Creepypasta không chỉ là thể loại truyện ma kinh dị, mà nó còn chưa nhiều yếu tố ly kỳ, thần bí. Cùng đọc phần thứ 47 của loạt truyện Creepypasta này nhé.
1/ Nếu ai đó đi sâu vào rừng
Cô gái trẻ lần đường đi xuyên qua những tầng cây thấp. Chưa đến hoàng hôn, nhưng mặt trời đã mất dạng sau những tán lá rậm dày của khu rừng. Sự im lặng được khuếch đại lên đang dội vang khắp nơi như một thứ tiếng ồn vô thanh vậy. Tất cả những âm thanh từ thế giới bên ngoài đều bị cách ly cả, cô chỉ nghe được tiếng của khu rừng mà thôi.
Thế nên khi có tiếng sột soạt từ phía bên hông, trái tim cô muốn rụng ra ngoài. Không, không phải thú rừng, vì động vật ở đây đủ sợ con người để không làm phát ra tiếng động đó. Cô lùi lại cảnh giác khi từ trong bụi rậm đứng lên một người đàn ông. Sự ngạc nhiên thoáng qua gương mặt anh ta nhưng lập tức được thay thế bởi một nụ cười thân thiện.
“Chào, cô bé.”
Bàn tay ông ta lấm lem đất. Và ông ta đang cầm một cái xẻng. Cô gái không hiểu ông ta ở đây để làm gì.
Người đàn ông tiếp lời, “Em tên gì?”
“Goldilocks.”
Ông ta cười lớn. “Ồ, thế thì tôi là Gấu Bố rồi.” Nụ cười ông ta giãn rộng. “Một cô gái trẻ như em thì làm gì ở đây giờ này, có một mình?”
“Tôi đang tìm Janie, cô bạn tôi.”
“Ồ, tôi có thể giúp em.” Ông ta nắm lấy bàn tay cô gái. “Janie-bé-bỏng có thể trốn ở đâu chăng?”
Cô gái thoáng buồn. “Đừng đùa. Cô ấy không trốn, mà bị mất tích. Tôi và Janie đã chơi trong khu rừng này nhiều lần. Nhưng cuối tuần rồi, cô ấy một đi không trở lại.”
“Khu rừng này khá nguy hiểm với một cô gái trẻ. Nhưng đừng lo. Tôi sẽ bảo vệ em.” Ông ta lại cười nụ cười toe toét ấy.
Người đàn ông bắt đầu dẫn cô gái đi sâu vào trong rừng. Tay trong tay, họ đi mãi cho đến khi những thân cây cao vút che khuất hẳn bầu trời. Cô gái rùng mình vì lạnh.
“Ôi, cô bé tội nghiệp.” Họ ngừng bước và người đàn ông đặt xẻng xuống đất. Ông ta cởi áo khoác ngoài và mặc cho cô gái. Rồi ông vuốt nhẹ lên vai cô. “Em có muốn nghe một câu chuyện về khu rừng này không? Những chuyện đáng sợ từng xảy ra ở đây. Đó là những gì tôi nghe được.”
“Khi trước, có một cô gái trẻ đang lạc bước trong rừng, có một mình. Trời đã tối và cô bé không tài nào tìm đường về nhà được. May mắn làm sao, cô ta gặp được một người đàn ông tử tế,”
“Ờ, may thật.” Cô gái nói.
“May mắn cho cả hai. Ông ta đã đưa được cô gái về đến nhà – ngôi nhà bánh gừng ngọt ngào của cô bé – nằm lẻ loi trong khu rừng rậm.”
“Tốt rồi,” Cô gái tiếp, “Thế chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Nhưng thật không may, cô gái không vâng lời. Cô ta không hề biết ơn người đàn ông đã cứu mình, trái lại, cô ta bỏ chạy, đi sâu vào khu rừng đầy bất trắc. Đêm đó, cô gái nhỏ đã chết, trơ trọi trong khu rừng. Không một ai tìm thấy xác cô ta cả.”
“Không ai tìm thấy à? Vậy sao ông biết cô ta đã chết?” Cô gái ngờ vực.
Người đàn ông nghiêng người, cúi sát mặt cô gái. “Phải có ai đó biết chắc chứ, đúng không?”
Cô gái trẻ mỉm cười khi vung tay xắn chiếc xẻng thẳng vào thái dương người đàn ông. “Câu chuyện của ông hay đấy. Tôi nghĩ ông sẽ vui khi bầu bạn với Janie.” Cô bắt đầu huýt sáo trong khi dùng xẻng để đào một cái lỗ.
2/ It never sleeps - Nó không bao giờ ngủ
Bạn tôi và tôi gần đây đã mua một cuốn sách mà chúng tôi tìm thấy từ một cửa hàng đồ cổ. Vỏ sách đã sờn đến nỗi không thể đọc được tiêu đề đầu trang, như thể nó đã không được ai động vào trong nhiều năm. Người phụ nữ phía sau quầy cảnh báo chúng tôi rằng một khi nó được mở ra, thì nó sẽ không dừng lại.
Chúng tôi cười nghĩ rằng đó là một trò đùa để chúng tôi thấy sợ hãi hoặc cái gì đó tương tự, nhưng có điều gì đó trong mắt cô ấy, thực sự sợ hãi.
Chúng tôi đến nhà Heather và tiếp tục xem xét nội dung cuốn sách. Khi chúng tôi mở nó ra, đột nhiên có một chút ớn lạnh trong phòng và một vài ngọn nến mà chúng tôi đã thắp sáng ban nãy bỗng vụt tắt. Chúng tôi cười, lo lắng và tự nhủ đó chỉ là sự trùng hợp.
