Sau đây là phần tiếp theo của câu chuyện Chiếc tủ lạnh nằm trong rừng. Các bạn có thể đọc các phần trước tại đây.
Chiếc tủ lạnh nằm trong rừng phần 3
Tình hình ngày càng leo thang trầm trọng hơn một cách nhanh chóng.
Không chắc lắm đã xảy ra chuyện gì. Khi đó tôi đang gói ghém đồ đạt chuẩn bị dạt sang nhà Max trú tạm vài ngày. Phải làm cho thật nhanh chóng bởi mục đích của tôi là biến khỏi đây trước khi mặt trời lặn. Ngồi thừ ra trước màn hình vi tính, tay tôi nhấn refresh trang liên tục chờ xem liệu có ai khác xuất hiện cho mình một thông tin hữu ích nào nhưng xui xẻo làm sao, mọi bình luận, tranh cãi vẫn chỉ quay quanh sự phỏng đoán. Hai tay đặt trên bàn, tôi từ từ áp đầu lên nghĩ ngợi….
Để rồi giật mình tỉnh giấc vài giờ sau đó.
Trời đã sập tối, lướt nhìn nhanh qua chiếc đồng hồ cho tôi biết rằng hiện đang quá nửa đêm. Điều đầu tiên tôi chú ý là sự tối tăm bất thường chung quanh, rồi cái thứ hai, đó là sự im lặng. Một sự yên tĩnh quái đản. Không còn tiếng rền nho nhỏ từ máy điều hòa, mất cả tiếng vù vù của chiếc quạt trần. Tôi thử bật đèn bàn lên. Chẳng thấy gì hết. Máy tính cũng đơ luôn. Đêm ấy là đêm trăng tròn, nên nhờ ánh trăng nhè nhẹ từ ngoài cửa sổ nên tôi có thể thấy những hình bóng lờ mờ. Vén màn nhìn xuống lối vào nhà xe, vị trí thông thường luôn được rọi sáng bởi ánh đèn đường, giờ nó chỉ còn lại một vùng tối thấp thoáng trong đó là hình dáng của chiếc xe hơi.
Mất điện thật rồi.
Loạng choạng mò mẫm tôi bước đi , ra khỏi phòng mình đến ngoài hành lang, rồi từ đó sang phòng ngủ đi vào nhà tắm, lần mò trong ngăn đồ linh tinh đặt dứới bồn rửa bát. Tôi may mắn lôi ra được hai cây nến đặt trong lọ thủy tinh in hình “ Jesus Love You”. Biết nói sao cho các bạn hiểu giờ nhỉ ? Tại vì nó vừa cháy lâu mà lại còn rẻ tiền mà. Lấy hộp diêm kề bên, tôi thắp sáng hai ngọn nến. Giờ thì đã có được chút ánh sáng dẫn lối mình đi rồi.
Từ đằng xa vọng lại tiếng sét. Hẳn đó là lần đầu tiên trong đời khi mà tiếng sấm rền lại có khả năng khiến tôi sợ chết điếng như vậy . Nếu là ngày thường thì tôi luôn thích thú bởi chúng. Một âm thanh thư giãn, làm dịu người. Cơ mà lần này, những gì tôi có thể nghĩ đến là : nếu nó di chuyển theo hướng nhà mình, thì ánh trăng yếu ớt sẽ bị che khuất mất thôi. Không bao giờ tôi chịu nổi cảnh bị bóng tối bao vây trong khi chỉ có vài cây nến hình Jesus làm bạn. Chứ đừng nói là ló đầu đi ra ngoài !
Sấm lại rền vang không trung từ khoảng cách gần hơn. Ánh sáng dịu nhẹ yếu ớt giờ dần dần lụi hẳn. Còn tôi chỉ đứng yên ngay đó, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Trong vòng vài phút, những gì tôi làm chỉ là đứng như tượng một chỗ, chứng kiến cảnh màn đêm đen như mực hít lấy hết những dải ánh sáng nhỏ nhoi sót lại. Và rồi khi mọi thứ đã xong xuôi, chính thức tôi đơn độc chìm mình vào bóng tối.
Một tiếng đập “ thùm thụp” thật lớn phát ra từ khoảng sân sau nhà. Tôi mong, rất mong rằng mình đó là tiếng sét, chỉ là do nghe nhầm thôi nhưng thực tâm , tôi đã biết không phải thế.
