Cryptic phần 35 sẽ tiếp tục với những câu chuyện đầy bí ẩn, ly kỳ và không kém phần đáng sợ.
1/ Tôi không muốn tắm biển ở nơi này
Gia đình người bác vừa mời gia đình tôi đi tắm biển. Đứa con trai của tôi có vẻ rất thích thú.
Lắc lư trên chiếc xe ô tô, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng đợt sóng xô bờ, tung bọt trắng xoá. Và,.. cái quái gì thế kia? Dưới biển có gì như những bàn tay? Hay là tóc? Chắc là rêu thôi.
Sao họ có thể chọn nơi này chứ? Tôi không muốn tắm biển ở đây!
Chiếc xe dừng lại, mọi người ùa xuống biển, ngoại trừ tôi.
Tối
Thuỷ triều lên, mặt biển gợi lên một sự ghê rợn tang tóc. Tôi đang đứng trên bãi cát, thì bỗng nghe tiếng ai gọi tên mình. Một tiếng gọi mơ hồ mà ngọt ngào, mê hoặc. Tôi vô thức đi theo tiếng gọi, và lúc tôi nhận ra thì nước biển đã xộc vào mũi.
Kí ức tưởng chừng đã mờ phai giờ lại ùa về. Tôi đã trả giá.
Suy luận: Đoạn đầu có nhắc đến đứa con trai cho nên suy ra tôi là một người đã có vợ. Tôi nhìn biển nhưng lại trông thấy những bàn tay và tóc vì tôi bị ám ảnh bởi trước đây tôi đã dìm chết vợ ở bãi biển này. Buổi tối hồn bà vợ hiện về gọi tôi đi ra biển nhằm trả thù.
2/ Di chúc của ngoại
Tôi được nghỉ lễ dài ngày và quyết định sẽ dành kỉ nghỉ này về quê với ngoại. Nhà ngoại to và rộng nhưng chỉ có bà và 2 người giúp việc.
- Cháu chào bà
- Thằng Tèo mới về đó hả. Úi zời lại dắt cả bạn gái về nữa.
- Cháu chào bà ạ - Bạn gái tôi thỏ thẻ.
- 2 đứa vào đi. Lão hói tới xách hành lý cho chúng nó. Cô Ba chuẩn bị vài món cho tôi nhé.
- Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi. Phòng Tèo bà mới dọn đấy nhá.
.........
- Phòng anh nhiều sách thế, sách xếp gọn gàng quá nhưng toàn bị xếp lung tung. Chả rõ tập nào với tập nào cả, lại có cả quyển xếp ngược kìa.
- Ngoại xếp đấy. Phòng anh bà không cho ai đụng vào đâu.
- Bà cũng thật lạ. Căn nhà rộng thế này lại chỉ có 3 người ở.
Chúng tôi xuống ăn cơm. Tôi cũng ngỏ ý định sẽ cưới Lan vào mùa thu năm sau. Bà cũng quý cô ấy lắm. Mọi chuyện cứ thế yên bình trôi đi. Cho đến một buổi sáng. Lão hói và cô Ba tìm thấy bà trong phòng. Bà treo cổ tự tử. 1 bản di chúc ngay dưới chân bà. Cạnh đó là 1 bức thư tuyệt mệnh để lại.
Tôi nhìn và hiểu ra tất cả.
Suy luận: Từ chi tiết: "Phòng anh nhiều sách thế sách xếp gọn gàng quá nhưng toàn bị xếp lung tung. Chả rõ tập nào với tập nào cả, lại có cả quyển xếp ngược kìa." => Ngoại không biết chữ, mà không biết chữ thì không thể có thư tuyệt mệnh được. Người giết bà là Lan. Động cơ là giả di chúc nhằm chiếm đoạt căn nhà.
3/ Quay ngược thời gian
Năm 32 tuổi, tôi giết chết bạn gái mình, nhưng rồi tôi thấy rất hối hận vì đã giết cô ấy, tôi thực sự yêu người con gái đó.
