Tuyển tập những câu chuyện Creepypasta hay nhất phần 81.
1/ Elise's shadow
Hằng ngày, mỗi khi bạn làm bất cứ điều gì đều có một thứ luôn luôn kề bên bạn, theo sau bạn và làm theo những hành động của bạn, có lẽ đọc tới đây thì một đứa trẻ cũng biết rằng “thứ đó” chính là CÁI BÓNG. Nhưng “nó” chỉ xuất hiện khi bạn ngồi ở những nơi có ánh sáng, ở những nơi mà “nó” bị tách biệt khỏi bóng tối. Vậy có bao giờ các bạn tự hỏi, khi không còn ánh sáng nữa, thì “nó” sẽ đi đâu ? Và ở nơi đó, nó làm gì , có còn làm theo hành động của mình hay không ?
Elise là một cô bé rất dễ thương, đáng yêu và giàu trí tưởng tượng. Thế nhưng cô bé lại mắc phải bệnh trầm cảm sau một tai nạn. Kể từ đó Elise trở nên thụ động, ít giao tiếp và thích chơi với chiếc bóng của mình. Ban đầu chỉ là những trò kiểu như tạo hình các con vật nhưng rồi mức độ tăng dần lên khi cô bé càng ngày càng thích ở trong phòng, đóng kín cửa sổ và bật duy nhất một cái đèn pin để chơi với chiếc bóng của chính mình.
Chỉ là những trò chơi tưởng chừng như vô hại như oẳn tù xì, bán hàng, thú bông, v.v… mức độ nghiêm trọng tăng lên khi cô bé chụp ảnh chung với “nó” và rồi cuối cùng là đặt hẳn cho “nó” một cái tên – Liz. Bố mẹ của cô bé thì tìm mọi cách để giúp cô bé thoát khỏi căn bệnh trầm cảm thế nhưng không một cách nào hiệu quả, họ cũng chỉ còn biết chữa trị trong vô vọng, thế nhưng càng chữa thì cô bé lại càng thích ở một mình hơn sau những lần điều trị. Rồi bỗng một ngày, Elise bỗng dưng lại hoạt bát như xưa, cô bé nói cười rất vui vẻ với mọi người, điều này làm cha mẹ cô bé rất vui vì họ nghĩ phương pháp chữa trị đã có hiệu quả.
Nhưng họ nào biết, Elise cười nói không phải với họ, mà là với Liz và những chiếc bóng của bất kì ai cô gặp. Cũng thời gian đó, một bà Dorothy – hàng xóm của họ - bỗng dưng qua đời khi đang ngủ trên giường, pháp y giám định là do bị đột quỵ, tiếp đó là ông Jack ở đối diện lên cơn đau tim khi đang mở cửa đi vào nhà, rồi Peter – một phóng viên tự do còn trẻ và độc thân – sống ở đầu đường bị trượt té khi vừa bước xuống xe, đầu anh ta đập mạnh vào kính xe và bị một mảnh thủy tinh ghim từ đằng sau ra đằng trước và vài vụ tai nạn chết người hy hữu khác xảy ra trong khu vực. Tất cả cái chết đều rất tự nhiên, duy chỉ có một điểm trùng hợp là họ đều tử vong vào buổi tối và khu vực họ tử vong đều không có một chút ánh sáng hay thiết bị chiếu sáng nào còn hoạt động được.
Tối hôm đó đáng ra là một ngày trăng tròn rất đẹp, Elise từng rất thích ngắm trăng thế nên cô bé ngồi bên cửa sổ chờ suốt hai giờ đồng hồ chỉ để nhìn thấy mặt trăng. Thế nhưng tối hôm đó bỗng dưng mây từ đâu kéo đến đen kín trời, ánh trăng bị che khuất dần, từ một vầng sáng dần dần trở thành một đốm sáng rồi mất hẳn. Sau đó gió từ đâu bỗng thổi tới tấp như một cơn bão đang đến và rồi mọi thiết bị chiếu sáng bỗng vụt tắt, ban đầu là đèn đường rồi đến đèn trong mọi căn nhà ở khu phố, tất cả các thiết bị chiếu sáng đều bỗng dưng không thể dung được kể cả đèn pin hay điện thoại di động mặc dù tất cả đều đầy pin.