“ thụp “…. “ thụp “ ….. “ thụp “…. Nghe như thể nó đang đi theo chiều dài sân.
Đến đó tôi tự hỏi lúc về nhà mình có khóa cửa sau chưa. Không nhớ nổi. Tôi quyết định ít ra mình cũng phải đi xuống nhà mà xem thử. Nhẹ bước trên bậc thang kẽo kẹt , tay tôi cầm nến đưa ra đằng trước, dù từ ngoài cửa kiếng nhìn vào không sáng sủa lắm nhưng khi bạn trong môi trường tối thế này, một đốm sáng nhỏ nhoi cũng đã là quá đủ…
Chân tôi đặt xuống bậc cuối cùng, lén lút rẽ vào góc dẫn đến cửa sau. Tiếng đập thùm thụp vẫn vang đều. Và rồi dưới ánh nến yếu ớt, tôi thấy cái chốt cửa. Bị mở sẵn. Đến giờ tôi vẫn nhớ ý nghĩ mình ngu đến độ nào, tự rủa cái đầu bã đậu vì sơ suất ấy. Phải khóa lại trước khi cái thứ đang đi dọc sân nãy giờ nhận thấy trước mặt nó đang có cánh cửa mở hờ mời gọi vào nhà thế này. Nên tôi chờ đợi. Từ đây có thể nghe tiếng nó đi đi lại lại trong sân, cho đến lúc nó di chuyển đến góc xa hơn lập tức tôi phóng người đến, dập chốt khóa kín lại.
Khoảnh khắc thanh khóa trượt vào khe chốt, ngay sau đó một tiếng ngã uỵch thật to bởi vật gì đó dập thẳng vào cánh cửa, khiến nó muốn rớt ra khỏi bản lề. Sự thể quá đột ngột làm tôi bật ngửa ra đằng sau, giật lùi dần. Nhưng chưa hết, khi hành động mạnh bạo vừa dứt thì kế đến… là cái thứ bên ngoài bắt đầu gõ, gõ thật nhẹ lên, như thể đang dùng chỉ một ngón tay mà chọc lên lớp kính. Sợ đến khủng khiếp. Bằng một cách nhiệm màu nào đó mà ngọn nến vẫn còn cháy, tôi cầm nó lên giơ lên trước mặt mình trong khi cố gắng tránh khỏi cánh cửa càng xa càng tốt.
“ cạch “…” cạch”… “ cạch “
Tôi đã mò lên lại được cần thang, cuối cùng cũng có thể đứng lên thẳng lên lại. Tiếng gõ chấm dứt, phía sân sau một vài âm thùm thụp xa dần. Có lẽ nó đã bỏ chạy đâu đó. Rồi để lại cho tôi hai giây bình yên.
“ cạch “…” cạch”… “ cạch “
Nó lại xuất hiện, lần này tiếng gõ phát ra từ cửa chính, chỉ sau lưng tôi có vài bước chân. Lúc hoảng hồn chạy cuống cuồng lên cầu thang tôi suýt nữa đã ngã chết mất rồi, chỉ biết chạy lên cho nhanh không dám nhìn sang hai ô cửa sổ cạnh bên. Lúc lên đến đầu cầu thang, tôi quay lại kiểm tra xem thì không còn nghe gì nữa. Chẳng có âm thanh nào trong vòng vài giây tiếng theo….cho đến khi tiếng dậm thình thịch trở lại.
Tôi nghe nó dậm bước chân trên mái nhà mình. Chẳng rõ làm sao mà hiện giờ nó đã lên được trên ấy. Có thể nghe tiếng nó di chuyển qua lại, tới rồi lại lui. Rón rén tôi mò đường quay lại phòng riêng. Phải lấy cho được điện thoại. Có thứ gì đó ở đây, tôi cần sự hỗ trợ của cảnh sát nhanh gọn và gấp rút nhất. Chân tôi đi đến đâu, thì trên mái nó bước theo đến đó, như thể đang đứng ngay trên đầu. Ý nghĩ về khả năng nó có thể theo dấu mình xuyên qua lớp gỗ mái thật quá sức kinh dị.
