Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 86)

Tổng hợp truyện kinh dị Creepypasta (Phần 86)

Cùng tiếp tục với những câu chuyện lạnh gáy Creepypasta - phần 86.

1/ Đừng quay lại

Trong một đêm mù sương, Nicole và bạn trai của cô, Mark đang lái xe tới trường để tham dự lễ hội hóa trang bằng chiếc Toyota đời 1987 của Mark. Họ nghe thấy một bản tin “… cảnh báo tất cả người dân về tên giết người, Owen the HangMan helms, đã bỏ trốn khỏi một bệnh viện tâm thần gần đây, hắn ta được nhìn thấy lần cuối ở trong một khu rừng bởi Pinecrest…”

Nicole bắt đầu run rẩy: “Khu rừng đó ở ngay phía bên kia thung lũng! Mark hãy quay xe lại đi em muốn về.”, nhưng bỗng chiếc xe kêu lên hai tiếng và chết máy. Một cành cây nhô ra phía trên đập thình thình lên nóc xe.

“Sẽ ổn thôi. Anh sẽ ra ngoài xem có tìm được ai giúp chúng ta không.” - Mark nói: “hãy xuống ghế sau và chui vào trong chiếc chăn kia. Khi nào quay lại anh sẽ gõ 3 tiếng lên nóc xe. Nếu nghe thấy ít hoặc nhiều hơn 3 tiếng tuyệt đối KHÔNG ĐƯỢC MỞ CỬA.”.

Nicole cố thuyết phục Mark ở lại nhưng anh nói: “Vậy chúng ta sẽ làm gì đây? Không thể cứ ngồi chờ mãi.” Và anh đi ra ngoài. Nicole khóa cửa xe, cô trèo ra ghế sau và phủ chiếc chăn lên người và chờ đợi.

Cô nhìn đồng hồ đầy lo lắng, 25 phút đã trôi qua…35…40 phút, cuối cùng cô nghe thấy một tiếng gõ…

"Ôi, hãy thêm hai tiếng nữa đi”.
Cộp...
“Đúng rồi Mark, chỉ còn một tiếng nữa thôi”.
Cộp...
“Được rồi hãy dừng lại đi, Mark mong rằng đúng là anh.”
Cộp...
"ÔI KHÔNG" - toàn thân cô đông cứng.
Cộp, cộp, cộp…
“Làm ơn! Ai đó hãy cứu tôi! Làm ơn! Làm ơn!”
Cô thầm cầu nguyện, phải chăng đó chính là gã Hangman đang cố tra tấn cô? Hắn có biết cô đang ở trong không? Những tiếng gõ ngừng lại hẳn. Cô nghe thấy tiếng radio, và tiếng ai đó đang chỉ huy mà cô không thể nghe rõ. Hai người đàn ông nhìn cô qua cửa sổ. Nicole nhận ra họ chính là cảnh sát, đằng sau họ cô thấy những ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát.
“Ổn rồi cô gái. Bây giờ cô có thể ra ngoài.”- một người nói.
Nicole tìm chiếc chìa và nhảy ra ngoài. “Mark đâu? Anh ấy không đi cùng các ông sao?”
“Hãy tới xe tuần tra đã. ĐỪNG QUAY ĐẦU LẠI - hãy chỉ nhìn về phía trước thôi”- người thứ hai nói với cô.
“Tại sao tôi không thể quay lại?”- cô hỏi
“ Hãy tới xe của chúng tôi đã cô gái.”
Nicole cố quay đầu lại và thấy Mark, vẫn trong bộ áo màu xám đó. Anh đang bị treo lủng lẳng trên một cành cây. Một chiếc giày của anh gõ từng tiếng lên nóc xe, cộp…cộp...cộp…

2/ Cooking Idol

Một đêm không ngủ tôi lướt youtube thì bất ngờ tôi phát hiện ra 1 video tên là Cooking Idol . Tò mò tôi click vào xem thử , thì ra đó là 1 con búp bê châu Á với 1 cái dạ dày bị may vá và khuôn mặt đầy những máu. Cánh tay con búp bê được quay đi quay lại nhiều lần trong video ! Mở đầu cảnh phim là 1 màn hình bị lỗi nhoè ( giống nhoè TV ấy ) sau đó 1 căn phòng đầy đầu lâu hiện ra. Toàn bộ video là 1 màu đỏ rực. 28s sau con búp bê xuất hiện. Tên nó là Noroi Chan. Sau đây là những gì nó nói :

