Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 48)

Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 48)

Creepypasta không chỉ là thể loại truyện ma kinh dị, mà nó còn chưa nhiều yếu tố ly kỳ, thần bí. Cùng đọc phần thứ 48 của loạt truyện Creepypasta này nhé.

1/ New Friend

Một buổi tối, khoảng 1 tuần sau sinh nhật 8 tuổi của tôi, mẹ giới thiệu tôi với bạn trai mới của bà, George. Tôi cũng thấy mừng cho mẹ khi mẹ có một người bạn trai, bà đã cô đơn lâu rồi. Nhưng ngay lập tức tôi lai không thấy có thiện cảm với George. Tôi không thể nói chính xác vào lúc đó, nhưng tôi cảm thấy là ông ta bắt mẹ tôi phải tỏ ra hạnh phúc.

Có nhiều điều của George mà rõ ràng là giả tạo, kiểu như nụ cười như thể ông ta và tôi sẽ trở thành bạn tốt ấy. Ông ta có quà cho tôi, mà hồi tôi có 8 tuổi tôi cũng nhận ra nó là để mua chuộc tôi, làm cho tôi thích ông ta. Và tất nhiên, ở một mức độ nào đó, tôi bị thuyết phục rằng ông ta đang cố bắt mẹ tôi đi, rời xa khỏi tôi.

Tôi kể cho các bạn cảm nhận của tôi về George vì tôi nghĩ nó sẽ giúp giải thích những gì tôi nhìn thấy đêm đó, ngay cả khi bạn sẽ nói rằng nó không rõ ràng. Tôi hy vọng rằng nó sẽ đúng là không thật, chỉ là những ký ức chắp vá và ảo giác của một đứa trẻ bị kích động. Tôi muốn tin rằng nó không phải là thật. Nhưng đây là tất cả những gì tôi nhớ:

George tặng tôi một con khỉ bảnh chọe, to gần bằng tôi, và mẹ bảo đây là người bạn mới của tôi và tôi có thể chơi với nó cả tối nếu tôi muốn. Tôi cũng ngầm hiểu là họ muốn tôi chơi với con khỉ, và để người lớn một mình. Trong phòng, tôi đột nhiên thấy tức giận với con khỉ. Tôi bóp cổ nó và rít tên nó qua kẽ răng, đấm vào mặt nó rồi ném nó qua bên kia phòng.

Con khỉ đập vào tường, và cánh tay dài, cái chân mềm nhũn của nó đạp vào bộ LEGO trên giá của tôi. Chúng rơi đầy xuống sàn nhà, với một tiếng ồn mà làm tôi phát hoảng dù biết là sẽ như thế. Và cái thân lớn của con khỉ cũng nằm sõng soài trên sàn, cách chỗ tôi cả thước. Đôi mắt bằng hạt đen của con khỉ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chắc chắn, đầy ác ý và sự giân dữ. Tôi chạy ra khỏi phòng với đôi chân gần như mềm nhũn.

Tôi nghĩ là tôi đã hét lên. Tôi biết là mặt tôi đã tê cứng lại và tôi có một cảm giác rất tệ là cái nhìn của con khỉ đã làm tôi tê liệt. Tôi không thể nói được, khi tôi bước vào phòng mẹ. Tôi thấy mẹ và George đang ôm chặt lấy nhau. Thật là lạ, lúc đó tôi không để ý tới những thứ khác như họ đang làm gì, hay họ nghĩ gì khi tôi làm phiền họ như thế, nhưng hình ảnh đó vẫn cứ ám ảnh tôi. Cảnh đó vẫn rất trong sáng mà, họ chỉ ôm nhau, vẫn mặc đầy đủ quần áo và chẳng có gì xảy ra, nhưng tôi vẫn không thể cho nó ra khỏi tâm trí...

Và hai người họ, theo những gì tôi thấy, là đã quá tức giận vì tôi làm gián đoạn thời gian của họ. Tôi không nhớ tôi đã bảo gì với họ, nhưng dù tôi có nói cái gì, thì tôi vẫn bị quát về phòng, và bị coi như một thằng phá đám.