Elise lo sợ và ngồi co ro trong một góc tối chờ bố mẹ mình, sau đó bố mẹ cô bé đốt nến lên và lên được tới phòng cô bé, khi họ vừa bước vào thì bất ngờ thay, mọi thứ lại bình thường trở lại, mọi thiết bị chiếu sáng lại hoạt động, mây dần tan và ánh trăng từ từ hé lộ. Nửa đêm hôm đó, khi ánh sáng nhè nhè của mặt trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ vào trong phòng của Elise, có một thứ khẽ lẩn khuất trong những góc tối của căn phòng, “nó” trườn ra ngoài, len lỏi trong những ngóc ngách mà ánh sáng không thể chiếu tới rồi tiến vào phòng của bố mẹ Elise.
Vài phút sau “nó” lại trở ra theo con đường cũ mà “nó” đã đi vào, rồi trở về phòng Elise. Elise đang say ngủ bỗng giật mình thức giấc, cô cảm thấy khó thở và tay chân thì cứng đờ, không tài nào nhúc nhích, mồ hôi cô toát ra lạnh buốt cơ thể và mặc dù đã thử mọi cách nhưng cô không tài nào cử động được, rồi có một giọng nói khẽ thì thào bên tai cô “Elise, tớ cần cậu giúp…..Elise tớ cần cậu…”, rồi bỗng dưng một tràn cười ma quái vang lên.
Elise giật mình tỉnh giấc, chỉ là một cơn ác mộng nhưng cảm giác lại rất thật, mồ hôi cô vẫn còn tuôn đầm đìa dù điều hòa đang mở, cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng đang chiếu sáng, có một bóng hình đang đứng đó – Liz – cô bé giơ tay chào, “nó” cũng giơ tay, rồi Elise thở phào nằm xuống ngủ tiếp, nhưng cô bé chợt nhận ra, đèn phòng ngủ lẫn ánh trăng đều ở cùng một bên, thế nhưng cái bóng của cô lại đang ở cùng hướng của 2 nguồn sáng đó. Thế nhưng lúc đó đã quá trễ để cô bé có thể làm được gì nữa, cô không thể cử cô không thể cử động và bên tai cô lại nghe văng vẳng “chào Elise, tớ cần cậu giúp….tớ cần cậu..... máu và linh hồn những kẽ dơ bẩn kia..... là không đủ…. TỚ CẦN CƠ THỂ CẬU”.
Vài ngày sau cảnh sát nhận được cuộc gọi từ những người hàng xóm than phiền về mùi hôi khó chịu ở nhà Elise.Và khi cảnh sát ập vào,đập vào họ là một mùi hôi thối của thịt ương, cả căng nhà đầy máu, 2 cái xác trương sình không nguyên vẹn nằm ngay hành lang, cứ như thể một bầy thú dữ vừa càng quét wa đó,nhưng lạ kì thay là không hề có một dấu vết chống cự nào,mọi đồ vật đều nguyên vẹn,người ta tìm thấy một căng phòng khóa kín ở trên gác và khi họ phá cửa vào, trong góc tối là một cô bé với làn da sậm màu đang ngồi thu lu và trông rất hoảng loạn. Khi các nhân viên y tế đến cô bé chỉ nói một câu và một nụ cười ma quái hiện ra trên khuôn mặt cô bé.
“Cháu tên là Liz”
.
2/ Bí ẩn 911
Davis: “Tôi đang trên đường tới địa chỉ trên và có một phụ nữ người Caucasian vừa chạy ra đường, trông cô ta có vẻ như đang gặp nguy hiểm.”
Tổng đài: “10-4 Davis. Xin hãy thử xác minh danh tính cô ta.”
(Tiếng xe tuần tra dừng lại, cửa xe mở và đóng)
Davis: “Cô ổn chứ?”
Cô gái: “Ôi khốn kiếp. Nó bắt được họ rồi. Nó đang ở đấy. Ở NGAY ĐẤY”
Davis: “Cô là Stacy Wilson?”
Cô gái: “Nó giết Mark rồi! Nó vẫn còn ở đấy với Mary. ANH PHẢI LÀM GÌ ĐÓ ĐI!!”
Davis: “Xin lỗi, cô có phải là Stacy Wilson?”
Cô gái: “V NG. V NG. ĐÚNG RỒI. ANH PHẢI GIÚP HỌ NGAY.”
Davis: “Cô Wilson. Tôi là Davis. Tôi ở phòng cảnh sát. Tôi sẽ giúp cô được an toàn.”
Stacy: “KHÔNG KHÔNG KHÔNG! CHÚNG TA PHẢI QUAY LẠI…”
Davis: “Thưa cô Wilson, tôi cần cô đi với tôi. Những cảnh sát khác đang trên đường tới nông trại. Ưu tiên số một của chúng tôi bây giờ là đưa cô tới nơi an toàn.”