"Hi HappyHappyHappy hãy nấu ăn nào . Tôi thích thực phẩm màu đỏ và tôi nấu cà chua. Hãy Cookingggggggggggg. Hãy chuẩn bị cà chua. Cà chua có màu đỏ tôi cắt quả cà chua thành miếng với một con dao. Xin đừng cắt cổ. Hãy ghi thịt xông khói và bánh gạo . Xin hãy lắng nghe tôi ! ( bắt đầu hát nhạc (trên sân khấu) Tôi thích thức ăn thối. Xin vui lòng đặt những quả cà chua trên bánh gạo. Hãy bánh gạo bọc trong thịt xông khói. Xin vui lòng chèn một cây tăm. Vâng đúng không? Đó là tạo ra bốn lần nữa xin vui lòng ghi các bên . Hãy chan nước tương ở phút cuối na mo tukutte a la mode !"

Kết thúc bằng 1 màn hình trắng trở lại . Video này có thể gây cho bạn 1 cơn ác mộng vì thực sự con búp bê ấy nó .... nó .... tôi không thể tin được tại sao nó tồn tại !

Link video: https://www.youtube.com/watch?v=gn7SWpctUL4

3/ Cuộn Băng VHS

Mùa hè năm 1983, tại một thị trấn yên tĩnh gần Minneapolis, bang Minnesoto (Hoa Kỳ). Thi thể một người phụ nữ được tìm thấy khi đã cháy thành than bên trong 1 bếp lò, ở 1 trang trại nhỏ. Hiện trường còn có 1 camera đặt trong bếp, hướng ống kính về lò nướng, nhưng mọi người ko tìm thấy băng ghi hình trong camera.

Các kết luận ban đầu của cảnh sát là một vụ giết người. Nhưng đã có thay đổi sau khi FBI tìm thấy một cuốn băng VHS (Loại băng để đầu máy ngày xưa) được giấu trong một đống rơm khô ở tầng hầm.

Tuy cuốn băng đã cũ và không thu tiếng, nhưng cảnh sát vẫn xem khá rõ nội dung đoạn băng. Nó quay lại cảnh một phụ nữ đang quay chính mình (Được xác nhận là phù hợp với camera nơi nhà bếp). Sau khi định vị máy quay hướng về phía cửa lò. Cô gái tiến về phía lò nướng, mở cửa, và chui vào bên trong, và đóng cửa lại.. 8 phút, sau 8 phút chiếc lò bổng lắc lư dữ dội, khói đen dày thoát ra, và cứ như vậy cho đến khoảng 45 phút sau máy quay hết pin.

Để không làm xôn xao dân tình, FBI đã không bao giờ tiết lộ bất cứ thông tin gì về cuốn băng, thậm chí cũng không thông báo tìm ra nó. Cảnh sát cũng không xác định đc người phụ nữ trong băng là ai. Ai là người đã giấu cuốn băng trong đống rơm?… Hoặc lý do tại sao vóc dáng cơ thể của người phụ nữ trong cuốn băng được tìm thấy không hề giống với xác người phụ nữ trong lò.

4/ Búp bê Annabelle 

Búp bê Annabelle được xác định là bị ma ám bởi một linh hồn ma quỷ tà đạo, vì vậy, có thể gây hại cho chủ nhân ngôi nhà.

Có lẽ chúng ta đã nhiều lần nghe tới những câu chuyện tâm linh đáng sợ, tồn tại ở khắp nơi trên thế giới. Mặc dù không có đủ bằng chứng cũng như lý lẽ để chứng minh nó theo quan điểm khoa học nhưng cũng không thể phủ định chúng có sức lôi cuốn ma quái đối với người quan tâm. Bên cạnh những hiện tượng siêu nhiên khó giải thích, con người cũng thường nhắc tới những địa điểm hay đồ vật được cho là ma ám. Và thật khó có thể tin nổi, món đồ chơi dành cho trẻ nhỏ như búp bê lại là một trong những đồ vật ma ám nổi tiếng trên thế giới.