Tôi đã 67 tuổi, với công nghệ du hành thời gian, tôi quay trở về lúc 32 tuổi để giết chính tôi với hi vọng cứu bạn gái. Tôi lao đến đúng lúc 2 người đang trò chuyện, rút khẩu súng bắn vào gáy tôi trước kia và không quên hôn cô ấy bởi đã 35 năm xa cách.
Quay về hiện tại, ngôi mộ vẫn còn đó, tôi sực nhớ lại năm đó tôi giết cô ấy vì ghen, tôi nghĩ cô ấy lừa dối tôi.
Vết sẹo trên gáy bắt đầu nhức lên.
Suy luận: "Tôi 67 tuổi" quay về bắn vào gáy "tôi 32 tuổi" nhưng không chết, từ chi tiết vết sẹo sau gáy ta suy ra được điều này. Sau đó "tôi 67 tuổi" hôn bạn gái của mình, lúc này "tôi 32 tuổi" chưa chết lại thấy một lão già lạ hoắc bắn mình rồi hôn bạn gái của mình nên nổi ghen và đã giết bạn gái.
4/ Nhận ra
2h37p
Trễ mất.
2h47p
Mình cứ tưởng gần 1 tiếng nữa chứ.
3h
À, nhanh thật, mà có vẻ bọn nó rất gấp.
2h59p
Cái quái gì vậy.
2h50p
Hừ, nhạo báng tao đi, rồi bọn mày sẽ hối hận.
2h55
Có vẻ một vài đứa đã khôn ra.
Suy luận:
2h37p: Tôi chờ xe bus nhưng bị trễ chuyến.
2h47p: Tôi bắt được xe, nhưng lại nghĩ đáng ra phải 1 tiếng nữa mới tới chuyến kế tiếp chứ.
3h: Đây là thời gian mà tôi nhìn thấy trên đồng hồ xe bus. Tôi không hiểu vì sao cái đồng hồ này chạy nhanh vậy. Đồng thời tôi để ý thấy một số người trên xe rất gấp gáp.
2h59p: Tôi thấy đồng hồ trên xe đếm lùi nên khó hiểu.
2h50p: Tôi đoán ra được đồng hồ chạy lùi vì nó là một quả bom hẹn giờ. Tôi liền đi khuyên bảo mọi người trên xe nhưng bị nhạo báng.
2h55p: Đây là thời gian thực ở trên đồng hồ của tôi. Lúc này tôi đã ra khỏi xe.
5/ Cô hàng xóm
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dọn đến căn hộ 101 nằm ngay mặt tiền đường Trường Chinh này, mặt trước căn nhà được công ty Châu Phi thuê để buôn bán, còn các tầng trên thì để dành cho thuê ở.
Tôi thuê ở lầu tận lầu ba, ngày đầu dọn vào tôi cũng cố gắng tranh thủ làm quen các người ở cùng. Nghe đâu trước khi tôi tới vài bữa thì cũng có một người đàn bà dọn vào, bà ta ở lầu hai.
Tôi cũng xuống chào hỏi người hàng xóm xem sao, thì chỉ thấy duy một người đang ngồi trên chiếc xe lăn cố gắng mở cửa ra.. Tôi lễ phép chào hỏi, thì ra là cô Chi, chạc 30 thôi, nhưng nhìn có một nét gì đó khá là kì bí. Trọ ở đây được một cái tiện là chủ nhà thường hay đãi cơm trưa cho tất cả mọi người..
Sau một giấc ngủ trưa để cho khỏe lại sau một buổi sáng dọn đồ mệt mỏi, tôi xuống ăn cơm sẵn tiện ghé vào phòng cô Chi để kêu cô xuống ăn chung, là cô ngồi xe lăn. Bước vào phòng không thấy ai, chỉ duy nhất nghe một mùi khá là khó chịu, thoáng chút mùi tanh.. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi bước vội xuống nhà bởi vì cái bao tử đang réo gọi tôi. Thì ra cô Chi đang ngồi ăn ở dưới lầu.