Phòng máy tính. Nằm trên bàn, dưới ánh nến chập chờn tôi có thể thấy chiếc điện thoại, cùng với bóng đêm bên ngoài tấm rèm cửa phía sau …
Ngoại trừ một chuyện không phải bên ngoài chỉ có một màu đen không thôi. Phía sau lớp rèm mỏng, là hai đốm màu cam cỡ trái bóng tennis tỏa một ánh sáng dìu dịu khiến tôi dừng bước chân để quan sát nó. Dù cảm tưởng như cả phút đồng hồ, nhưng tôi nghĩ chắc chưa quá vài giây.
Lúc ấy tôi nghĩ rằng: nhìn sao giống như ánh phản chiếu từ đôi mắt…..
Chúng chợt nhấp nháy.
“ cạch “…” cạch”… “ cạch “
Từ trong miệng một tràng chửi thề tuôn trào ra. Mặc kệ ngọn nến, tôi thả nó xuống rồi cắm đầu chạy khỏi phòng, dập mạnh cánh cửa lại, chạy trong bóng tối mịt mù của căn nhà. Ngọn nến yếu ớt ấy vụt tắt trước khi kịp chạm đến mặt sàn. Tiếng dậm lại xuất hiện ngay trên đầu tôi. Từ trong phòng ngủ leo lét hắt ra ánh lửa từ cây nến còn lại. Nó đã nhanh chân hơn tôi rồi.
“ cạch “…” cạch”… “ cạch “
Từ bên ngoài cửa sổ. Lưng áp sát từng ,mắt canh chừng, tôi nhảy vào nhà tắm. Tôi không nhận ra mình quên cả việc phải hít thở.
“ cạch “…” cạch”… “ cạch “
Tôi không thể thấy hình dạng của nó ra sao hay đôi mắt màu cam lập lòe ấy sau tấm màn che. Chỉ duy nhất là tiếng gõ rời rạc lên mặt kính.
“ cạch “…” cạch”… “ cạch “
Đã quay lại nhà tắm ! Đóng chặt cánh cửa lại, tôi áp cả lưng mình chặn vào, tay kia với lên cầm lấy ngọn nến đặt vào giữa rồi run rẩy cầu nguyện. Dù trước giờ tôi không hay tụng cầu gì nhiều lắm, nhưng tình thế đã đến mức này thì con người ta phải tìm đến bất cứ sự trợ giúp nào có thể thôi. Phía sau lớp gỗ, tôi vẫn nghe từng âm lạch cạch …
Im lặng. Tôi không nhận ra tiếng gõ đã đột nhiên dừng bặt. Ngồi thừ người ra trong ánh lập lòe thật lâu, tôi lại nghe tiếng dậm chân trên mái nhà. Ngay trên đầu mình.
Bất thình lình, từ bức tường bên ngoài thứ gì đó đập một phát thật mạnh, hệt như ngôi nhà bị tấn công bởi một khẩu đại bác. Đập một phát nữa. Lần này là vào ngay bức tường cạnh bên. Nó biết tôi ngồi ngay đó. Không rõ đó là nỗ lực của nó để vào nhà hay không, nhưng với kiểu mạnh bạo thế này thì hết chín phần đúng rồi.
Sự tra tấn tinh thần kéo dài tựa hàng giờ, mỗi phút trôi qua căn nhà lại hứng chịu một quả nện lên bức tường, hoặc là trên mái. Thỉnh thoảng, tôi có thể nghe tiếng nó gõ nhè nhẹ lên cửa sổ phòng ngủ.
Chẳng nhớ tôi có khóc không nữa, dù mình biết là muốn lắm chứ. Tiếng đập, nện, gõ cứ liên tục bủa vây không ngơi nghỉ.
Thứ tiếp theo tôi nhớ ra đó là mình tỉnh giấc, chẳng rõ bằng cách nào giữa mọi âm thanh đinh tai thế kia tôi ngủ thiếp đi được những 8 giờ liền. Khi tỉnh dậy là trời đã gần trưa, ngọn nến tắt để lại tôi trong căn phòng tăm tối, cùng môt dải sáng len lỏi vào từ bên dưới khe cửa.