Sự bất thường ở búp bê cổ Annabelle

Nổi danh từ những năm 1970, búp bê Annabelle trở thành tâm điểm chú ý thời bấy giờ, đồng thời đưa danh tiếng của 2 nhà ngoại cảm Ed và Lorraine Warren lên cao. Có vẻ ngoài không mấy đặc biệt, nhưng búp bê Annabelle lại được xem là một trong những hiện tượng bất thường nhất được lịch sử ghi nhận.

Năm 1970, một người phụ nữ sống tại Mỹ đã mua tặng cô con gái Donna của mình con búp bê nhồi giẻ đời cổ nhân dịp sinh nhật. Được biết, món quà này có nguồn gốc từ một cửa hàng đồ chơi.Donna khi ấy đã là một cô sinh viên ngành y chuẩn bị nhận bằng tốt nghiệp. Nhận thấy món quà đầy ý nghĩa, Donna đặt con búp bê trên giường để trang trí. Kể từ khi có sự hiện diện của món đồ chơi này, cả Donna và cô bạn cùng phòng Angie đều nhận ra điều gì đó khác biệt và đáng sợ ở con búp bê.

Hai cô sinh viên cho biết, con búp bê thường tự cử động, ban đầu chỉ là những dịch chuyển không đáng kể nhưng càng về sau, nó càng rõ rệt. Để kiểm chứng cho nhận thức của mình, Donna vàAngie còn đặt con búp bê vào một căn phòng khác. Sau khi quay lại, lúc thì họ thấy con búp bê khoanh chân ngồi trên ghế sofa với đôi tay cũng gập lại, lúc khác lại thấy nó đang trong tư thế đứng lên bằng chân rồi dựa người vào chiếc ghế phòng ăn.

Một vài lần khác Donna đặt con búp bê trên ghế sofa trước khi đi làm, nhưng khi trở về nhà, cô thắc mắc khi thấy nó đã nằm trên giường ngủ của cô từ lúc nào, trong khi cửa phòng đóng kín.

Thông điệp cầu cứu bí ẩn

Không chỉ có những di chuyển bất thường, con búp bê cổ còn biết viết. Vào thời điểm 1 tháng trước khi nhận ra sự khác thường ở con búp bê, Donna và Angie bắt đầu tìm thấy một mẩu giấy giả da cũ kỹ có nét chữ trẻ con được viết bằng bút chì "Hãy giúp chúng tôi" và "Hãy giúp Lou".

Điều đáng sợ không phải ở thông điệp trong mẩu giấy mà là cách chúng xuất hiện trước mặt chủ nhân căn hộ. Donna cho biết, vào thời điểm trước đó, cô cũng chưa bao giờ có giấy giả da cả. Vì vậy, cô và Angie rất muốn biết mẩu giấy thông điệp đó được viết bằng cách nào, tại sao lại xuất hiện trong nhà cô và thực chất nó tới từ đâu?

Buổi gọi hồn búp bê Annabelle

Một buổi đêm, Donna bất chợt về nhà và thấy con búp bê lại một lần nữa nằm trên giường ngủ của cô. Thông thường búp bê nằm trên giường không phải là lạ nhưng Donna vẫn có linh cảm điều gì đó khác thường. Nỗi sợ hãi càng bao trùm lấy Donna khi cô nhìn kỹ con búp bê thì thấy cái gì đó như vết máu nằm trên mặt sau cánh tay và ngực của nó.

Sau sự xuất hiện của chất lỏng màu đỏ, Donna và Angie bắt đầu nhờ tới sự giúp đỡ của các chuyên gia về tâm linh. Nhờ các thầy đồng, Donna tham gia vào buổi gọi hồn và được biết tới linh hồn của một người có tên Annabelle Higgins. Theo lời kể lại, Annabelle là một cô bé 7 tuổi đã sống tại mảnh đất nơi Donna và Angie ở. Thực tế, xác chết của Annabelle đã được tìm thấy trên cánh đồng mà sau đó là nơi căn hộ được xây dựng. Linh hồn nói với thầy đồng rằng cô bé cảm thấy hợp vớiDonna và Angie, muốn ở bên 2 cô vì vậy đã nhập vào con búp bê giẻ.

