Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 84)

Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 84)

Cùng tiếp tục với những câu chuyện lạnh gáy Creepypasta.

1/ Đừng đùa với trẻ con khi chúng nói chuyện một mình!

Những đứa trẻ thật dễ thương, tuyệt vời và đáng yêu biết bao.

Với một tâm hồn ngây thơ, cộng với trí não chưa hề phát triển đầy đủ, trẻ con luôn luôn có rất nhiều điều bí ẩn mà bạn chưa từng khám phá.

Nếu bây giờ tôi nói rằng, rất nhiều đứa trẻ nhìn thấy ma, bạn có tin không??? Và CHÍNH BẠN hồi nhỏ cũng đã từng nhìn thấy ma, bạn tin không???

Đừng cố gắng lục lại trí nhớ làm gì. Thực ra, hồn ma rất hiếm khi dọa trẻ con, nên trẻ con nhìn thấy chúng cũng gần giống như những người bình thường chúng ta, và não bộ đứa trẻ cũng chẳng lưu giữ những thứ đó ở lâu trong đầu. Đó là lý do có thể hồi nhỏ bạn nhìn thấy ma, nhưng lớn lên thì khả năng này tự nhiên biến mất.

Nếu nhà bạn có trẻ con, hãy để ý đến chúng.

Hồn ma nào trêu ghẹo đứa trẻ, có thể chúng sẽ quấy khóc suốt đêm, nghiêm trọng hơn là luôn luôn chỉ tay vào một không gian vô hình và mở to mắt khóc thét sợ hãi.

Nhưng nghiêm trọng hơn chính là hồn ma không dọa trẻ em. Chúng làm thân với đứa trẻ, để theo ám gia đình bạn. Lúc này trẻ con thường hay trò chuyện với một "người bạn vô hình" nào đó. Và chúng hay khoe với bố mẹ, anh chị là "bạn của em kìa, bố mẹ thấy không???" rồi cười toe toét. Nguy hiểm hơn, đã phần bố mẹ chỉ coi đó là "chuyện trẻ con".

Kết thúc tệ nhất chính là vào một ngày nào đó, đứa trẻ nói với hồn ma là "mời cậu vào nhà mình chơi". Nếu một người trong gia đình mời ma vào nhà, chúng sẽ được vào Biểu tượng cảm xúc smile
Hãy cố gắng phát hiện ra hiện tượng lạ từ những điều nhỏ nhất. Chắc hẳn bạn không muốn một đêm tỉnh dậy thấy đứa em nhỏ của mình trợn trừng mắt nhìn bạn?

Hoặc chúng cứ gào lên "Anh/Chị ơi, có ai cứ nằm bên cạnh chị kìa...
Em sợ lắm..."

2/ Invisible

Mark, em trai tôi, sau một chuyến picnic, thằng bé đã mắc một loại bệnh gì đó. Các nhà khoa học thế giới đã cố đem nó ra nghiên cứu như một con thú, không hơn không kém.

Không thể tìm ra nguyên nhân, cũng như cách điều trị.

Trong khu cách ly, Mark lớn lên từng ngày. Mỗi ngày, thân thể nó lại mờ nhạt dần, nhưng vẫn có thể chạm vào được. Người ta gọi đó là hội chứng vô hình.

Tính tình nó cũng thay đổi, gặp người là lao vào cắn xé, kể cả người thân. Bố mẹ rất đau lòng.
Đến năm em tôi 12 tuổi, hoàn toàn không thể nhìn thấy thằng bé nữa. Em tôi, vẫn bị giam trong phòng cách ly, tay chân bị xích trên cái giường.

Hôm nay, bố mẹ tôi vào phòng cách ly để thăm Mark, tôi thì không muốn gặp nó nữa. Nó... giống như quái vật vậy. Ở phòng chờ, tôi có thể nhìn bố mẹ qua camera.

Cánh cửa mở ra, xiềng xích trên giường liên tục giật giật. Mẹ gạt nước mắt, tiến lại giường, 2 tay quờ quạng để tìm Mark. Hình như bà đang ôm nó vào lòng.

Bỗng bà rú lên, rồi bố liên tục đấm vào không khí, màn hình camera nhiễu rồi mất tín hiệu.
Mọi người vội vàng chạy tới phòng cách ly, cánh cửa một lần nữa mở ra.