Trang đầu tiên của cuốn sách có một biểu tượng nhỏ được viết bằng mực đỏ. Các trang tiếp theo có một cái gì đó viết bằng tiếng Latin. Không ai trong số chúng tôi có thể đọc những gì ghi trong đó, nhưng Heather cứ cố đọc nó. "Numquam dormit".
Sau khi cô ấy đọc nó, mọi thứ xung quanh chúng tôi bỗng có một cảm giác nặng nề, như có ai đó đang theo dõi chúng tôi lúc này. Chúng tôi lưỡng lự, rồi cuối cùng, sau một hồi im lặng, chúng tôi quyết định mở sang trang tiếp theo. Không có gì trên trang sách ấy, nhưng có một cái tên trong góc trag sách. Cái tên viết bằng chữ in nhỏ, là Kayla. Chúng tôi hơi lạnh gáy vì đó chính là tên của người bạn thân nhất của Heather.
"Có thể nó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có rất nhiều người có tên là Kayla. Có lẽ chúng ta thấy nó đáng sợ vì tất cả đều đang cảm thấy mệt mỏi thôi mà. Có lẽ chúng ta nên đi ngủ cho khoẻ lại nào."
Chúng tôi đều cảm thấy thoải mái khi đặt lưng nằm xuống, nhưng vì một lý do nào đó mà chúng tôi không thể ngủ đc. Vẫn là cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng tôi trong bóng tối. Cho đến khoảng 2 giờ sáng, tôi mới có thể thiếp đi, những người khác đã ngủ trước tôi rồi. Tôi đã có một cơn ác mộng kinh hoàng.
Tôi đã ở trong một căn phòng tối, Heather đối diện tôi còn Kayla ngồi ở giữa. Bỗng nhiên, một kẻ trông giống như con quái vật xuất hiện. Hắn có 2 bọng mắt to và thâm, dường như chưa ngủ đã lâu rồi.
Heather ngồi bệt xuống, khuôn mặt trống rỗng và tôi đã thấy điều khủng khiếp, nó đã nuốt sống Kayla. Nó quay lại nhìn tôi, máu nhỏ giọt từ miệng của nó. Sau đó chỉ vào Heather, rồi con quái vật và Heather biến mất.
Tôi ngẩng lên trong bóng tối, nhìn về phía Heather và thấy cô ấy ngồi ở đó, khuôn mặt của cô trắng dã như một con ma, nhìn chằm chằm vào chỗ Kayla ngủ, người mà giờ đã biến mất. Tôi bật đèn và chạy ngay đến chỗ đó. Có vết máu ở đấy. Heather ngồi đó, cơ thể cứng lại vì sợ, tôi có thể nói là cô ấy và tôi đã có cùng một giấc mơ. Tôi nhìn vào cuốn sách đang mở trên bàn làm việc. Tên Kayla đã bị gạch xóa đi, thay vào đó là tên của Heather.
Heather phải nhập viện vào một trại tâm thần sau đó. Mẹ cô đã đưa cô tới đó sau khi bà bước vào phòng cô. Cô đã không ngủ cả ngày hôm ấy mà chỉ viết "nó không bao giờ ngủ" trên tất cả các bức tường. Mẹ cô cho rằng chắc tại cô thiếu ngủ, và đưa cô tới bác sĩ để chữa trị.
Các bác sĩ đã cố gắng làm tất cả mọi thứ từ sốc điện đến thuốc an thần. Cô đã cố nói cho họ tin rằng cô ấy sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nhưng họ không tin Heather, họ nghĩ rằng nó chỉ là một bộ phim kinh dị nào đó mà cô đã xem và bị ám ảnh. Họ đã cho cô uống nhiều thứ thuốc an thần, hy vọng điều này sẽ làm cho cô ngủ đi, nhưng họ không biết, họ đã làm chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn.
Một lần nữa tôi đã ở trong phòng tối, nhưng Heather đứng ở trung tâm, cô ấy trông ủ rũ và có vẻ cô đã sụt rất nhiều cân. Tôi nhìn cô biến mất dần vào sàn nhà, cảm thấy vui vì tôi không phải xem cô ấy bị cắt ra hoặc bất cứ điều gì. Tôi bật dậy và thấy cuốn sách trên giường của tôi, điều này thực sự điền rồ, vì tôi đã quẳng có đi hôm qua. Tên của cô ấy đã bị gạch đi.... và tên tôi đã được viết tiếp theo...
Sáng hôm sau, mẹ tôi nói với tôi rằng họ theo dõi cô ấy, và đã chứng kiến một cái gì đó rất đáng sợ xảy ra. Họ thấy cơ thể không đầy đủ của cô bị ném ngang qua căn phòng, rách nát, nhưng các màn hình theo dõi cho thấy hoạt động não bộ của cô là một cơn ác mộng bình thường. Làm thế nào một cơn ác mộng có thể làm điều này với cô ấy? Cuối cùng, sau 3 giờ sáng, cô qua đời. Họ nói rằng cô đã chết một cách đau đớn, mặc dù cô ấy đang ngủ.
Giờ, tôi thấy lo cho cuộc sống của tôi. Tôi đã không ngủ đc trong gần một tuần. Tôi cảm thấy như nó nhìn chằm chằm vào tôi, ở tại một lỗ hổng nào đó trong tâm hồn tôi, chờ cho đến khi tôi ngủ, để có được tôi.
Xem phần 48 >>
<< Xem phần 46
Nhận xét
Đăng nhận xét