Cảm thông cho Annabelle và câu chuyện của linh hồn bé gái, Donna đã hứa sẽ không ngăn cấm mà giữ con búp bê này ở lại. Nhưng chỉ ngay sau đó, Donna và Angie lại thêm sợ hãi khi nhận ra rằngAnnabelle không như những gì họ vẫn nghĩ.

Thế lực vô hình tấn công

Nhắc tới Lou, anh là bạn của Donna và Angie, từng sống cùng họ kể từ khi con búp bê xuất hiện. Dường như có linh cảm ngay từ ban đầu, Lou không thích con búp bê và đã vài lần cảnh báo vớiDonna rằng đó là một con quỷ dữ cần phải tiêu diệt. Và quả như vậy, quyết định giữ con búp bê ở lại của Donna là một sai lầm nghiêm trọng.

Lou nhớ lại câu chuyện anh tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu hoảng loạn. Mặc dù đang trong trạng thái thức nhưng cơ thể anh không thể cử động. Lou bắt đầu nhìn quanh căn phòng những vẫn chẳng thấy gì. Sau đó, khi nhìn xuống dưới chân thì anh thấy búp bê Annabelle đang chầm chậm bò lên chân, rồi lên ngực anh và dừng lại. Chỉ vài giây sau đó, con búp bê bóp cổ Lou khiến anh cảm thấy ngạt thở. Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Lou tin chắc rằng chuyện tối qua không phải là một cơn ác mộng.

Trong một lần khác, Lou và Angie ở nhà. Bỗng nhiên, anh lại nghe thấy tiếng động lạ bên phòngDonna như có người vừa đột nhập vào. Đợi cho tiếng động chấm dứt, anh bước vào phòng và bật điện lên. Trong phòng lúc này không có ai khác ngoài búp bê Annabelle đang nằm ở góc phòng. Khi tiến tới gần con búp bê, Lou có cảm giác như có ai đó đang đứng sau mình. Và trong nháy mắt, anh thấy mình bị đâm vào ngực đến chảy máu. Lúc đó, chiếc áo sơ mi của anh thấm đầy máu. Khi Loucởi áo ra, trên ngực anh xuất hiện 7 vết thương rõ ràng như vết cào.

Sự giúp đỡ của vợ chồng nhà ngoại cảm Warrens

Trước một loạt những hiện tượng kinh hoàng xảy ra ở căn hộ, Donna, Angie và Lou đã tới gặp Giáo sĩ Father Hegan và được ông giới thiệu 2 nhà ngoại cảm Ed và Lorraine Warren.

Sau vài giờ tìm hiểu, hai nhà ngoại cảm đưa ra kết luận con búp bê này không đơn thuần bị nhập mà chính xác đã bị ma ám. Linh hồn thường không nhập vào những vật vô tri, vô giác như nhà hay đồ chơi, mà đối tượng nhắm tới là con người. Nhưng cũng có lúc linh hồn sẽ gắn kết với một đồ vật và điều này đã xảy ra với trường hợp của búp bê Annabelle. Linh hồn này nhập vào con búp bê và tạo ra ảo giác rằng mình vẫn còn sống. Nhưng trên thực tế, hồn ma này không muốn gắn kết với con búp bê mà thực tế muốn chiếm hữu chủ nhân ngôi nhà.

Theo nhà ngoại cảm Ed và Lorraine, linh hồn này là một hồn  ma tà đạo. Vì vậy, hai chuyên gia đã gợi ý nhờ giáo sĩ tới đọc Kinh cầu nguyện để hóa giải căn nhà. Cuối cùng, con búp bê ma ám cũng được hai vợ chồng nhà Warrens đem đi. Mặc dù tại nhà của Ed và Lorraine, những hiện tượng lạ cũng xảy ra tương tự như ở căn hộ của Donna nhưng may mắn hơn, không ai trong số hai người họ bị tấn công cả.