Bố mẹ tôi nằm dưới sàn đất lạnh lẽo, cổ họng bị cắn đứt. Tôi không thể nhớ rõ hình dáng của Mark nữa.

Đây là lần duy nhất sau 5 năm, tôi có thể nhìn thấy mặt em trai mình, dù không rõ ràng qua lớp da màu đỏ.

3/ Đằng sau cánh cửa - Behind closed doors

Hàng xóm tôi là một gã kì quặc, hắn sống khép kín và hầu như chưa bao giờ nói chuyện với ai. Tom thích dọa tôi mỗi khi nói hắn ta có thể là một tên sát nhân, rằng hắn ta luôn sống thụ động để phòng hờ người khác biết được. Tôi không thích kiểu đùa cợt như thế và thường nói hộ hắn, rằng có thể hàng xóm của tôi ngại giao tiếp với người khác. Dù tôi không chịu được cái kiểu đùa này nhưng thật lòng mà nói, gã hàng xóm khiến tôi không thoải mái. Tom làm việc lẫn lộn giữa hai ca ngày và đêm, tối nay là ca đêm của anh, tôi không thích ở nhà một mình tối nay, không khí xung quanh rất u ám nhưng tôi thường rũ bỏ nó đi bằng cách xem TV rồi đi ngủ.

Tôi túức giấc bởi một tiếng động lớn, có thể Tom đã về chăng? tôi nhìn đồng hồ và thấy đã 2 giờ rưỡi sáng. Hoảng hốt, tâm trí tôi đang rối tung lên và tôi không biết nên phản ứng thế nào, có hai thứ luôn đọng lại trong đầu tôi: Tom đến 6 giờ mới xong việc và tiếng động phát ra từ trong nhà tôi. Tôi nhanh chóng nhìn ra cửa sổ lầu hai của nhà tôi ra ngoài đường để xem liệu anh có về sớm hay không, xe anh không có ở đó nhưng thứ tôi thấy khiến tôi ớn lạnh đến sống lưng, gã hàng xóm đang xông vào nhà tôi. Tôi lấy điện thoại gọi cho cảnh sát. Tôi chờ đợi trong phòng, quá sợ để đi xuống lầu và cầu mong cảnh sát đến kịp thời. Họ đến kịp, họ đã bắt hắn.

Tôi vẫn còn trên phòng ngủ, nhìn ra cửa sổ thấy họ đang áp giải hắn vào trong xe, hắn vùng vẫy và la hét, chắc hắn bị điên rồi. "Mấy anh không hiểu đâu!" Hắn hét lên "Tôi thấy có người đột nhập vào nhà này!" Trong khi đầu tôi mãi suy nghĩ về ý nghĩa câu nói của hắn, tôi nghe tiếng cửa phòng tôi đóng sầm lại ở đằng sau.

4/ 34

Vào một buổi chiều của tháng 5 tôi đang đến lớp học thêm thì chạm mặt một người kì lạ. Cô bạn có mái tóc ngắn cúp vào má khá xinh, với đôi mắt buồn bã cô ấy vẫy tay với tôi "Tạm biệt".

Thân hình cô ấy như một làn gió lao ra nhanh đến nỗi những người xung quanh không kịp hét lên.

Tháng 5 ấy lần đầu tiên tôi thấy cái chết tựa như gió. Trước mắt chỉ có một màu đỏ nhức mắt.

Tháng 10 tôi vào học một trường cấp 3 cách nhà 1 cây cầu. Cuộc sống của tôi vẫn diễn ra bình thường kí ức buổi chiều tháng 5 qua mấy tháng hè cũng dần vào quên lãng nhưng tôi không bao giờ đi trên đoạn đường ấy nữa. Có lẽ tôi sợ nhìn thấy cô bạn ấy chăng? Không thể nào hahaha...

Khi tôi chuẩn bị ra về thì lớp trưởng đến nói với tôi rằng tôi là người không tham gia vào các hoạt động câu lạc bộ nào của lớp vì thế tôi có thể vào hội học sinh làm vài việc chạy bàn giấy mà vẫn có điểm hoạt động ngoại khóa. Tôi thấy thế cũng ổn chỉ cần họ không thực sự xem tôi là một đứa osin. Từ lúc ấy tôi ở lại trường khá muộn vì phải photo nhiều thứ.