Stacy: “KHÔNG! CHÚNG TA PHẢI QUAY LẠI ĐÓ!”
Davis: “10-25 Stacy Wilson. Yêu cầu nhân viên y tế gặp tôi cách (địa chỉ) khoảng 5 dặm. Tôi cần hỗ trợ.”
Tổng đài: “10-4. Nhân viên y tế đang trên đường tới nơi. Ước tính khoảng 6 phút.”
Davis: “Stacy. Tôi cần cô vào trong xe. Xe cấp cứu đang trên đường tới đây.”
Stacy: “Anh không thể bỏ mặc tôi một mình như vậy. Thứ đó vẫn còn ở ngoài kia.”
Davis: “Tôi sẽ không đi đâu cả Stacy. Tôi sẽ ở đây với cô chờ xe cấp cứu đến. Tổng đài, bao lâu nữa thì tiếp viện đến nơi?”
Tổng đài: “Còn khoảng 3 phút. Cảnh sát Connors và Cobri đang trên đường.”
Davis: “10-4. Cô Wilson nói rằng thứ đó vẫn còn ở hiện trường. Có lẽ các anh cần điều động thêm lực lượng trên không đề phòng trường hợp nó muốn chạy trốn.”
Tổng đài: “Đang liên lạc với trụ sở Cảnh sát.”
(Vài tiếng bíp. Tiếng ồn ào)
Người đàn ông: “Đây là trụ sở cảnh sát. Tôi là Tyler Reeve. Tôi có thể giúp gì được?”
Tổng đài: “Thưa ngài, tôi là Jessica Reynolds từ tổng đài 911. Số xác nhận (...). Số uỷ quyền (...).
Chúng tôi có trường hợp khẩn cấp tại nhà Wilson. Địa chỉ và toạ độ (...). Ngài có thể điều động trực thăng tới hiện trường được không?”
Reeve: “Vâng, chúng tôi sẽ giúp. Lực lượng trực thăng đang làm nhiệm vụ quan sát.”
Tổng đài: “Chúng tôi có mã 63 với một nghi phạm có khả năng gây nguy hiểm cho máy bay. Ngài có thể chuyển hướng trực thăng tới nông trang nhà Wilson chứ?”
Reeve: “Ừm... Được thôi...Tôi sẽ chuyển máy giúp cô.”
Tổng đài: “Vâng, cảm ơn ngài. Ngoài ra cũng sẽ rất tốt nếu như có thêm vài đội tiếp viện”
Reeve: “Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Tổng đài: “Xin cảm ơn.”
(Chuyển hướng cuộc gọi)
Tổng đài: “Cánh sát Davis, lực lượng trực thăng đang đến. Xin hãy nghỉ ngơi và chờ lệnh.”
Davis: “10-4. Cô Wilson. Xe cấp cứu đang đến. Cô có bị thương ở đâu không?”
Stacy: “Thứ đó xé anh trai tôi thành từng mảnh. Ý anh là thế quái nào?”
Davis: “Stacy. Cô có bị thương không?”
Stacy: “Chân tôi bị cứa vài chỗ khi tôi giẫm lên mảnh kính để chạy ra ngoài.”
Davis: “Ok. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ sơ cứu cho cô. Được chứ?”
Stacy: “...vâng..”
Davis: “Ok. Nào Stacy.”
(Tiếng cốp xe mở ra và đóng lại, kèm theo tiếng bước chân. Tiếng băng keo bị xé ra)
Davis: “Stacy. Cô có thể nói cho tôi về cái thứ đã tấn công các cô được không?”
Stacy: “Nó thật sự rất lớn. Nó phải cúi người xuống khi vào trong nhà. Mark đã bắn nó với khẩu shotgun nhưng nó không hề hấn gì. Súng hết đạn sau đó, đáng ra anh ấy phải có một khẩu BB thay vì shotgun cỡ 12.”
Davis: “Được rồi, Stacy. Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.”
(Tiếng còi hú lớn dần)
Davis: “Tổng đài, xin hãy cảnh báo đội tiếp viện rằng ngài Wilson đã bắn nghi phạm nhưng nó không hề hấn gì. Nhiều khả năng nghi phạm có áo giáp hoặc sử dụng amphetamine.”
Tổng đài: “Sẽ lưu ý.”
(Còi báo động tắt)
Stacy: “Không phải là nghi phạm. Nó là một thứ gì đó.”
Davis: “Stacy. Cô vừa trải qua một sự kiện thực sự gây sốc. Tôi hiểu nếu như…”
Stacy: “NGHI PHẠM THÌ SẼ KHÔNG CÓ VẨY BAO QUANH!”