Hiện búp bê Annabelle đang được trưng bày tại Viện bảo tàng huyền bí Warren, thuộc làng Moodus, thị trấn East Haddam, bang Connecticut, Mỹ. Bảo tàng do bà Lorraine Warren quản lý và điều hành. Bà Lorraine cho biết, hiện tại búp bê Annabelle vẫn thi thoảng cử động và tạo ra những tiếng động ghê rợn trước những vị khách không mời mà đến.

Được biết, bà Lorraine là một chuyên gia ngoại cảm nổi tiếng, đồng thời cũng là khách mời thường xuyên của show truyền hình Mỹ có tên "Hiện tượng siêu nhiên".

5/ Vài lời đồn về My Neighbor Totoro

Tonari no Totoro (My Neighbor Totoro) là một anime mang đậm phong cách của Studio Ghibli, mang trong nó âm hưởng của những linh hồn, thần linh thiêng liêng của tự nhiên, những điều kì diệu.....và những hình ảnh nông thôn, làng quê thường trực có mặt trong hầu hết các anime của Hayao Miyazaki. Tuy nhiên không phải ai cũng biết rõ về nguồn gốc cũng như sự thật xoay quanh Anime này .

1. Totoro là sứ giả của cái chết và bất cứ ai nhìn thấy Totoro đều phải chết. Bệnh viện nơi mẹ của hai cô bé chữa trị trong phim thực chất được dựa trên một bệnh viện có thực dành riêng cho những bệnh nhân thuộc diện vô phương cứu chữa.

2. Trong đoạn cuối phim, dân làng tìm được một chiếc dép giữa ao, thực ra đó là dép của May. May đã bị chết đuối ở dưới ao. Satsuki nói dối rằng đấy không phải là dép của em mình. Cũng kể từ đó cho tới cuối phim, người xem không nhìn thấy bóng của hai chị em nữa.

3. Satsuki thỉnh cầu Totoro và chiếc xe buýt mèo đưa mình tới chỗ em gái. Khi hai cô bé ở trên chiếc xe buýt mèo, Satsuki nói, “Không ai có thể nhìn thấy chúng ta.” Satsuki đã chọn chiếc xe buýt mèo, đồng nghĩa với việc đồng ý sẽ tới cõi chết để gặp em gái.

4. Trong bệnh viện, người mẹ nói “Em nghĩ May và Satsuki đang mỉm cười trên chiếc cây kia…” Tại sao hai chị em không xuống thăm mẹ dù đã tới ngay gần đó? Tại sao lại chỉ đặt lại bắp ngô trên thành cửa sổ? Nhiều người cho rằng hai chị em lúc đó đã chết và trong tiếng Nhật, từ “ngô” (corn) rất giống với từ “giết chết đứa trẻ” (kill child).

5. Những cảnh credit của phim trông rất hạnh phúc, nhưng thực ra là đều đã diễn ra trước những sự kiện trong phim.

6. Bộ phim lấy bối cảnh ở một vùng miền có thật tại Nhật Bản. Tại đây vào thập niên 60, đã có một vụ giết hại hai chị em gái xảy ra. Tên của hai nạn nhân là Satsuki và Mei (có phát âm giống với May). Ở ngoài đời thực, cô em gái bị mất tích trước và cô chị đã đi tìm kiếm khắp nơi trong vùng. Ngày hôm sau, thi thể cô em gái được tìm thấy ở trong rừng. Người ta xác định rằng cô bé đã bị đâm tới chết. Người chị bị sốc mạnh và những ngày sau đó cứ liên mồm nói với cảnh sát rằng có một con quái vật mèo, một con gấu trúc quái vật khổng lồ. Sau đó cô chị gái cũng chết nhưng không thấy nói rõ nguyên do. Trước đấy, mẹ của hai chị em đã chết vì bệnh tật…

6/ Đôi mắt

Người ta nói: "Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn". Đôi mắt được tạo ra để tận hưởng bao vẻ đẹp vĩ hằng của cuộc sống giữa dòng đời bất diệt. Đôi mắt mê hồn lắng sâu bao xúc cảm, chứa chan bao tâm tình thay lời muốn nói. Cũng bởi thế, đôi khi chỉ 1 ánh nhìn sắc lạnh cũng đủ rùng mình. Cũng bởi lẽ vậy, khi người ta chết đi luôn được những người thân vuốt mắt sao cho ” nhắm mắt xuôi tay ” cho linh hồn thanh thản siêu thoát, không còn duyên nợ chi mà vương vấn cõi trần gian.