Ngồi ăn chung cả nhà thì cô Châu, là chủ nhà trọ, mới hỏi rằng mọi người có thấy cô Vân, thuê ở phòng lầu một, đâu không do là mấy ngày rồi không thấy cô Vân đâu.. Tôi vừa mới dọn vào nên cũng chẳng rành lắm nên cứ im lặng mà ăn.
Trên lầu một có hai phòng, một là cô Vân thuê, còn lại là cô Tú ở cùng với con của cổ - Hưng. Thường chỉ có thằng Hưng ở nhà đi học, còn cô Tú thì lo bận đi buôn bán cả ngày.. Đến trưa ngày hôm sau, khi cả nhà đang ăn cơm, cô Châu lại hỏi là sau không thấy nhà cô Tú đâu, tôi nghĩ là chắc hai mẹ con đi chơi đâu đó rồi.
Khi bước lên lầu hai, tôi bỗng thấy cô Chi đang ngồi ở trong phòng ngồi cặm cụi viết gì đó trên bàn.. Tôi cũng chả để tâm mà tập trung lên lầu rồi ngủ.
Khi chiều buông xuống, tôi bước xuống để tìm gì đó ăn.. Khi ngang lầu một tôi thấy cô Chi đang ngồi trong phòng cô Vân, tôi có hỏi là cô đang làm gì đó thì cô chỉ cười nhẹ một cái rồi thôi. Tôi nhún vai chẳng hiểu gì.
Lạ thay, chiều hôm nay nhà vắng vô cùng, chắc là chỉ còn tôi với cô Chi ở nhà, bởi cửa nhà cũng đã đóng, hôm nay đóng cửa tiệm sớm à? Khi đã ăn xong bữa cơm chiều, đầu óc tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn hẳn.. Đột nhiên tôi có cảm giác rằng có một chuyện gì đó hơi bất thường đang xảy ra.
Suy luận: Cô Chi là kẻ giết người, mùi máu tanh và các sự biến mất của người thuê phòng lẫn chủ nhà đều do cô này làm. Cô này không bị liệt vì liệt thì sao mà lên, xuống cầu thang liên tục như vậy. Nhân vật tôi là kẻ tiếp theo.
6/ Ánh nắng
Cũng như bao buổi sáng bình thường khác, tôi lại đến trường. Ngồi vào bàn học, bên trái là ánh nắng của một ngày mới.
Hôm nay thằng John nó nghỉ học, chả biết lí do gì, vậy là được một ngày không phải nghe thằng đó lải nhải sau lưng.
Bốn hàng ghế đều có người trừ bàn của thằng John. Đang ngồi nghe giảng, tôi quay phải nhìn, đều có đủ cả. Và tôi cứng đờ.
Suy luận: Ánh nắng chiếu từ trái qua nên bóng sẽ in lên bên phải. Lúc tôi quay qua phải thì thấy có bóng của John trong khi bàn của John thì chẳng có ai.
7/ Phạt
- Haiz, xui thiệt, tự nhiên bị bắt khảo bài mà mình chẳng thuộc chữ nào, giờ ở đây dọn vệ sinh.
*Róc rách*
- Gì thế ?
*Cộc...cộc*
- Ủa ? Ai để nước chảy thế này ?
*Cộc..cộc..cộc*
*Két....*
- Hay thật, giờ phải dọn hết đống nước này. Mà sao ra nhiều thế nhỉ ? Ngập đến chân luôn.
*Tủm*
- Hả ? *Cộc...cộc* Hộp gì thế này ?
*Bụp..bụp..bụp*
- Cái gì nổ thế ?
*Xoẹt...xoẹt*
- Đèn cầy đâu rùi nhỉ ? *Phụt*
*Phóc*
- Sao tắt rùi ? Cái cục kia là gì thế ? Sao nó lại bốc khói ??? Chết tiệt !!!
*Bùm*
Suy luận: Phân ủ lâu sẽ ứ thành khí gas và tràn ra. Cộng thêm cây đèn cầy nên sẽ sinh ra nổ.