Davis: “...vậy đó là cái gì?”
Stacy: “Đen! Có vẩy! Giống như một con rắn vậy, nhưng lại có hình dạng con người.”
Davis: “Tổng đài. Nhân chứng miêu tả nghi phạm trông như… có vẩy.”
Tổng đài: “..ồ...10-4..”
Davis: “...Không quan trọng nó là cái gì. Chúng tôi có hai nhân viên đang trên đường tới đó. Mọi thứ rồi sẽ ôn thôi Stacy.”
Giọng phụ nữ: “Đây là cảnh sát Jennifer Dent. Tôi sẽ có mặt tại hiện trường nhà Wilson trong khoảng 9 phút. Đội tiếp viện còn cách 20 phút nữa.”
Tổng đài: “10-4”
Connors: “Tôi đang tiếp cận hiện trường. Xin hãy hướng dẫn.”
Tổng đài: “Nhân chứng đang ở với Davis, nói rằng nghi phạm rất cao và nhiều khả năng mặc áo giáp. Trực thăng giám sát sẽ có mặt trong khoảng 9 phút nữa...Nghi phạm còn được mô tả là trông như được bao phủ bởi các tấm kim loại đen.”
Connors: “...10-4...Tôi đang đi lấy tiếp viện.”
(Tiếp viện mà Connors nói đến ở đây là một khẩu súng trường Smith and Weston M&P 15. A 5.56 AR-15 được cất trong cốp xe tuần tra)
Tổng đài: “10-4. Cảnh sát Cobri, anh cũng nên lưu ý.”
Cobri: “Rodger. Đang tiến vào hiện trường và chuẩn bị tiếp cứu”
Tổng đài: “10-4”
(Xe tuần tra chậm dần trên đường rải sỏi. Cửa xe mở, cốp xe được bật ra. Bước chân trên sỏi cùng tiếng đóng cửa xe. Tiếng va chạm của kim loại và tiếng cốp xe đóng lại. Súng trường lên đạn lách cách. Bước chân đi từ sỏi sang nền cỏ)
Connors: “Cảnh sát đây….Chúa ơi. Tổng đài. Mã...mã 48.Đó...đó là Frank. Bên cạnh là một nam và một nữ Caucasian đều khoảng chừng 20 tuổi. Tất cả đều bị xé nát thành nhiều mảnh. Thánh thần ơi.”
3/ Sự kiện kinh hoàng
Khoảng 5 năm trước tôi từng sống tại khu nội đô một thành phố lớn của Hoa Kỳ. Bản thân tôi là một kẻ sống về đêm, thành ra thường xuyên tôi cảm thấy nhàm chán mỗi lúc các bạn “ nghiêm túc mẫu mực” cùng phòng mình lên giường ngủ sớm. Để giết thời gian, tôi nghĩ ra một cách đó là ra ngoài đi bộ, vừa vận động tay chân vừa có thể suy nghĩ mọi thứ.
Bốn năm trôi qua với thói quen như thế, dạo bộ trong đêm mà chưa từng thấy lý do gì để sợ. Thậm chí tôi còn hay đùa với mọi người rằng bọn ma cô ở đây cũng lịch sự ra phết. Ấy vậy một buổi tối đã thay đổi chỉ trong vòng vài phút.
Hôm đó là thứ tư. Khoảng 1 2 giờ sáng , tôi đang rảo bước quanh một công viên có cảnh sát tuần tra thường trực khá xa căn hộ đang sống. Một đêm yên tĩnh giữa tuần không có nhiều xe qua lại và trên phố vắng bóng khách bộ hành. Còn công viên vẫn như thường lệ hàng đêm, vắng lặng như tờ.
Khi vừa rẽ vào một đường phụ trước khi chuẩn bị vòng về nhà, tôi bắt gặp hắn. Đứng tận phía cuối con đường, cùng bên lề tôi đi, thấp thoáng dáng hình một người đàn ông đang nhảy múa. Một điệu khiêu vũ kỳ lạ, tương tự như điệu van-xơ nhưng đằng này sau mỗi nhịp, hắn lại dang chân một bước tiến lên trước. Các bạn có thể xem như hắn vừa đi vừa lượn lờ, tiến gần về phía tôi.
