Thành công không phải từ trên trời rớt xuống, cũng không phải nhờ ai cho, mà là bởi chính bản thân bạn.
1/ “Hãy kiểm soát thời gian và tin tưởng chính mình, bạn sẽ đủ thời gian để “làm mọi việc”
Trước khi kết hôn vài năm, cô từng đi làm và thực sự rất say mê trong công việc.
Nhưng ngay sau khi kết hôn, cô nghỉ hẳn ở nhà. Cô ấy giải thích:”Bây giờ tôi phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ đang tuổi đến trường, phải chăm sóc nhà cửa rồi chuẩn bị ba bữa ăn một ngày. Tôi chẳng còn thời gian để đi làm nữa”
Rồi một sáng chủ nhật, cả gia đình cô gặp tai nạn giao thông. Cô và lũ trẻ may mắn chỉ bị xây xước nhẹ nhưng chồng cô bị thương nặng ở lưng khiến ông tàn tật vĩnh viễn. Lúc ấy, cô không còn lựa chọn nào khác là phải đi làm trở lại để trang trải cuộc sống gia đình.
Vài tháng sau cuộc tai nạn, chúng tôi gặp lại cô ấy. Chúng tôi rất ngạc nhiên khi nhận ra cô ấy đã có những điều chỉnh bản thân để thích ứng với những trách nhiệm lớn hơn.
Cô ấy nói:”Anh chị biết không, sáu tháng trước tôi chưa hề nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ vừa làm việc cả ngày vừa trông nom, chăm sóc gia đình chu đáo. Nhưng sau khi vụ tai nạn xảy ra, tôi quyết tâm phải tìm ra cách để sắp xếp thời gian hợp lí.
Tôi nhận ra có những lúc tôi đã lãng phí thời gian để làm những thứ không cần thiết một chút nào. Rồi tôi cũng thấy rằng những đứa trẻ đã đủ lớn để giúp tôi việc nhà, quan trọng là chúng thực sự muốn đỡ đần cho mẹ. Tôi đã tìm được hành chục cách để tiết kiệm thời gian như :Ít đi picnic hơn, xem phim ít hơn, ít buôn chuyện qua điện thoại hơn, nói chung là hạn chế nhưng việc giết thời gian như vậy.”
2: “Hãy tự tặng cho mình những lời động viên mỗi ngày”
Vài tháng trước, một nhân viên bán xe hơi kể với tôi một thủ thuật anh ấy đã sử dụng để đạt được thành công.
Anh ấy nói:”Một trong những nhiệm vụ chính của tôi, chiếm khoảng hai giờ mỗi ngày là gọi điện cho khách hàng để sắp xếp những cuộc gặp gỡ, giới thiệu sản phẩm. Ba năm trước, khi mới bắt đầu bán xe hơi, tôi thật sự lúng túng, e dè, sợ hãi và tôi biết giọng nói của mình trên điện thoại thiếu tự tin như thế nào. Nhiều khách hàng mà tôi gọi đã nhanh chóng trả lời:”Tôi không quan tâm rồi cúp máy”.
Hồi đó, cứ mỗi sáng thứ 2, giám đốc bán hàng của chúng tôi lại tổ chức họp. Đó quả là một hành động gây phấn chấn, giúp tôi cảm thấy tốt hơn lên. Thêm vào đó, dường như cứ mỗi thứ 2, tôi lại có nhiều buổi hẹn gặp khách hàng hơn những ngày khác trong tuần. Nhưng vấn đề là cảm hứng mà tôi có được trong ngày thứ 2 lại chẳng kéo dài được đến ngày thứ 3 hay những ngày khác trong tuần.
Rồi tôi nảy ra một ý tưởng. Nếu giám đốc bán hàng đã có thể khích lệ tôi như vậy thì tại sao tôi không thể tự khích lệ mình? Tại sao tôi lại không thể tự tặng cho mình những lời động viên, cổ vũ khi bắt tay vào thực hiện những cuộc điện thoại? Hôm đó tôi quyết định áp dụng điều này. Không nói với ai cả, tôi ra bãi xe, đến bên một chiếc xe trống. Trong vài phút tôi tự nhủ với mình:”Tôi là một người bán xe và sẽ trở thành một người bán hàng giỏi nhất. Tôi đang bán những loại xe tốt với những thương vụ hái ra tiền. Những người mà tôi gọi điện tới, họ đang cần những chiếc xe đó và tôi sẽ bán cho họ”.
Gần như ngay lập tức những ý tưởng tự khích lệ này đã phát huy tác dụng. Tôi cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết, không sợ khi thực hiện những cuộc điện thoại nữa. Tôi muốn thực hiện! Bây giờ tôi không còn ra bãi xe nữa, để tự khích lệ mình. Nhưng tôi vẫn sử dụng thủ thuật:Trước khi gọi điện thoại cho một người nào đó, tôi tự nhắc mình là một người bán hàng xuất sắc, chắc chắn tôi sẽ đạt kết quả tốt và sự thực đúng là như vậy.
3/ Tôi bắt đầu nhận ra rằng những vị tiến sĩ tôi đang giúp việc cho cũng không khác tôi lắm..
Tôi lớn lên ở Newark – New Jersey nhờ vào tiền trợ cấp. Bố mẹ tôi đã ly dị và tôi đến sống cùng với ông bà ở cái nơi mà bọn trẻ vào tù nhiều hơn là đến trường. Tháng trước tôi quay trở lại thăm nơi ấy và gặp lại một người bạn cũ. Anh ta mới bị kết án 3 năm rưỡi vì tội buôn ma túy. Anh ta nói với tôi: “Đó là tất cả những gì chúng tôi biết làm như thế nào”. Và đó là sự thật. Chúng tôi chẳng có được bất kỳ hình mẫu hay lối thoát nào.