8/ Tin đồn về ma
Tôi và Sarah rủ nhau vào trường buổi đêm để chứng kiến bóng ma trong lời đồn. Nói là sẽ đi với tôi vậy, nhưng Sarah vẫn cười: "Làm gì có ma.".
Tôi phản kháng: "Chắc chắn là có. Theo tớ được biết, lớp E đã có hai nạn nhân rồi. Họ ở lại trường vào buổi đêm, và sáng hôm sau, họ như bị ma ám, hồn lạc phách siêu đến không nói nên lời. Riêng một người tâm lí trở nên bất ổn, hay gào thét khi ngủ, nên phải vào bệnh viện kìa. Còn có một học sinh lớp A đã mất tích ba ngày nay rồi. Cậu còn bảo là không phải ma?"
"Cứ cho là thế đi", Sarah cười.
Tối đến, chúng tôi trèo tường vào được trong trường. "Khẽ thôi", tôi bảo Sarah. Rồi tôi thoắt một cái đi ra phía dãy lớp học.
Tôi lạc Sarah rồi! Thầm mong cô ấy không sao, tôi tiếp tục đi đến căn nhà kho cũ, nơi mà tin đồn xuất phát từ nó.
Khẽ mở cửa, tôi giật mình khi thấy xác ai đó đang bắt đầu thối rữa nằm lăn lóc ra sàn. Là Sarah! Đích thị là cô ấy, nhưng trong bộ đồng phục.
Giờ thì tôi hiểu rồi, và tôi thấy hối hận vì sự nông nổi thiếu suy nghĩ của mình.
Suy luận: Con Sarah chính là đứa mất tích 3 ngày và giờ đã chết. Có thể 2 đứa lớp E đã giết Sarah nên cố ý tung tin đồn là có ma, đồng thời giả bộ bị tâm thần để đánh lạc hướng. Cũng có thể tụi nó vô tình giết rồi bị hoảng loạn thật sự.
Còn riêng Sarah tối hôm đó đi cùng tôi là một hồn ma hiện về dẫn tôi ra đây để đưa xác con bé về chôn.
1/ Tôi không muốn tắm biển ở nơi này
Gia đình người bác vừa mời gia đình tôi đi tắm biển. Đứa con trai của tôi có vẻ rất thích thú.
Lắc lư trên chiếc xe ô tô, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng đợt sóng xô bờ, tung bọt trắng xoá. Và,.. cái quái gì thế kia? Dưới biển có gì như những bàn tay? Hay là tóc? Chắc là rêu thôi.
Sao họ có thể chọn nơi này chứ? Tôi không muốn tắm biển ở đây!
Chiếc xe dừng lại, mọi người ùa xuống biển, ngoại trừ tôi.
Tối
Thuỷ triều lên, mặt biển gợi lên một sự ghê rợn tang tóc. Tôi đang đứng trên bãi cát, thì bỗng nghe tiếng ai gọi tên mình. Một tiếng gọi mơ hồ mà ngọt ngào, mê hoặc. Tôi vô thức đi theo tiếng gọi, và lúc tôi nhận ra thì nước biển đã xộc vào mũi.
Kí ức tưởng chừng đã mờ phai giờ lại ùa về. Tôi đã trả giá.
Suy luận: Đoạn đầu có nhắc đến đứa con trai cho nên suy ra tôi là một người đã có vợ. Tôi nhìn biển nhưng lại trông thấy những bàn tay và tóc vì tôi bị ám ảnh bởi trước đây tôi đã dìm chết vợ ở bãi biển này. Buổi tối hồn bà vợ hiện về gọi tôi đi ra biển nhằm trả thù.
2/ Di chúc của ngoại
Tôi được nghỉ lễ dài ngày và quyết định sẽ dành kỉ nghỉ này về quê với ngoại. Nhà ngoại to và rộng nhưng chỉ có bà và 2 người giúp việc.
- Cháu chào bà
- Thằng Tèo mới về đó hả. Úi zời lại dắt cả bạn gái về nữa.
- Cháu chào bà ạ - Bạn gái tôi thỏ thẻ.