Vậy là tôi bị tống về phòng, một mình với con khỉ kia. Tôi không thể hiểu được là sức mạnh ở đâu mà tôi lại mở cửa phòng. Nhưng dù tôi nghĩ thế nào, tôi cũng khổng thể tìm được nguyên nhân mà cảnh cửa lại đóng lại. Và tôi chắc chắn là con khỉ đã không ở chỗ tôi ném nó. Nó đang ngồi trên giường, lại nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi có thể nhớ được cụm từ “Chúng ta sẽ chơi cả đêm”, nhưng tôi không thể nhớ được những gì đã xảy ra... Không thể nhớ rõ gì... Một điều nữa, khi mẹ chia tay với George, con khỉ cũng đột ngột biến mất.

2/ Video chat

Video Chat là câu chuyện ma quái kể về một cậu bé thiếu niên gặp một cô gái lạ trong phòng chat. Cậu không chắc liệu có nên tin cô ta hay không khi cô ta bắt đầu cầu xin giúp đỡ.

Một ngày nọ, khi tôi từ trường về nhà, tôi nhận được lời nhắn từ bố mẹ nói rằng họ đã ra ngoài và sẽ về trễ. Không có nhiều bài tập về nhà, tôi chui vào phòng ngủ và mở laptop lên. Sau khi lướt web vài phút, tôi bắt đầu chán và tìm kiếm một phòng chat video.

Click chuột lướt qua những tên lập dị và phí thì giờ, tôi cố tìm lấy một người tôi có thể trò chuyện cùng. Khi sắp bỏ cuộc, cú click ngẫu nhiên của tôi làm hiện lên màn hình một cô gái rất dễ thương.
Cô trông giống như đã khóc và đặt tay lên miệng, như thể cô đang cố gắng không phát ra tiếng động. Nhìn gần hơn, tôi có thể thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt cô.

Cô bắt đầu gõ…

- Làm ơn , làm ơn giúp tôi…
* Có chuyện gì
- Gọi cảnh sát !
* Cái gì ? Tại sao ?
- Có ai đó trong nhà của tôi
* Cô không đùa chứ ?
- KHÔNG ! Anh phải giúp tôi !
* Được rồi được rồi , tôi sẽ giúp cô
- Gọi cảnh sát cho tôi.
* Tại sao cô không tự gọi lấy?
- Điện thoại tôi hỏng rồi. Tôi chỉ có một mình. Ai đó đã đột nhập vào nhà tôi. Tôi nghe thấy hắn đang đi lên cầu thang nên đã trốn vào tủ quần áo. Mở laptop. Trang đầu tiên tôi tìm được là phòng chat này. Anh là người đầu tiên tôi liên lạc đến. Làm ơn, A phải tin tôi!
* Cô có chắc đây không phải trò đùa ?
- Tôi thật sự nghiêm túc

Tôi không biết phải làm gì. Đây có thể chỉ là một trò đùa bệnh hoạn, tôi nghĩ thế, nhưng biết đâu cô gái này thật sự cần giúp đỡ ? Tôi không thể bỏ rơi cô ta . Tôi phải gọi cho cảnh sát

* Được rồi , tôi sẽ gọi cảnh sát , cho tôi tên và địa chỉ của cô.
- Tôi tên Linda, địa chỉ là…

Khi cô ta đang gõ , tôi đã sẵn sàng gọi số khẩn cấp. Và lúc nhìn thấy dòng địa chỉ cô ta đưa , tôi bàng hoàng đánh rơi cả điện thoại xuống nền nhà.

Đó là địa chỉ nhà tôi.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc song lưng. Tôi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cô ta trên webcam. Ánh mắt cô ta như van xin tôi giúp đỡ. Nước mắt lăn dài trên má.

Dần dần , tôi quay đầu lại nhìn về phía tủ quần áo. Tim tôi đập liên hồi, toát mồ hôi lạnh ngắt.

Với bàn tay run rẩy, tôi đăt laptop xuống và chậm rãi tiến tới tủ quần áo. Sàn nhà cót két dưới chân tôi. Trong đoạn video chat, tôi có thể thấy cô gái chợt rùng mình khi nghe tiếng gì đó. Cô che miệng lại, run rẩy và sợ hãi.