Nghĩ thầm rằng có lẽ lại là một kẻ say rượu, tôi né sát xuống dưới lòng đường để nhường lại gần hết khoảng vỉa hè để hắn qua. Mỗi lúc tiến lại sát hơn, tôi càng nhận ra tên này đi uyển chuyển thế nào. Hắn có dáng người gầy cao lêu nghêu, mang bộ trang phục từ thập niên trước. Đôi mắt mở to hoang dại, đầu ngửa về phía sau chăm chăm hướng lên trời. Còn miệng….. miệng như thể đau đớn cố gắng cười hết cỡ một nụ cười toe toét đến mang tai. Chỉ hai chi tiết đủ làm tôi quyết định mình nên sang bên kia đường trước khi hắn kịp lướt đến gần.
Tôi rời mắt khỏi hắn để bước ngang nền đường vắng tanh. Chân vừa kịp chạm lề, tôi liếc lại ra sau… để rồi sững người dừng ngay lập tức. Tên đó đã thôi nhún nhảy và giờ đang đứng song song với tôi, một chân đặt sẵn xuống lòng đường tự khi nào. Người hướng về phía này nhưng cả khuôn mặt vẫn ngước lên trời, kèm nụ cười man dại thường trực trên môi.
Bây giờ thì chính thức tôi cảm thấy sợ bởi hình ảnh ấy. Vẫn bước tiếp, nhưng mắt luôn dõi về hắn. Hắn đứng im không cử động.
Cho đến lúc cách xa khoảng một dãy nhà từ vị trí cũ, tôi mới thôi quan sát và nhìn sang phía lề đường đằng trước mình. Bên này hoàn toàn trống trải. Nhưng vẫn còn một thằng dở hơi phía sau mình, nên tôi nhìn lại. Chỉ thoáng chốc đó mà hắn đã biến mất. Trong một khoảnh khắc những tưởng mình đã cắt đuôi thành công, nhưng sự thật lại phũ phàng. Chẳng rõ lúc nào hắn đã sang bên đường, ngồi hơi cúi xuống đất. Tôi chỉ vừa rời mắt khoảng 10 giây, nên chứng tỏ rằng tên này…. Di chuyển rất nhanh.
Bị sốc, tôi nhìn chăm chăm vào con người đó. Và chỉ một lúc sau hắn lại bắt đầu di chuyển, lần này là sải từng bước dài, nhón gót nhẹ nhàng hệt như một nhân vật phim hoạt hình lén lút áp sát ai đó. Chỉ trừ một chi tiết là NHANH HƠN NHIỀU.
Rồi dừng lại, chỉ cách tôi khoảng một thân xe. Vẫn nhìn lên trời, vẫn nụ cười đó.
Khi tôi đủ bình tĩnh để lấy giọng, tôi thốt ra những từ đầu tiên mà mình có thể nghĩ đến. Nguyên văn đã là: “ Ông muốn cái quái gì đấy ??” với kiểu giận dự ra lệnh. Nhưng thực tế thì tôi chỉ ấm ớ vài chữ “ Ông muốn cái g……”
Không cần biết liệu con người có khả năng cảm nhận nỗi sợ hãi như thú săn hay không, tôi chắc chắn họ có thể nghe được cảm giác ấy. Chính tôi còn thấy sự run rẩy trong từng chữ mình nói ra, và điều làm tôi muốn phát hoảng. Còn hắn thì không quan tâm, chỉ đứng yên và tươi cười.
Sau một lúc tưởng như vô tận, tên điên chậm rãi quay lưng , bắt đầu vừa đi vừa nhún nhảy xa tôi. Chỉ như thế. Không muốn mình quay lưng lại với hắn, tôi đứng nhìn theo cho đến khi xác nhận là đã xa khuất tầm mắt… Nhưng tôi nhận ra một chuyện lạ, cái bóng hình ấy bỗng bất động, rồi từ từ lớn dần lên khi hắn bất thần quay lại và chạy nước rút về hướng tôi.
TRONG KHI ĐẦU VẪN NGỬA LÊN TRỜI !
Tôi cắm đầu chạy hết tốc lực cho đến khi đã ra khỏi con lộ ấy để đến một con đường lớn sáng hơn. Suốt đoạn đường về còn lại mắt tôi luôn nơm nớp xem chừng nụ cười tởm lợm đó.
Sáu tháng sau tôi đi khỏi thành phố, bỏ luôn cả thói quen dạo bộ buổi tối. Có một điều luôn ám ảnh tâm trí tôi về khuôn mặt hắn. Không phải hắn say, hay phê thuốc. Chỉ đơn thuần là một sự điên dại thuần tính.
Và đó một hình ảnh thực sự kinh hoàng.
Xem phần 82 >>
<< Xem phần 80
Nhận xét
Đăng nhận xét