- 2 đứa vào đi. Lão hói tới xách hành lý cho chúng nó. Cô Ba chuẩn bị vài món cho tôi nhé.
- Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi. Phòng Tèo bà mới dọn đấy nhá.
.........
- Phòng anh nhiều sách thế, sách xếp gọn gàng quá nhưng toàn bị xếp lung tung. Chả rõ tập nào với tập nào cả, lại có cả quyển xếp ngược kìa.
- Ngoại xếp đấy. Phòng anh bà không cho ai đụng vào đâu.
- Bà cũng thật lạ. Căn nhà rộng thế này lại chỉ có 3 người ở.
Chúng tôi xuống ăn cơm. Tôi cũng ngỏ ý định sẽ cưới Lan vào mùa thu năm sau. Bà cũng quý cô ấy lắm. Mọi chuyện cứ thế yên bình trôi đi. Cho đến một buổi sáng. Lão hói và cô Ba tìm thấy bà trong phòng. Bà treo cổ tự tử. 1 bản di chúc ngay dưới chân bà. Cạnh đó là 1 bức thư tuyệt mệnh để lại.
Tôi nhìn và hiểu ra tất cả.
Suy luận: Từ chi tiết: "Phòng anh nhiều sách thế sách xếp gọn gàng quá nhưng toàn bị xếp lung tung. Chả rõ tập nào với tập nào cả, lại có cả quyển xếp ngược kìa." => Ngoại không biết chữ, mà không biết chữ thì không thể có thư tuyệt mệnh được. Người giết bà là Lan. Động cơ là giả di chúc nhằm chiếm đoạt căn nhà.
3/ Quay ngược thời gian
Năm 32 tuổi, tôi giết chết bạn gái mình, nhưng rồi tôi thấy rất hối hận vì đã giết cô ấy, tôi thực sự yêu người con gái đó.
Tôi đã 67 tuổi, với công nghệ du hành thời gian, tôi quay trở về lúc 32 tuổi để giết chính tôi với hi vọng cứu bạn gái. Tôi lao đến đúng lúc 2 người đang trò chuyện, rút khẩu súng bắn vào gáy tôi trước kia và không quên hôn cô ấy bởi đã 35 năm xa cách.
Quay về hiện tại, ngôi mộ vẫn còn đó, tôi sực nhớ lại năm đó tôi giết cô ấy vì ghen, tôi nghĩ cô ấy lừa dối tôi.
Vết sẹo trên gáy bắt đầu nhức lên.
Suy luận: "Tôi 67 tuổi" quay về bắn vào gáy "tôi 32 tuổi" nhưng không chết, từ chi tiết vết sẹo sau gáy ta suy ra được điều này. Sau đó "tôi 67 tuổi" hôn bạn gái của mình, lúc này "tôi 32 tuổi" chưa chết lại thấy một lão già lạ hoắc bắn mình rồi hôn bạn gái của mình nên nổi ghen và đã giết bạn gái.
4/ Nhận ra
2h37p
Trễ mất.
2h47p
Mình cứ tưởng gần 1 tiếng nữa chứ.
3h
À, nhanh thật, mà có vẻ bọn nó rất gấp.
2h59p
Cái quái gì vậy.
2h50p
Hừ, nhạo báng tao đi, rồi bọn mày sẽ hối hận.
2h55
Có vẻ một vài đứa đã khôn ra.
Suy luận:
2h37p: Tôi chờ xe bus nhưng bị trễ chuyến.
2h47p: Tôi bắt được xe, nhưng lại nghĩ đáng ra phải 1 tiếng nữa mới tới chuyến kế tiếp chứ.
3h: Đây là thời gian mà tôi nhìn thấy trên đồng hồ xe bus. Tôi không hiểu vì sao cái đồng hồ này chạy nhanh vậy. Đồng thời tôi để ý thấy một số người trên xe rất gấp gáp.
2h59p: Tôi thấy đồng hồ trên xe đếm lùi nên khó hiểu.
