy cái mền trong hân hoan và mừng rỡ.

Bạn có cảm tưởng như giây phút ấy là vĩnh cửu, nhưng sự thật mọi thứ chỉ xảy ra trong một tích tắc. Bạn khẽ cựa quậy, để chắc chắn là mình đã hoàn toàn tự do. Bạn bật dậy, hít một hơi thật sâu, rồi bật cười. Ma với chả quỷ, vớ vẩn. Chỉ là bóng đè thôi. Chẳng có gì phải sợ hết.

Bạn quay sang vợ mình, lay cô ấy dậy, náo nức kể cho cô ấy nghe trải nghiệm có một không hai của mình. Đột nhiên tay bạn đông cứng lại. Không, lần này không phải là do bóng đè nữa. Bạn thất thần nhìn vào vũng máu trước mặt mình, nhìn vào vết cứa trên cổ họng cô ấy. Đôi mắt cô ấy mở to ra trong hoang mang, miệng cô ấy há rộng ra như chợt cất lên tiếng thét vô thanh trong sự hư vô của bóng đêm.

Xin chúc mừng, bạn đã sống sót. Nhưng vợ bạn đã không được may mắn như vậy.

2/ Tiếng cười

Một tiếng cười điên khùng đã đánh thức giấc ngủ của cô. Đêm nay có một cái gì đó rất khác thường. Cô bật dậy, mặc chiếc áo khoác dài tay và một cái khăn choàng rồi cầm nền đi xuống cầu thang. Cô đi theo tiếng cười đó, có những lúc nó im bặt, nhưng lại có những lúc cười một cách sảng khoái, rất có chủ ý, nghe thật điên cuồng.

Cô đi đến cuối hành lang, hình như âm thanh phát ra từ ngoài vườn. Không, không thể nào, đêm nào cô cũng khoá cửa rất kĩ, không ai có thể vào trong vườn nhà cô được. Cô đang rất sợ hãi, bàn tay run rẩy mở cánh cửa gỗ nặng nề.

Ông ta ngồi dậy, cơ thể đang run rẩy với điệu cười man rợ của mình. Ông ta đã quay lưng lại phía cô, nhưng cô thực sự đã có thể nghe thấy tiếng xương trong cổ khi nhìn thấy đầu ông ta có thể quay mọi hướng. Ông ta dừng lại ở phía cô, nhìn thẳng vào cô, và...cười

3/ 911

Điện Thoại Viên (ĐTV) : alô, đây là 911 bạn cần gì ?

Người gọi (NG) : làm ơn cứu tôi, tôi là Natasha Taylor, có một cái gì đó đang tấn công nhà tôi.

ĐTV : thưa bà, bà hãy bình tĩnh lại, chúng tôi cần biết cụ thể cái gì đang tấn công bà, địa chỉ hiện tại của bà, đã có thương vong gì chưa ?

NG : làm ơn đến ngay đi, cử ai đó đến, chồng tôi đã chết rồi. Bị xé toạc cổ ra, tôi đang trốn trên lầu trong xó tủ. Làm ơn, tôi ở số 69 Green. Tôi hiện giờ không biết con gái tôi đang ở đâu.

ĐTV : bà có vũ khí để tự vệ trong nhà không ? Bà có nhận dạng được cái gì đã tấn công chồng bà không ? Chúng tôi yêu cầu bà ở yên trong tủ, giữ yên lặng. Chúng tôi đã cử người đến địa chỉ đó, họ sẽ sớm có mặt.

NG : nếu biết đó là gì tôi đã nói cho anh rồi đồ ngu, tôi phải đi cứu con gái tôi.

ĐTV : hãy ở yên đó chờ người đến giúp, tôi yêu cầu bà ở yên trong đó.

NG : tôi đang đi, máu ở khắp nơi, trời ơi, Jen, con gái, con đang ở đâu ?!!

ĐTV : tôi yêu cầu bà quay lại nơi ẩn nấp ngay lập tức, rất nguy hiểm

NG : Jen, nó kia rồi, nó đang thu mình trong góc

ĐTV : bà hãy cẩn thận xung quanh, hỏi xem cô bé có bị thương không ?

NG : Jennn

*tiếng gào thét cào cấu*

Cuộc gọi kết thúc.

ĐTV : đây là nhân viên tổng đài 911, có phải trung sĩ John Carter và thiếu úy Ryan Coleman đang đến số 69 Green không ?

Coleman : thiếu úy Ryan Coleman, chúng tôi đang ở phía ngoài ngôi nhà ! Có vẻ như họ đã bị mất điện

ĐTV : bên trong rất nguy hiểm, các anh nên gọi thêm hỗ trợ

Coleman : chúng tôi có thể lo được vụ này mà, chúng tôi sẽ tiến vào !!

ĐTV : các anh nên cẩn thận !!!!

Coleman : tôi và John đang ở trong ngôi nhà, máu khắp nơi. Có một người đàn ông đã chết bên cạnh khẩu súng săn, cách đó vài mét là người phụ nữ trong chiếc váy ngủ, cạnh bà ta là một chiếc điện thoại vỡ nát

ĐTV : hai người ra khỏi đó ngay đi, tôi sẽ gọi thêm hỗ trợ

Coleman : tôi nghe thấy tiếng một cái gì đó rất lớn đang chạy trên lầu, chúng tôi sẽ lên đó kiểm tra

ĐTV : hãy ra khỏi đó đi, các anh không biết đang phải đối mặt với cái gì đâu, làm ơn !

Coleman : khoan đã, có một cô bé dính đầy máu, trông cô bé có vẻ sợ hãi, John và tôi sẽ đến xem.

ĐTV : làm ơn ra khỏi đó ngay đi, đó là, đó là…..
*Tiếng la hét và tiếng súng*

Coleman : mẹ kiếp cái gì thế này, một… Arghhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

ĐTV : John, Ryan các anh còn đó chứ, ai đó hãy nói gì đi ?!

*Tiếng hầm hè, khè khè, tiếng xé, tiếng nhai*

Nhận xét