Tay trái tôi nắm lấy tay vịn của tủ quần áo. Cô gái vẫn còn đó, âm thầm khóc. Tôi nắm chặt lấy tay nắm và nhanh chóng mở ra. Từ bên trong, tôi nghe thấy 1 tiếng thét kinh hoàng.

Tủ quần áo trống rỗng.

Khi nhìn lại laptop, khung chat video của cô gái đã biến mất. Tôi vẫn nghe tiếng thét của cô ta. Điều này khiến tôi mất bình tĩnh và không thể ngủ lại trong phòng mình. Tôi xuống tầng dưới và ngủ trên sofa.

Sáng hôm sau, tôi kể cho bố mẹ về những chuyện đã xảy ra. Mẹ tôi phì cười, nhưng bố tôi có vẻ tò mò. Ông nói sẽ hỏi những người hàng xóm về chuyện đó.

Những gì họ kể thật đáng lo ngại. Nhiều năm trước, có một gia đình sống trong ngôi nhà này. Một người đàn ông, vợ ông ta, và cô con gái mới lớn của họ. Một đêm, khi cha mẹ cô pé đi vắng, ai đó đã đột nhập vào nhà. Khi 2 người lớn về nhà, họ phát hiện ra cô bé đã chết trong tủ quần áo riêng của mình.

Cô đã bị đâm đến chết. Kẻ sát nhân chưa bao giờ được tìm thấy.

Tên cô bé là Linda.

3/ Creepy clown

Đây là câu chuyện khá là phổ biến ở Nhật Bản kể về một chú hề quái dị

Có ba cậu bé thích xem phim kinh dị. Một ngày nọ, một trong số họ nhận được một bưu kiện qua đường bưu điện. Không có tem trên bưu kiện bí ẩn đó. Cũng không có tên hoặc địa chỉ người gửi viết ở mặt trước bưu kiện. Cậu không hề biết nó là từ ai. Cậu mở bưu kiện và thấy một đĩa DVD bên trong. Cái đĩa không có bao cũng không có tên trên đĩa. Cậu nghĩ rằng lũ bạn của mình đang đùa, vì vậy cậu đã lấy cái DVD và đi tới nhà của lũ bạn để khoe về chiếc đĩa.

Khi đến nhà của 2 đứa bạn kia, cậu hỏi họ về cái DVD bí ẩn, nhưng chúng nói rằng chúng không phải là người gửi nó. Chúng rủ nhau vào nhà xem có những gì trong cái DVD đó. Khi chúng ngồi xuống ghế sofa và cho cái DVD vào đầu đĩa, chúng rất ngạc nhiên trước những gì chúng nhìn thấy trên màn hình.

Có một gã hề quái dị đứng trong một căn phòng. Trong phòng có một chiếc giường bên trái gã và một tủ quần áo bên phải gã. Gã đang cầm hai quả bóng màu đỏ và nhìn chằm chằm vào máy quay. Sau đó, một điệu nhạc kỳ lạ bắt đầu ngân lên và gã hề bắt đầu nhảy múa và xoay tròn. Gã ta lắc lư thân mình và di chuyển xung quanh phòng. Trong khi đó, gương mặt hề của gã luôn nở 1 nụ cười đe dọa với cái miệng rộng ngoác. Có vẻ gã bị điên vì hành vi rất kỳ quặc. Hai trong số các cậu bé nghĩ rằng nó là DVD hài và cười lớn.

Một lúc sau, chúng mới để ý thấy rằng cậu bé thứ ba đang rất im lặng. Khi chúng quay lại nhìn cậu kia, chúng có thể thấy khuôn mặt bạn mình trắng bệch và đôi mắt mở to đầy kinh hoàng.

"Có chuyện gì với cậu vậy?" chúng hỏi. "Tại sao cậu không cười?"

Cậu bé lẩm bẩm, "Đó là phòng ngủ của tớ ..."

<< Xem phần 47

Nhận xét