2h50p: Tôi đoán ra được đồng hồ chạy lùi vì nó là một quả bom hẹn giờ. Tôi liền đi khuyên bảo mọi người trên xe nhưng bị nhạo báng.
2h55p: Đây là thời gian thực ở trên đồng hồ của tôi. Lúc này tôi đã ra khỏi xe.
5/ Cô hàng xóm
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dọn đến căn hộ 101 nằm ngay mặt tiền đường Trường Chinh này, mặt trước căn nhà được công ty Châu Phi thuê để buôn bán, còn các tầng trên thì để dành cho thuê ở.
Tôi thuê ở lầu tận lầu ba, ngày đầu dọn vào tôi cũng cố gắng tranh thủ làm quen các người ở cùng. Nghe đâu trước khi tôi tới vài bữa thì cũng có một người đàn bà dọn vào, bà ta ở lầu hai.
Tôi cũng xuống chào hỏi người hàng xóm xem sao, thì chỉ thấy duy một người đang ngồi trên chiếc xe lăn cố gắng mở cửa ra.. Tôi lễ phép chào hỏi, thì ra là cô Chi, chạc 30 thôi, nhưng nhìn có một nét gì đó khá là kì bí. Trọ ở đây được một cái tiện là chủ nhà thường hay đãi cơm trưa cho tất cả mọi người..
Sau một giấc ngủ trưa để cho khỏe lại sau một buổi sáng dọn đồ mệt mỏi, tôi xuống ăn cơm sẵn tiện ghé vào phòng cô Chi để kêu cô xuống ăn chung, là cô ngồi xe lăn. Bước vào phòng không thấy ai, chỉ duy nhất nghe một mùi khá là khó chịu, thoáng chút mùi tanh.. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi bước vội xuống nhà bởi vì cái bao tử đang réo gọi tôi. Thì ra cô Chi đang ngồi ăn ở dưới lầu.
Ngồi ăn chung cả nhà thì cô Châu, là chủ nhà trọ, mới hỏi rằng mọi người có thấy cô Vân, thuê ở phòng lầu một, đâu không do là mấy ngày rồi không thấy cô Vân đâu.. Tôi vừa mới dọn vào nên cũng chẳng rành lắm nên cứ im lặng mà ăn.
Trên lầu một có hai phòng, một là cô Vân thuê, còn lại là cô Tú ở cùng với con của cổ - Hưng. Thường chỉ có thằng Hưng ở nhà đi học, còn cô Tú thì lo bận đi buôn bán cả ngày.. Đến trưa ngày hôm sau, khi cả nhà đang ăn cơm, cô Châu lại hỏi là sau không thấy nhà cô Tú đâu, tôi nghĩ là chắc hai mẹ con đi chơi đâu đó rồi.
Khi bước lên lầu hai, tôi bỗng thấy cô Chi đang ngồi ở trong phòng ngồi cặm cụi viết gì đó trên bàn.. Tôi cũng chả để tâm mà tập trung lên lầu rồi ngủ.
Khi chiều buông xuống, tôi bước xuống để tìm gì đó ăn.. Khi ngang lầu một tôi thấy cô Chi đang ngồi trong phòng cô Vân, tôi có hỏi là cô đang làm gì đó thì cô chỉ cười nhẹ một cái rồi thôi. Tôi nhún vai chẳng hiểu gì.
Lạ thay, chiều hôm nay nhà vắng vô cùng, chắc là chỉ còn tôi với cô Chi ở nhà, bởi cửa nhà cũng đã đóng, hôm nay đóng cửa tiệm sớm à? Khi đã ăn xong bữa cơm chiều, đầu óc tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn hẳn.. Đột nhiên tôi có cảm giác rằng có một chuyện gì đó hơi bất thường đang xảy ra.
Suy luận: Cô Chi là kẻ giết người, mùi máu tanh và các sự biến mất của người thuê phòng lẫn chủ nhà đều do cô này làm. Cô này không bị liệt vì liệt thì sao mà lên, xuống cầu thang liên tục như vậy. Nhân vật tôi là kẻ tiếp theo.