Vậy thì điều gì đã làm nên sự khác biệt giữa tôi và anh ta? Tôi nghĩ rằng mình đã may mắn. Sau khi học xong trung học, ông bà tôi đã gửi tôi đến sống với một người gì ở Texas. Ở đó, tôi có một công việc ngoài giờ là giúp việc trong một trung tâm nghiên cứu. Tôi bắt đầu nhận ra rằng những vị tiến sĩ tôi đang giúp việc cho cũng không khác tôi lắm. Tôi nghĩ rằng tôi cũng làm được như vậy. Vì thế, tôi bắt đầu tham gia vào các lớp học buổi tối và cuối cùng tôi đã có được bằng cử nhân hóa học. Một khi biết được điều bạn muốn và nhận ra rằng điều đó có thể thực hiện được thì bạn hãy vạch ra phương pháp để thực hiện nó. Sau đó, hãy kiên trì thực hiện.
4/ “Nếu Virginia làm được thì bạn cũng làm được”
Cách đây vài tháng, một anh bạn đã kể cho tôi nhe câu chuyện về một phụ nữ có tên là Virginia Feigles, cũng sống gần quê nhà của tôi. Anh bạn này rất ấn tượng với câu chuyện thành công của Feiles vì nó thật sự đáng nể.
Bước vào tuổi 44, Feigles quyết định rằng cô không muốn mãi mãi chỉ là một người thợ làm tóc. Cô muốn trở thành một kỹ sư. Khi cô bày tỏ quyết định này, đã có rất nhiều người ngăn cản, cho rằng đây là một điều không tưởng. Nhưng sự phản đối của mọi người chỉ làm cô thêm nung nấu ý chỉ của mình.
“Tôi đã mất rất nhiều người bạn trong giai đoạn này, Feigles cho biết. Mọi người ganh ghét khi bạn quyết định làm điều mà không ai tin rằng bạn làm được. Bạn phải vượt qua”
Sự đấu tranh của cô trở thành một bài định hướng về nghề nghiệp của bộ sách Cliffs Notes, trong phần nói về sứ mệnh can đảm và lòng quyết tâm kêu gọi sự giúp đỡ của nhiều người khác để tạo cơ hội cho một người tốt nghiệp phổ thông. Nó cũng thể hiện một sự thật khó khăn: Thay đổi là một quá trình gian nan. Bạn có thể mất đi những người bạn, đối mặt với những chướng ngại tưởng chừng như không thể vượt qua, và chiến đấu với một rào cản lớn nhất:Sự nghi ngờ của bản thân.
Feigles luôn ao ước vào đại học. Nhưng sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ Milton, cơ hội dành cho cô gần như không có. Năm 17 tuổi, cô lập gia đình và có con chỉ sau một năm. Cô cả ngày làm việc tại tiệm tóc của chồng và nuôi con trai nhỏ. Hai mươi năm cứ thế trôi qua. Sau khi li dị chồng, cô bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình. Cô nhận thấy muốn phải thay đổi, và thay đổi chỉ xảy ra nếu có những mục tiêu mới.
Cô đang là một thư ký bán thời gian tại phòng thương mại thị trấn và cô nhận ra rằng cuộc đời này còn rất nhiều điều thú vị. Tôi nghĩ:”Thật là ngu ngốc, tại sao tôi lại có một ý nghĩ xuẩn ngốc như thế. Đâu phải ai có bằng tiến sĩ vật lý cũng là Albert Eistein đâu”
Mặc dù không phải kỹ sư nào cũng là thiên tài nhưng họ đều biết đại số, một điều mà cô không dám tự hào. Cô bắt tay vào học đại số và thành thạo chỉ trong vòng vài tháng.
Sau khi thử sức qua một khóa học mùa hè tại trường đại học cộng đồng, cô quyết định nộp đơn vào khoa kỹ sư dân dụng nổi tiếng thuộc đại học Bucknell. Vị phó khoa, Trudy Cuningham đã đặt thẳng vấn đề:
“Khi cô ấy đến, tôi đã nói thẳng cho cô ấy biết là cuộc sống sắp tới sẽ rất khó khăn. Cô ấy không còn trẻ nữa, cô ấy là một người lớn tuổi, có cuộc sống riêng, xe hơi riêng và cô ấy phải tranh đua với những đứa trẻ vẫn còn sống trong kí túc xá và được phục vụ ngày 3 bữa”.
Đối với những sinh viên bình thường, hết giờ học là tới giờ tiệc tùng, bia rượu hoặc đá banh. Đối với cô, hết giờ học cô còn phải tiếp tục làm việc ở tiệm tóc và sau đó học bài thật kỹ. Hầu như ngày nào cô cũng có ý nghĩ bỏ học.
Cô còn nhớ lúc nhận bài kiểm tra vật lý đầu tiên, cô đã rớt.
“Một sinh viên khác cho rằng đời tôi thế là hết. Tôi nói với cô ấy đừng lo, tôi sẽ không tự tử đâu”, cô kể lại với sự lạnh lùng của một người từng trải. Cuối cùng cô cũng vượt qua môn học này với điểm C.
Thêm nhiều đêm mất ngủ và nhiều điểm C khác nữa, cuối cùng thì Feigles cũng tốt nghiệp chung với 137 kỹ sư khác vào năm 1999. Cô thật sự ngạc nhiên với thành công của mình.”Tôi cứ suy nghĩ mãi, mình đã làm gì thế nhỉ. Và tôi đã tự trả lời mình, Tôi đã thành công rồi. Tôi đã thật sự làm được điều mà mình mong muốn”.
Xem phần 2 >>
Nhận xét
Đăng nhận xét