Nói dài dòng về đôi mắt, mình muốn chỉ cho bạn trò chơi nho nhỏ về nó.
Hãy thực hiện trò đùa này vào lúc 12 giờ trưa hoặc sau 12 giờ tối.
Kiếm lấy ảnh thờ, ảnh người thân đã mất.
Nếu bạn cảm thấy làm vậy quá xúc phạm người đã khuất, hãy lấy giấy ra vẽ. Vẽ ma, quỷ, quái vật,… gì đó tuỳ bạn. Miễn sao vẽ có mắt.
Trích máu, nhỏ khéo léo rơi vào chính đôi mắt.
Xong chưa ?
Bạn vừa thực hiện nghi lễ chiêu hồn người mất hoặc gọi quỷ rồi đó.
Hãy quan sát thật gần, thật lâu, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, bạn sẽ cảm nhận được điều kì lạ.
Đôi mắt đó dường như từ từ chuyển động. Hướng ánh nhìn theo dõi.

Ớn lạnh. Rùng mình. Da gà nổi lên. Thoáng cảm giác rờn rờn hơi lạnh phía sau. Nếu bạn ngoảnh lại, bạn sẽ thấy thứ không muốn thấy. Tốt nhất đừng quay đầu lại.

Càng nhìn kỹ vào bức tranh ( ảnh chụp ) càng thấy khó chịu, trong mơ hồ, bạn như muốn giơ tay ra, chọc thủng đôi mắt ấy.

Đừng dại dội mà làm ! Nó đang dụ bạn tự chọc thủng mắt bạn đấy. Nếu chọc thủng mắt giả kia, trong vô thức, tay bạn từ từ nâng lên, như 1 con rối, tự đưa tay ra khoét mắt mình. 2 con mắt đỏ hỏn trắng dã hau háu nhìn bạn trên tay. Nếu may mắn, lúc đó bạn sẽ không bị như trên, nhưng bạn vẫn sẽ bị mất hoặc mù mắt vì những tai nạn ” vô tình “.

Thử 1 chút cảm giác liều lĩnh, mạo hiểm vậy thôi, chơi xong hãy ngay lập tức đốt ngay nó đi. Đừng có tiếc của mà giữ lại. Cho dù bạn có cất nó đi sâu đến đâu, kín đến mức nào, mỗi tối, nó vẫn cứ xuất hiện ở trong góc phòng khuất kín tối tăm, dõi theo ánh nhìn hằn học vào kẻ triệu hồi ngu xuẩn. Từ từ, từ từ từng giờ khắc, bạn mệt mỏi, kiệt quệ chỉ muốn moi mắt mình đi để chìm trong bóng đêm thoát khỏi cái nhìn ám ảnh đó. Sớm muộn thì cũng….

Có 1 dạng biến thể của trò chơi này, dạng nguyền rủa.

Hãy lấy ảnh chụp của kẻ bạn ghét, nhỏ máu mình ( dùng máu người kia nhỏ vào thì càng hiệu quả hơn ) vào đôi mắt. Từ đây, bức ảnh trở thành hình nhân thế mạng. Và bạn hãy trả thù theo cách mình muốn. Tuy nhiên, mọi thứ đều có cái giá của nó. Khi bạn làm vậy, bạn sẽ nhận lại nỗi đau nhân 3, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. Trả thù ? Hãy suy nghĩ kĩ lại đi trước khi làm điều đó.
Sắp tới giờ rồi, bạn có dám chơi?

<< Xem phần 85

Nhận xét