6/ Ánh nắng
Cũng như bao buổi sáng bình thường khác, tôi lại đến trường. Ngồi vào bàn học, bên trái là ánh nắng của một ngày mới.
Hôm nay thằng John nó nghỉ học, chả biết lí do gì, vậy là được một ngày không phải nghe thằng đó lải nhải sau lưng.
Bốn hàng ghế đều có người trừ bàn của thằng John. Đang ngồi nghe giảng, tôi quay phải nhìn, đều có đủ cả. Và tôi cứng đờ.
Suy luận: Ánh nắng chiếu từ trái qua nên bóng sẽ in lên bên phải. Lúc tôi quay qua phải thì thấy có bóng của John trong khi bàn của John thì chẳng có ai.
7/ Phạt
- Haiz, xui thiệt, tự nhiên bị bắt khảo bài mà mình chẳng thuộc chữ nào, giờ ở đây dọn vệ sinh.
*Róc rách*
- Gì thế ?
*Cộc...cộc*
- Ủa ? Ai để nước chảy thế này ?
*Cộc..cộc..cộc*
*Két....*
- Hay thật, giờ phải dọn hết đống nước này. Mà sao ra nhiều thế nhỉ ? Ngập đến chân luôn.
*Tủm*
- Hả ? *Cộc...cộc* Hộp gì thế này ?
*Bụp..bụp..bụp*
- Cái gì nổ thế ?
*Xoẹt...xoẹt*
- Đèn cầy đâu rùi nhỉ ? *Phụt*
*Phóc*
- Sao tắt rùi ? Cái cục kia là gì thế ? Sao nó lại bốc khói ??? Chết tiệt !!!
*Bùm*
Suy luận: Phân ủ lâu sẽ ứ thành khí gas và tràn ra. Cộng thêm cây đèn cầy nên sẽ sinh ra nổ.
8/ Tin đồn về ma
Tôi và Sarah rủ nhau vào trường buổi đêm để chứng kiến bóng ma trong lời đồn. Nói là sẽ đi với tôi vậy, nhưng Sarah vẫn cười: "Làm gì có ma.".
Tôi phản kháng: "Chắc chắn là có. Theo tớ được biết, lớp E đã có hai nạn nhân rồi. Họ ở lại trường vào buổi đêm, và sáng hôm sau, họ như bị ma ám, hồn lạc phách siêu đến không nói nên lời. Riêng một người tâm lí trở nên bất ổn, hay gào thét khi ngủ, nên phải vào bệnh viện kìa. Còn có một học sinh lớp A đã mất tích ba ngày nay rồi. Cậu còn bảo là không phải ma?"
"Cứ cho là thế đi", Sarah cười.
Tối đến, chúng tôi trèo tường vào được trong trường. "Khẽ thôi", tôi bảo Sarah. Rồi tôi thoắt một cái đi ra phía dãy lớp học.
Tôi lạc Sarah rồi! Thầm mong cô ấy không sao, tôi tiếp tục đi đến căn nhà kho cũ, nơi mà tin đồn xuất phát từ nó.
Khẽ mở cửa, tôi giật mình khi thấy xác ai đó đang bắt đầu thối rữa nằm lăn lóc ra sàn. Là Sarah! Đích thị là cô ấy, nhưng trong bộ đồng phục.
Giờ thì tôi hiểu rồi, và tôi thấy hối hận vì sự nông nổi thiếu suy nghĩ của mình.
Suy luận: Con Sarah chính là đứa mất tích 3 ngày và giờ đã chết. Có thể 2 đứa lớp E đã giết Sarah nên cố ý tung tin đồn là có ma, đồng thời giả bộ bị tâm thần để đánh lạc hướng. Cũng có thể tụi nó vô tình giết rồi bị hoảng loạn thật sự.
Còn riêng Sarah tối hôm đó đi cùng tôi là một hồn ma hiện về dẫn tôi ra đây để đưa xác con bé về chôn.
Xem phần 36 >>
<< Xem phần 34
Nhận xét
Đăng nhận xét