Vươn vai, tôi cuối cùng cũng đã mang hết đống giấy lộn đến phòng giáo viên giờ chỉ còn về lớp lấy cặp.

Có người nói với tôi khối 10 có một lớp học khi đếm bàn thì lại dư ra một cái bảo là của một nữ sinh đã nghỉ học. Có người bảo đã từng gặp nữ sinh ấy xuất hiện.

" Xem nào....1..2.3...4..."

34 cái nhỉ? Vậy là lớp học dư cái bàn không phải lớp của tôi vì tôi nhớ lớp tôi 34 người bởi vì tôi là người điểm danh giùm lớp trưởng khi cô ấy bận trên phòng giáo viên. Nhưng vì lí do gì đó mà có một nữ sinh không đến lớp từ đầu năm tới giờ vì thế mỗi ngày tôi đều ghi lên sĩ số lớp có mặt là 33/34. Nói ra thì tôi tò mò không biết tại sao cô bạn thứ 34 ấy không đến lớp nhỉ?

Cũng may tôi chưa trả lại chìa khóa phòng giáo viên cho bác bảo vệ, tôi nhớ trong danh sách học sinh có hình.

Lật...lật....lớp tôi đây rồi. 34...34...hình hình...

Tôi nghĩ mình nên về nhà thôi vì thế tôi bỏ chạy ra khỏi trường. Cho dù tôi không còn đi trên con đường ấy nhưng tôi vẫn gặp lại cô gái có mái tóc ngắn. Cô ấy là người thứ 34.

5/ Quạt trần và xác người treo cổ!

"Khi trong nhà có người treo cổ, hãy đem đốt hết quần áo của họ, và nhất định phải đốt sợi dây thừng họ dùng để tự sát, nếu không oan hồn của họ sẽ trở thành Ma Thần Vòng, và người trong nhà cứ lần lươt treo cổ ra đi..."

Đó là lời của một người nghiên cứu về tâm linh khá lâu, và tôi nghĩ rằng nhiều người am hiểu về tâm linh cũng sẽ nghĩ như vậy...

------------------

Có người chết trong nhà đã là một điều không hay. Nhưng nếu họ tự tử ngay tại ngồi nhà của bạn thì lại càng rắc rối hơn nữa!

Oan hồn tự tử không được siêu thoát, bởi vậy nó luôn lảng vảng xung quanh khu vực nó tự tử. Thậm chí cả chục, cả trăm năm sau vẫn thế!

Có thể ngôi nhà của bạn không hề có người đã tự sát, nhưng biết đâu, xa xưa về trước từng có người tự vẫn ở đó thì sao????

Thì sao à?

Đầu tiên, bạn sẽ gặp một hiện tượng lạ, đó là nếu nhà có quạt trần, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gió từ cánh quạt là những tiếng âm u thầm thì như của người nào đó đang khe khẽ hát!

Tệ hơn nữa, là những tiếng thét vào tai bạn khi bạn đang lơ mơ ngủ, rồi bạn tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn quanh và chỉ thấy cánh quạt đang chạy mà thôi!

Có một điều bạn yên tâm, đó là nhà bạn có thờ Phật thì sẽ không có ma. NHƯNG, nếu con ma đó đã ở nơi đó (nhà của bạn) từ trước khi gia đình bạn chuyển đến, thì đó lại là lãnh địa của nó. Có thể đuổi được nó đi, nhưng không phải lúc nào cũng thế.

Ma cũng có ma hiền ma tốt, có ma mạnh ma yếu.

Với những con ma thần vòng mạnh mẽ, thì lời khuyên chân thành là bạn đừng để dây thừng trong nhà. Nhiều người đã từng thấy sợi dây dịch chuyển, tệ hơn nữa là như có bóng người đang cầm lấy nó và đi xung quanh nhà!

Cũng có thể bạn sẽ tỉnh giấc giữa đêm khuya, và khóc thét khi nhìn lên trần nhà, thấy một người đung đưa...

Ngủ ngon nhé!

Nhận xét