Không khí ngột ngạt làm cổ họng tôi khô rát. Vẫn chưa có điện trở lại. Hé cửa nhìn ra phòng ngủ, mọi thứ không bị xáo trộn gì hết. Sau một hồi chậm chạp kiểm tra căn nhà trong sự nóng nực ban trưa, thì đáng mừng thay là không có thứ gì đột nhập thành công vào nhà đêm qua cả. Còn bây giờ đã đến lúc tôi phải rời đi, khi sang nhà Max tôi sẽ goi báo cảnh sát sau. Nghĩ vậy tôi thu dọn hành lý, laptop rồi ra ngoài bằng cửa sau. Đánh một vòng quanh nhà, vừa đi tôi vừa nghĩ biết đâu được trong hàng cây kia nó vẫn ẩn nấp dõi theo.
Đến gần chiếc xe hơi, cảnh tượng bày ra trước mắt khiến tôi chết lặng, buông tay khỏi cái laptop lẫn vali…
Sau bao ngày cuối cùng tôi đã tìm ra con chó cưng thất lạc. Hay chính xác hơn là những gì còn lại. Chễm chệ đặt trên mui xe là cái đầu đã bị giựt đứt lìa khỏi phần thân, dính kèm bên dưới là một phần cổ cùng thịt vai. Quá nửa phần da bị róc khỏi hộp sọ, để lại vừa đủ m.ảng lông lốm đốm đen xám quen thuộc. Có thể đêm qua tôi không khóc, nhưng lầm này thì không thể nào kìm nén lại được nữa. Xác của nó tôi đem chôn ở góc sân, rồi vào nhà cầm lấy cái lưỡi lê rồi ném thẳng vào rừng, gào lên với những hàng cây, với thứ đang lẩn khuất trong đó hãy để cho tôi được yên.
Pin điện thoại không còn nhiều, vẫn đủ để gọi cho cảnh sát, trong lúc chờ đợi tôi còn phải rửa sạch vết máu trên xe nữa. Khi họ đến nơi tôi liền khai báo toàn bộ mọi thứ, từ chiếc tủ lạnh, đôi ủng, ngôi nhà gỗ …. Hết thảy. Họ an ủi tôi rằng có thể ở nhờ nhà bạn thân trong lúc họ điều tra xung quanh, bảo rằng sẽ mời vài “ chuyên gia “ về đây để xem có dấu hiệu nào của động vật hoang dã lảng vảng quá xa nơi cư trú thông thường , còn lại thì phủ nhận hầu hết các chi tiết khác do nghi ngờ trí tưởng tượng của tôi đã làm trầm trọng hóa lên vài thứ trùng hợp nhỏ nhặt. Cách nhà không xa cảnh sát tìm thấy đường dây điện bị đứt, sẽ có nhân viên đến khôi phục lại sớm nhất trong khả năng. Dưới đây tôi có vẽ lại một bản đồ nhỏ nhằm giúp các bạn có thể hình dung ra các vị trí quan trọng trong khu rừng.
Lúc soạn ra những dòng này tôi vẫn còn sợ vô cùng. Thứ tối qua mò đến nhà, tôi nghĩ nó chỉ muốn vờn với tôi. Khiến tôi sợ hãi. Bởi với cái cách nhảy nện ầm ĩ dọc quanh ngôi nhà, nếu nó muốn thì chẳng khó khăn gì để có thể xâm nhập ngôi nhà. Tôi nghĩ có thể nói rằng thực thể sống trong khu rừng không đơn giản chỉ là một kẻ lang thang nào đó.
Hiện tôi đang ở nhà Max, chờ tin từ phía lực lượng cảnh sát hoặc cục kiểm soát động vật hoặc ai đó. Chỉ hy vọng duy nhất ít nhất họ cũng mang đến cho tôi một câu trả lời. Mọi chuyện xảy ra tôi đã trình bày hết với bạn mình, trông cậu ta có vẻ buồn lòng bởi tôi không thành thật trước khi kéo cậu ấy vào trong khu rừng.
Dù sao thì có một thứ tôi biết chắc chắn.
Max đã nói đúng về cặp mắt của nó.
Xem phần 77 >>
<< Xem phần 75
hay lắm ạ=)) Hơi rợn tí nhưng đấy mới gọi là truyện kinh dị xuất cmn sắc-)
Trả lờiXóa